Nghiêm! Bên Trái, Quay!

Lận Khiêm đi tới đi lui trong phòng hai vòng, xoay người nhìn Tống Mộ Thanh còn ngồi tại chỗ, lại đi tới đi lui. Qua nhiều năm lần đầu tiên anh thấy phòng này quá ít đồ.

Đang không biết phải làm sao, liếc nhìn thấy dưới gốc cây ngoài cửa có người đang dáo dác nhìn về phía này. Anh cau mày, người phía sau cây đầu vừa ló ra liền thụt vào, nhưng nửa người đã lộ hẳn ra bên ngoài.

Anh không khỏi buồn cười, không biết tiểu tử này nghĩ gì nữa, còn tưởng như vậy là có thể che được mình.

“Đỗ Tử Đằng!” anh hướng ra bên ngoài gọi một tiếng.

Người ở phía sau cây chậm chạp bước ra, nhìn thấy Lận Khiêm cười cười nịnh hót.

Tống Mộ Thanh từ khi thấy Lận Khiêm đứng ở sau lưng cô liền không giả bộ nữa, đầu chon ở trong cánh tay, len lén nhếch khóe miệng nhìn anh khổ sở. Đột nhiên nghe anh gọi tên “đau bụng” của cậu lính kia khiến cô sợ hết hồn. Vừa nhìn quả nhiên là dáng dấp sợ sệt của Đỗ Tử Đằng. Nghĩ đến chuyện mình đứng ở đây lâu như vậy, khẳng định là bị cậu ta nhìn thấy, nhất thời lúng túng, mặt cũng biến sắc.

Cô cười cười với Đỗ Tử Đằng, quay đầu nhìn Lận Khiêm một chút, thấy anh không có biểu cảm gì, càng không có ý muốn muốn đỡ cô đứng lên. Cô cảm thấy chính mình đang tự bê đá đập vào chân mình. Ngoài miệng phô trương là vậy, biết anh không thể nói lại cô, ai có thể ngờ anh thật sự dám ở trước mặt mình thay quần áo chứ. Nếu vào người khác cô nhiều nhất cũng mở to mắt, không bao giờ có phản ứng lớn như vậy, còn hét to lên. Nhưng khi anh làm như vậy cô cũng không biết phải làm như thế nào, lập tức hoảng hồn, cuống lên.

“Cậu đứng ở đó làm gì?”

Âm thanh của Lận Khiêm đột ngột vang lên, Tống Mộ Thanh nhìn Đỗ Tử Đằng chạy cách cửa mấy bước thấp thỏm nhìn Lận Khiêm.


“Chính ủy bảo em tới hỏi đoàn trưởng có cần gì không ạ.” Cậu ta nhìn Lận Khiêm một cái lập tức cúi đầu, nhưng khóe mắt cũng đang nghi ngờ quan sát Tống Mộ Thanh.

“Không cần gì cả.” Lận Khiêm nhàn nhạt nói, phất tay một cái ya bảo cậu ta về.

Nhưng Đỗ Tử Đằng đứng không nhúc nhích, dáng vẻ do dự, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm cái gì.

“Còn có gì nữa? Nói trong một lần luôn đi!” Lận Khiêm không thể nhìn thêm bộ dạng kia được thêm nữa, going nói không tự chủ nặng thêm.

“Chính……Chính ủy còn nói……” Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của Lận Khiêm liền bị dọa ngay lập tức cúi mặt xuống, gương mặt đau khổ.

Chính ủy nói qua, lời này phải bí mật nói cho đoàn trưởng, lúc này hì nói như thế nào đây? Gương mặt đoàn trưởng đẹp trai dễ nhìn nhưng lại giống tủ lạnh đóng băng nhiều ngày, thật dọa người! Cậu ta run run, nuốt một ngụm nước bọt.

“Chính ủy nói, chúng ta là quân nhân, lề mề chậm chạp không phải là tác phong của chúng ta. Hy vọng đồng chí đoàn trưởng trong thời gian ngắn nhất phải đề ra kế hoạch tác chiến, nắm chặt thời cơ. Nếu không có thời cơ thì tự mình tạo ra thời cơ, đánh nhanh thăng nhanh, bắt tại trận địa, nhưng cũng nên kiến tạo cộng sự phòng ngự!”

Đỗ Tử Đằng ngẩng đầu ưỡn ngực, tay đặt sát vào quần, hai chân khép lại, vẻ mặt nghiêm túc giống như là lời nhắn nhủ của cấp trên là lệnh rất quan trọng. Một phen nói xong, len lén nhìn đoàn trưởng của anh, nhưng thật không thể nhìn ra được gì. Cậu có chút nóng vội, hay là đoàn trưởng còn chưa nghe rõ.

Trên mặt Lận Khiêm âm tình bất định. Tống Mộ Thanh ngồi cạnh suy nghĩ trong chốc lát rồi bật cười “hì hì”, lập tức thấy lạnh cả sống lưng, vừa quay đầu lại liền thấy ánh mắt của Lận Khiêm. Cô hướng về anh hài hước cười cười.


“Lận đoàn trưởng, bộ đội các anh theo đuổi lão bà cũng giống như đánh giặc?”

Mặt của Đỗ Tử Đằng từ xanh lập tức chuyển sang đỏ, chần chừ không biết hiện tại nên đi hay là không.

“Không đau? Vậy thì đứng lên đi.” Anh nhíu mày.

Tống Mộ Thanh quên mất giả bộ bị đau, sững sờ, suy nghĩ một chút đành phải theo thôi. Víu lấy cánh cửa muốn đứng lên. Nhưng do cô ngồi quá lâu, cộng thêm hai ngày nay trời ấm lên thời tiết nóng bức, trên đường đi một hồi lắc lư, vừa nâng người dậy liền choáng vàng hoa mắt một hồi.

Hix! Lúc này khổ nhục kế không cần phải diễn trực tiếp thành thật luôn.

“Chị dâu nhỏ sao vậy?”

Tống Mộ Thanh cảm thấy có một đôi tay đỡ lấy mình, hơi ổn định cơ thể, tay đè chặt huyệt thái dương, nhắm hai mắt một lát rồi mới mở ra.

“Không có việc gì, chỉ là đầu có chút choáng váng.” Cô hướng về phía Lận Khiêm đang đỡ cô nói.

“Tôi đưa cô đến phòng y tế.”


“Tôi không đi. Nằm một chút là không sao.” Cô vừa nói vừa lắc đầu, trước mắt vẫn nhiều sao, vẫn không quên cầm lấy khung cửa, phòng bị anh kéo đi.

Nhưng Lận Khiêm nếu quyết muốn đưa cô đến phòng y tế thì đừng nói cô bám lấy khung cửa, thậm chí cô trói mình vào khung cửa anh cũng có thể đem tháo nó tháo ra để cô không thể chống cự được. Anh chỉ nhẹ nhàng cầm tay cô, đề phòng cô ngã. Nghe cô nói như vậy, vẻ mặt anh khó xử nhìn chiếc giường duy nhất trong nhà, lại nhìn hai mắt cô, thấy sắc mặt cô trắng bệch, hẳn là không phải là trò gian trá lừa anh. Nhưng ý niệm vừa thoáng qua đầu, lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.

“Tùy cô.”

Tống Mộ Thanh không biết mình ngủ ở trên giường Lận Khiêm như thế nào, khi tỉnh lại vẫn cho rằng mình đang ở trong nhà mình. Vừa mở mắt liền nhìn thấy quân trang treo trên giá áo, lập tức đầu óc liền tỉnh táo, cảm giác cũng khôi phục theo đó.

Ván giường thật cứng, cô gõ một cái còn vang tiếng bang bang, chăn cũng không có mềm thế nhưng mùi vị thật dễ ngửi khiến đầu óc từ thanh tỉnh lại bắt đầu chóng mặt rồi. Vừa nghĩ đến cô ngủ ở trên giường người đàn ông kia mặt liền nóng lên.

Ôn Nhã muốn ở trong bộ đội ngây ngô đến ngày thứ hai, Tống Mộ Thanh và Trần Mặc Mặc nhất định phải trở về.

Nơi vày không có xe đến nội thành, Trần Mặc Mặc nói có thể gọi tài xế nhà mình để đón. Anh rể Lận Khiêm một câu liền hủy bỏ.

“Chỗ này khó tìm, bảo Khiêm tử đưa các ngươi về!” Giọng nói không để cho người khác thương lượng.

Trần Mặc Mặc nhìn Tống Mộ Thanh, cô không lên tiếng, chỉ là xoay qua chỗ khác nhìn Lận Khiêm, trong mắt có ý tứ: “Thế nào, không dám?”

Lận Khiêm căn bản không nhìn ánh mắt của cô, quay đầu nói với anh rể: “Em buổi tối có huấn luyện.” Sau đó quay người cầm chìa khóa trên bàn ném cho Lưu liên trưởng đứng bên cạnh không lên tiếng.


“Nhiệm vụ giao cho cậu, có thể hoàn thành không?”

Anh không muốn cho Tống Mộ Thanh hả hê, không trúng phép khích tướng của cô, tiện tay đem củ khoai lang phỏng tay ném cho người khác. Trong mắt người khác thì đó chính là vợ chồng son vẫn còn giận dỗi.

Lưu liên trưởng theo bản năng nhận lấy chìa khóa, nháy mắt với chính ủy cũng đến rút gân, lại nhìn đoàn trưởng mặt không vẻ gì, nói “có thể” cũng không được, nói “không thể” cũng không được. Khổ sở nhìn về phía Tống Mộ Thanh.

“Chị dâu nhỏ, chuyện này……”

Lận Khiêm nghe gọi như vậy không tự chủ nhíu nhíu mày. Giải thích? Những người này giống như là ma ám, có người nghe sao? Huống chi chuyện này không thể dùng đôi lời mà nói rõ được. Thôi, chỉ cần người phụ nữ này không xuất hiện nữa, thời gian dài mọi người cũng quên đi chuyện này.

Tống Mộ Thanh hôm nay cả ngày nghe gọi “chị dâu nhỏ”, âm thanh này nghe được rất thoải mái.

“Khụ, vậy thì làm phiền Lưu liên trưởng vậy.”

Cô nhìn Lận Khiêm một cái, sau đó cười đến rất “thích hợp” với Lưu liên trưởng. Trong nụ cười đó có ba phần chua xót, ba phần uất ức cùng bốn phần cảm kích, nhìn như vậy thì có là người sắt đá cũng mềm lòng hai phần rồi.

Ra khỏi cánh cửa, Trần Mặc Mặc lôi kéo tay áo Tống Mộ Thanh nói: “Cậu đi làm diễn viên đi, bảo đảm có thể nổi tiếng!”

“Vào giờ phút này, ở trong kia, ai không diễn đây? Mình cũng cố diễn tốt vai diễn của mình thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận