Nghịch Thiên - Vô Thiên

Nguyễn Kiên suy yếu gục xuống, nhưng một nụ cười vui sướng nhất cuộc đời hắn đã in dấu trên khuôn mặt kiên cường này.

Hiện tại hắn chỉ có thể xuất nhập linh giới và điều động chút niệm lực còn sót lại. Hắn không còn một chút hồn lực nào, và hắn cũng không thể sử dụng Khinh Thiên Phách Hồn Thuật nữa. Nhưng hắn tin rằng, chỉ cần hắn tu luyện thành công, mọi thứ sẽ trở lại, đồng thời hắn cũng sẽ đạt đến đỉnh phong.

Nằm liệt một chỗ hơn canh giờ, Nguyễn Kiên cũng khôi phục được chút tinh thần và sức lực. Hắn tập trung niệm lực, kiểm tra toàn bộ thể xác và linh hồn. Mặt Nguyễn Kiên dần dần đen sì lại, gương mặt co rúm từng chút. Hắn không thể cảm nhận được chân linh của mình! Thất bại?

- Không thể nào! Sao có thể thất bại? Rốt cuộc là sao?

- Là vì ngươi không thể cảm nhận được chân linh chứ gì.

Trong lúc Nguyễn Kiên hoang mang và thất vọng nhất, mọt âm thanh vang lên giải thích nghi vấn của hắn.

- Chân linh không thể cảm nhận được bằng niệm lực, ngươi lấy niệm lực nội thị cả thể xác và linh hồn cả năm cũng chẳng tìm được đâu.

Lâm Nghị đã tỉnh lại. Hắn đã khôi phục được chút ít đủ để hoạt động ý chí, linh hồn trong linh giới. Thực ra hắn bị động tĩnh của Nguyễn Kiên đánh thức, hắn cũng rất là ngạc nhiên khi biết được Nguyễn Kiên đã tìm ra con đường tu luyện cho mình. Nghe được Lâm Nghị, Nguyễn Kiên ngay lập tức tiến nhập linh giới để hỏi rõ chuyện.

- Vậy làm sao để xác định “chân linh” của ta?

- Nếu ta có thể dùng chút niệm lực thì đã truyền đạt cho ngươi dễ hơn rồi. Ngắn gọn mà nói, có hai cách. Có thể dùng pháp bảo đặc biệt để kiểm tra, nhưng chúng ta không có thứ ấy nên bỏ qua. Cách khác, dùng hồn lực kiểm tra theo một lộ tuyến kinh mạch nhất định. Nhưng cả ta và ngươi đều không thể dùng hồn lực lúc này...

- Ta biết ngươi còn cách khác, mau nói!


Nghe được lời nói ỡm ờ của Lâm Nghị, Nguyễn Kiên liền biết đối phương đang che dấu cái gì.

- Thực sự thì chỉ có hai cách đấy thôi, ta nghèo... nghèo kiến thức nên...

- Dừng! Ta sẽ cho ngươi đủ điều kiện để khôi phục nhanh chóng.

Nguyễn Kiên hiểu ngay tên Lâm Nghị muốn gì, dẫu sao hai tên này cũng hiểu nhau đến mức dòng máu chảy xuôi, ngược, nó nóng, lạnh hay đen, đỏ cũng đều biết quá rõ rồi mà. Nếu Lâm Nghị nghèo kiến thức, vậy thì còn ai là đủ? Có điều, Lâm Nghị vẫn đang giả ngu.

- Chê ít? Được lắm tên hãm nhà ngươi, ta sẽ giúp ngươi thu hồi những phần còn lại. - Nguyễn Kiên đau lòng tăng giá, nhưng tên Lâm Nghị vẫn còn tham. - Ưu tiên việc của ngươi!

- Thành giao! Quả là Kiên ca sảng khoái nhất a!

Lâm Nghị nhìn Nguyễn Kiên vầng trán nổi lên đường đen thì cười ha hả “tán dương”.

- Được rồi, trở lại chủ đề, vẫn còn một cách. Có chân linh để làm gì? Chính là để tu luyện a. Vậy nếu ngươi tu luyện được thì có thể khẳng định ngươi có chân linh. Đơn giản vậy thôi!

- Nhưng ta không có công pháp. Vả lại với chân linh ta tự kiến tạo thì công pháp bình thường chắc gì đã phù hợp.

- Ngươi có thể tự suy diễn công pháp, chỉ cần có đủ điều kiện ngươi hoàn toàn có thể tự mình suy diễn công pháp. Tất nhiên, điều kiện đó ngươi cần... học thôi, ta sẽ cung cấp đủ điều kiện.


Lâm Nghị vốn định mặc cả thêm một chút nhưng hắn trông thấy vẻ mặt của Nguyễn Kiên như thể “ngươi dám được voi đòi Hai Bà Trưng thì hãy xem ngươi sẽ đi đâu về đâu ngày mai”. Lâm Nghị rùng mình ngay lập tức sửa lời.

- Vậy thì làm ngay thôi.

- Ngươi đả tọa đi, ta sẽ liên tục truyền đạt những kiên thức cần thiết. Còn chuyện có thể suy diễn ra công pháp thích hợp hay không là do ngươi. Nếu ngươi suy diễn ra được tuyệt đỉnh công pháp thì tốt, còn không thì chỉ có thể trách ngươi yếu kém.

Nói đến đây, Lâm Nghị đã hoàn toàn nghiêm túc. Hắn cũng hi vọng Nguyễn Kiên có thể làm được, hắn tin rằng như vây. Nguyễn Kiên cũng biết được chủ yếu vẫn là ở bản thân, và hắn cũng tin rằng, hắn có thể suy diễn ra một công pháp tuyệt đỉnh thuộc về bản thân hắn, thuộc về Vô Thiên Đạo.

- Nghe!

“Công pháp tu luyện được phân chia cấp bậc, tương ứng với mỗi cảnh giới tu luyện. Nếu đó là công pháp Tụ Tinh cửu cấp, ngươi tu luyện theo thì chỉ có thể đạt đến Tụ Tinh tầng chín. Nếu ngươi không có công pháp nối tiếp phù hợp thì sẽ mãi dậm chân tại đó, hoặc ngươi phải phế đi tu vi, tu luyện lại theo công pháp khác cấp cao hơn. Trừ khi ngươi đạt đến Tiểu cảnh Chân Cường Tụ Ích, lúc đó ngươi có thể tự do chuyển đổi công pháp mà không bị ảnh hưởng. Ngoài ra, công pháp còn có tiềm lực khác nhau, tiềm lực đó cũng được phân chia với cấp bậc tương ứng với chân linh. Nếu hai kẻ tu luyện công pháp đồng cấp, nhưng kẻ thứ nhất là công pháp Hạ sơ, kẻ thứ hai là công pháp Trung tu, vậy thì kẻ thứ hai sẽ cường đại hơn. Công pháp của mỗi cấp bậc chính là con đường tu luyện chính xác cho cấp bậc đó. Như Tụ Tinh công pháp, đó là con đường để tu luyện cảnh giới Tụ Tinh. Đây là cấp bậc đầu tiên, cũng là bước đầu để theo đuổi đại đạo. Công pháp phải phù hợp với chân linh, về cấp bậc, về hệ,...

Lại nói tiếp, ở Tụ Tinh cảnh, hay Tụ Tinh Thoát Phàm, tu sĩ phải hấp thu thiên địa tinh khí thông qua chân linh, tuần hoàn chu thiên để tạo thành tinh lực. Đã biết chân linh tồn tại song song kinh mạch, nếu tu võ chứa nội lực trong đan điền, vậy thì chân linh cũng thế. Nhưng khi đến Tiểu cảnh Ngưng Hồn Kết Linh, đan điền sẽ chứa cả Nguyên Hồn của tu sĩ. Lúc đó, đan điền sẽ không còn là đan điền nữa. Lúc đó nó chứa mọi thứ từ tinh lực, thể lực,...và cả sinh mệnh lực, nó sẽ gọi là chân mệnh. Chỉ cần chân mệnh còn tồn tại, tu sĩ sẽ không chết.

Tiếp tục, ngươi hấp thu thiên địa tinh khí để tạo thành tinh lực và chứa trong đan điền, toàn bộ quá trình đó chính là tu luyện, công pháp sẽ hướng dẫn ngươi làm như thế nào. Ngươi hiện tại vẫn chưa thấy qua công pháp, ta sẽ cho ngươi biết công pháp cấp bậc Tụ Tinh của ta. Đó là cấp bậc đầu tiên trong công pháp nghịch thiên của ta....”

Nguyễn Kiên tập trung tinh thần lắng nghe và ghi nhớ từng lời từng chữ của Lâm Nghị. Mặc dù rất cay cú Lâm Nghị hãm tài được voi đòi tiên, nhưng Nguyễn Kiên vẫn phải công nhận tên trùm hãm này rất cường đại, trên tu luyện, hắn vô cùng nghịch thiên.


Nguyễn Kiên đắm chìm trong lí giải và suy diễn công pháp. Hắn muốn tự mình sáng tạo ra công pháp đỉnh cấp cho bản thân, trên bước đường tu luyện, hắn sẽ từng chút từng chút hoàn thiện công pháp này. Để đến cuối cùng, hắn sẽ đạt đến đỉnh phong với bản mệnh công pháp.

Lâm Nghị nghịch thiên, bằng vào Phế phàm linh ngũ hành tạp hệ mà tu luyện đến đỉnh phong tu chân giới, trở thành đệ nhất tu chân giả Thiên Nhật Đại Lục. Công pháp đó là đến từ bảo vật Khai Thiên dành cho phế vật như hắn, nhưng nó yêu cầu một đạơ tâm kiên định mà chỉ Lâm Nghị có.

Nguyễn Kiên hắn có gì? Khai Linh Thụ, không kém gì bảo vật kia. Một cường giả đạo tâm. Và “chân linh” tự kiến tạo, mặc dù chưa xác định được chính xác nó như thế nào, nhưng hắn vẫn tin rằng nó sẽ không phụ kì vọng của hắn.

Bản thân hắn chưa thể xác định được chân linh thì sao. Vạn vật, ngũ hành các thứ chẳng phải đều sinh ra từ hỗn độn? Nếu xét theo tri thức hiện đại, chẳng phải tất cả đều cấu tạo từ những hạt siêu nhỏ? Vạn vật đồng tông đồng nguyên, cớ sao phải phân chia tách lẻ chúng?

“Chân linh” của hắn cấp bậc gì hắn không biết. Nhưng chỉ cần là có thể tu luyện là được. Tu luyện nhanh hay chậm thì sao? Tư chất cường đại lại thế nào? Chung quy lại đều là vị trí xuất phát khác nhau. Hắn tu luyện từ từ, nhưng đó là căn cơ cho hắn, hắn chậm chạp nhưng cường đại hơn.

Hơn hết, “chân linh” của hắn được kiến tạo từ linh hồn. Nó giống mà khác với bình thường. Linh hồn của hắn cường đại và khác biệt, hắn có thể tu luyện linh hồn, và nó thậm chí còn cường đại hơn tu luyện tinh lực. Vì sao hắn không tu luyện cả hai?

Từng dòng suy nghĩ, từng điều lĩnh ngộ, từng câu hỏi rồi từng câu trả lời cứ liên tục xuất hiện. Khí tức của hắn càng ngày càng biến đổi, quanh thân hắn ngày càng nhiều phù văn đại đạo hiển hiện...

Đã ba tháng trôi qua kể từ khi bọn hắn đặt chân đến Hà Nội. Và đến bây giờ, Nguyễn Kiên vẫn đang lĩnh ngộ.

Quanh người Nguyễn Kiên đã không còn phù văn đại đạo, khí tức của hắn cũng đã trở lại bình thường. Hắn thất bại?

Không! Vì Khai Linh Thụ đã động.

Khai Linh Thụ vẫn luôn yên ắng từ lúc thu mầm để tạo ra một vốc tinh hoa giúp Nguyễn Kiên kiến tạo “chân linh”. Bây giờ nó đã bắt đầu phát triển trở lại. Khai Linh Thụ là bản mệnh chí bảo của Nguyễn Kiên, nó phát triển theo sự cường đại của Nguyễn Kiên. Mà sự lí giải đại đạo của hắn chính là nước và phân bón chất lượng nhất cho Khai Linh Thụ.

Khai Linh Thụ phát triển chính là bằng chứng cho bước tiến của Lâm Nghị trên đại đạo. Hiện giờ nó đã bắt đầu vươn mầm trở lại, điều đó có nghĩa là Nguyễn Kiên đã suy diễn thành công!


- Ta vốn không có tư chất tu tiên, lại cũng không phải thiên tài gì cả. Nhưng ta có tâm cường giả, ta trải qua sinh tử rèn luyện, ta biết nắm giữ cơ duyên của mình. Chính vì thế ta đã trở thành kỳ tài, ta làm chủ Khai Linh Thụ - một Khai Thiên Chí bảo xuất sinh đệ tam trong vũ trụ, ta có được năng lực khống chế linh hồn dị thường, nhờ đó ta tự mình kiến tạo “chân linh” và tiến vào đại đạo tu luyện. Bây giờ ta tự mình suy diễn ra công pháp, ta cũng lĩnh ngộ được đại đạo của bản thân. Ta tiến nhập tu luyện bằng con đường độc nhất của ta, nó thoát khỏi ràng buộc thiên địa, ta kiến tạo “chân linh”, nhưng từ nay nó sẽ hồn linh, bằng vào nó, ta sẽ tu luyện theo công pháp bản mệnh của ta. Ta đi là Vô Thiên Đạo, ta tu luyện bằng hồn linh, công pháp của ta là Vô Thiên Nguyên Hoán Quyết.

“Vũ trụ nguyên sơ chỉ là hỗn độn, không tồn tại thứ gì, tất cả chỉ là hư không tối tăm. Về sau sinh ra vạn vật và thiên địa. Vạn vật ngang hàng thiên địa, cớ sao vạn vật hữu linh lại bị đặt dưới thiên địa? Cớ gì muốn đi lên đỉnh phong đại đạo đều chỉ có thể đi tam thiên đại đạo mà chính là Thuận Thiên Đạo? Vì sao để tu luyện phải có chân linh? Vì sao...vì sao... Nay ta xưng Vô Thiên, bước đi ngoài thiên địa.

Ta nhận thấy, mọi thứ đều cùng nguồn gốc, ngũ hành, thiên địa vạn vật,... thể xác, linh hồn... Vì chung nguồn gốc, vì đều đến từ nguyên sơ, nên khi trở về nguyên sơ, nó sẽ có thể đi theo một con đường khác. Ta gọi đó là Quy Nguyên, đã Quy Nguyên tất sẽ biến hóa, ta gọi Chuyển Hoán. Mấu chốt công pháp của ta, chính là xem thiên địa vạn vật là những nhánh nhỏ của hỗn độn, ta lại từ hỗn độn diễn hóa ra. Đó là Quy Nguyên Chuyển Hoán Thuật!

Ngũ hành hay biến dị, với ta chỉ là một. Chân linh cấp bậc gì? Đó là không quan trọng. Vạn vạn công pháp, thiên thiên thuật pháp, tất cả đều là để tu luyện, đều Quy Nguyên.

Tụ Tinh Thoát Phàm Tiểu cảnh, ta hấp thu thiên địa tinh khí đi qua hồn linh, xuyên suốt linh hồn, lại đi qua thân thể, rồi mới về đan điền của hồn linh. Theo cách này, tinh khí tuần hoàn chu thiên gấp ba lần tu sĩ bình thường, đồng nghĩa tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn ba lần. Nhưng đó có là chi? Khi mà hồn linh và công pháp của ta hấp thu tinh khí hơn bình thường nhiều, khi mà tinh lực của ta tinh thuần và “chất” hơn nhiều, khi mà ta không chỉ tu luyện tinh lực, mà ta còn tu luyện cả thể xác và linh hồn cùng lúc. Đó là khi ta sẽ đồng cấp vô địch, thậm chí là vượt cấp.”

Nguyễn Kiên mở hai mắt. Hắn đã hoàn thành suy diễn công pháp. Hiện tại là lúc hắn tu luyện. Lần đầu tiến, bước đi đầu tiên.

Nguyễn Kiên tâm niệm khẩu quyết, đả tọa tĩnh tâm cảm nhận thiên địa tinh khí xung quanh. Trong cảm nhận của hắn, thiên địa tinh khí vô cùng ít ỏi, và nó rất pha tạp. Nhưng không sao, đó không là vấn để với hắn. Chỉ nhiêu đó là đã đủ cho hắn tiến vào Tụ Tinh tầng một. Từng tia thiên địa tinh khí bị hấp thu lại, tiến nhập hồn linh, tuần hoàn chu thiên,...

Một canh giờ đã trôi qua,... Một ngày đã trôi qua,...

“Ầm”, một âm thanh công phá cửa lớn vang lên.

“Cách... cá...ch các...h”, từng âm thanh kinh mạch biến động lại xuất hiện.

“Đùng”, Khai mở! Cánh cửa đại đạo cuối cùng đã mở ra! Nguyễn Kiên chính thức bước vào con đường tu luyện và theo đuổi đại đạo!

- Ta đã là Tụ Tinh Thoát Phàm tầng một!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui