Nghịch Thiên - Vô Thiên

Nguyễn Kiên tiếp nhận xong những thông tin từ hạt mầm, hắn mở mắt ra. Hạt mầm đã cho hắn biết những thông tin cần thiết. Và hắn rõ ràng, bản thân đang là chủ nhân của một Khai Thiên Chí Bảo. Nó đã có những cái tên trong những lần nó xuất thế, có cường giả gọi nó là Hỗn Độn Chi Thụ, lại có người gọi Vũ Trụ Đệ Nhất Thụ,…

- Ngươi là Khai Thiên Chí Bảo, xứng đáng có một cái tên hay, dù ngươi là kẻ chọn ta làm chủ, nhưng chung quy ta là chủ nhân của ngươi. Ta không phải kẻ vô dụng, ngươi cũng biết điều đó. Nay ta cho ngươi một cái tên để khẳng định thân phận. Ta sẽ bước đi trên Vô Thiên Đạo, ngươi là Khai Thiên đệ tam vật, sinh trưởng trong linh giới của ta, vậy liền gọi ngươi Vô Thiên Đệ Nhất Chí Bảo - Khai Thiên Tam Linh Thụ.

- Dài quá, ngắn gọn là Khai Linh Thụ đi.

Lâm Nghị ở một bên cũng nghe được lai lịch của cây mầm, lại nghe Nguyễn Kiên đặt một cái tên dài quá dài nên đề nghị cắt bớt.

- Bình thường có thể gọi vậy, nhưng khi ghi vào lịch sử tất nhiên phải gọi bằng một cái tên vĩ đại.

Nguyễn Kiên cũng không thích một lần gọi tên lại gọi dài như thế.

Cây mầm như nghe hiểu, rung lên vài cái tỏ vẻ hưng phấn. Sau này, nó sẽ là Khai Linh Thụ.

- Này Nguyễn Kiên, ngươi có thể kể ta nghe chút về những thứ Khai Linh Thụ cho ngươi biết không.

Lâm Nghị thật sự tò mò về những thứ ấy, những tri thức của chí bảo như Khai Linh Thụ thật sự là vô giá.

- Cái gì cũng có cái giá của nó chứ, trao đổi đi, ngươi cho ta biết những điều ta muốn biết.


Nguyễn Kiên tất nhiên cũng phải tranh thủ tìm hiểu về tu chân, hắn cảm thấy tu chân là con đường tốt nhất cho hắn.

- Thành giao.



- Ta sẽ tu luyện! Ta sẽ trở thành cường giả! Ta sẽ có được thực lực tối cường! Ta sẽ tìm được đáp án cho bản thân!

Nguyễn Kiên trao đổi với Lâm Nghị về những tri thức tu chân cần thiết, hắn đã tìm ra con đường cho mình.

- Ngươi không có tư chất tu tiên!

Tu sĩ muốn tu luyện phải có chân linh. Chân linh là một linh mạch hư ảo tồn tại song song với kinh mạch trong thân thể sinh vật mà mắt thường, thậm chí niệm lực cũng không thể tìm thấy. Có chân linh mới có thể hấp thụ thiên địa tinh khí vào trong cơ thể, hình thành tinh lực. Chân linh tồn tại tùy vào tư chất tu tiên của mỗi người, tư chất càng tốt, chân linh càng dài và rộng, tu luyện cũng nhanh hơn. Đỉnh cao thiên tài có chân linh trải rộng khắp cơ thể, dày và rộng vô cùng.

Chân linh chia ra nhiều cấp bậc. Chân linh bình thường xuất phát từ đan điền, chạy khắp cơ thể hình thành các linh hoàn. Tạo thành càng nhiều linh hoàn thì cấp bậc chân linh càng cao. Trong lịch sử Thiên Nhật Đại Lục, thiên tài đỉnh cao là Liễu Vạn Tiên có được bảy linh hoàn.

Cứ tăng một linh hoàn thì cấp bậc cũng cao hơn một bậc. Thấp nhất là có một linh hoàn: Phàm Phế linh, Hạ Sơ linh, Trung Tu linh, Thượng Tiên linh, Chân Thánh linh, Hậu Thiên linh, Tiên Thiên linh.

Đồng thời, chân linh cũng được đánh giá qua thuộc tính của nó. Mỗi chân linh có thể có một hoặc nhiều thuộc tính, thuộc tính càng ít càng có lợi cho tốc độ tu luyện. Các hệ có thể là ngũ hành, hoặc biến dị của chúng. Bình thường tu sĩ chỉ có chân linh hệ ngũ hành, số ít vô cùng mới có biến dị hệ. Đó có thể là do huyết thống, do đại cơ duyên,… Biến dị hệ có tiềm lực cực lớn, nếu xét hai tu sĩ cùng cấp bậc, cùng đẳng cấp chân linh, mọi điều kiện đều ngang bằng, riêng một là kim hệ thông thường, một là kim hệ biến dị, thì chắc chắn, tu sĩ có kim hệ biến dị sẽ áp đảo.


Mỗi hệ ngũ hành đều có biến dị, không chỉ có một mà còn có thể có nhiều biến dị. Tùy vào tính linh động của hệ đó.

Lâm Nghị giảng giải một lượt rồi khẳng định

- Ngươi thậm chí không có chân linh thì làm sao có thể tu luyện?

- Ngươi ban đầu hẳn cũng là một phế vật như ta đi. Ngươi vẫn có thể tu luyện và cường đại thì ta sao có thể từ bỏ?

Nguyễn Kiên cũng biết được Lâm Nghị đã từng là phế vật. Lâm Nghị có thể tu luyện, cớ sao hắn không thể?

- Đúng vậy! Ta từng là phế vật ngũ hành hệ Phàm Phế linh, nhưng ta có đại cơ duyên của ta, ta có một viên cường giả chi tâm vô song, thế nên ta có đại thành tựu.

Lâm Nghị mỗi khi nghĩ về con đường tu luyện của mình đều vô cùng tự hào. Đó là thành tựu của hắn, duy ngã độc tôn. Đó là vốn liếng cuồng ngạo của Lâm Nghị hắn.

Trong lòng Nguyễn Kiên dâng lên một sự kính trọng, một cảm giác tri kỷ với Lâm Nghị. Bọn hắn giống nhau.

- Ngươi có cơ duyên của ngươi, ta có cơ duyên của ta. Khai Linh Thụ chưa chắc kém đại bảo vật của ngươi. Ta cũng có một ý chí không kém ngươi. Ngươi đi Nghịch Thiên của ngươi, ta đi đại đạo của ta. Chúng ta không ai kém ai. Có thể bây giờ ta thua kém ngươi, nhưng đại đạo tận cùng, tới lúc đó mới biết ai là kẻ mạnh.


- Chính là như vậy! Hãy xem, hai chúng ta, ai sẽ là kẻ đi đến tận cùng và chiến thắng.

- Hahahahaha….

Hai thanh niên dâng tràn cảm xúc, đó là cảm giác vô cùng đặc biệt. Trên thế gian này, có những người gần nhau, que nhau từ rất lâu nhưng không bao giờ có thể thành bạn. Ngược lại, cũng có những người, dù xa lạ, nhưng chỉ gặp một lần, họ cũng biết được một điều, người kia chính là bằng hữu tri kỷ đáng giá nhất của bản thân. Trên đời này nếu có được một người bằng hữu như vậy, cuộc sống sẽ không bao giờ buồn chán và tẻ nhạt. Chỉ cần có người bạn như vậy, sống trên đời không uổng chút nào.



Lâm Nghị mở mắt ra, hắn sẽ tạm thời sử dụng thân thể của Nguyễn Kiên. Hai người đã bàn bạc qua, Lâm Nghị sẽ điều khiển thân thể để Nguyễn Kiên có thể tìm kiếm con đường tu luyện cho bản thân.

Nguyễn Kiên đã chia sẻ những kí ức cần thiết để Lâm Nghị hành động không quá khác lạ. Hai người cũng đã giao dịch qua, Nguyễn Kiên cho Lâm Nghị điều khiển cơ thể tìm kiếm, thu hồi phần thất lạc, đổi lại hắn phải thay Nguyễn Kiên cứu chú Khả, diệt Hoắc Mã Tâm cùng đồng bọn, đồng thời phải bảo vệ Trần Ngọc Kỳ. Mọi việc sẽ binh thường lại cho tới khi Nguyễn Kiên tìm ra con đường tu luyện. Khi đó thì Nguyễn Kiên sẽ hoàn thành mọi chuyện nếu chưa xong, đồng thời sẽ bắt đầu tìm kiếm phần thất lạc của Lâm Nghị.

Giao dịch hơi có lợi cho Nguyễn Kiên, đó là hiển nhiên, bởi vì hắn là chủ nhà. Lại nói, mặc dù là bằng hữu, là tri kỷ có một không hai nhưng mọi thứ vẫn phải sòng phẳng. Đặc biệt là chuyện ân tình, tiền bạc và mỹ nhân.



Hai nàng Trần Ngọc Kỳ và Hồ Thiên Ái vẫn luôn ngồi quan sát ba người Nguyễn Kiên, Võ Hùng, và Hồ Quốc Nghĩa. Sau nửa nén nhanh thì Võ Hùng cũng tỉnh dậy,tiếp đó là Hồ Quốc Nghĩa. Họ được kể lại chuyện Nguyễn Kiên “hồi quang phản chiếu”, dùng thủ đoạn huyết tinh đánh chết ba anh em họ Ứng, sau đó thì lâm vào tình trạng như lúc này.

Hai vợ chồng Hồ gia cũng quay trở lại sau đó.. Khi bọn người Hoa bắt được con tin thì cũng khống chế phòng lái, chúng trói nhóm cơ trưởng lại, để máy bay tự động lái, bay thẳng đến một địa phương khác. Rất may Nguyễn Kiên đã xử lí xong mọi chuyện, hai vợ chồng Hồ Đức Nhân cũng trợ giúp nhóm cơ trưởng thoát ra và điều khiển máy bay trở về lộ trình.

Sau đó cơ trưởng cũng gọi cho nhóm an ninh và tiếp viên, thông báo lại việc chuyến bay sẽ kéo dài thêm hơn một giờ đồng hồ vì sự cố. Rất may nhiên liệu trên máy bay dư dả cho việc kéo dài lộ trình. Nhóm an ninh sau đó cũng tiến vào dọn dẹp khoang vip, xóa đi dấu vết của trận chiến đẫm máu này. Cả Trần Ngọc Kỳ và người nhà Hồ gia đều phải tốn rất nhiều lời lẽ và chấp nhận đền bù chi phí cho sự cố, chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ được giữ bí mật. Do gia thế và danh tiếng của cả hai nhà Trần, Hồ đều rất lớn nên bên tổng cục quyết định giữ bí mật chuyện này. Một phần cũng là do những người chết trên chuyến bay đều là kẻ hoạt động trong thế giới ngầm, giữ yên là việc nên làm.

Chỉ sau một giờ đồng hồ, mọi chuyện đã ổn định lại. Chỉ còn mỗi một việc khiến mọi người chưa yên, đó là Nguyễn Kiên vẫn còn trong tình trạng đáng lo, cả bên y tế của chuyến bay cũng không biết làm gì hơn.


Nguyễn Kiên, chính xác hơn là thân thể của hắn, lúc này vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp nào. Gương mặt tái nhợt như thiếu máu mặc dù hắn còn chưa đổ một giọt mồ hôi, tóc xám trắng hơn nửa, hô hấp khá yếu, toàn thân thì mềm nhũn. Tình trạng của thân thể Nguyễn Kiên vô cùng kì lạ, dù là những y bác sĩ, dược sư tài giỏi nhất thế giới có mặt ở đây cũng chưa chắc biết được rõ ràng.

Bây giờ hai nàng Trần Ngọc Kỳ và Hồ Thiên Ái vẫn đang chăm sóc cho hắn, hắn hiện tại đã thay một bộ đồ khác ( là do Võ Hùng cùng Hồ Quốc Nghĩa làm). Hắn đang gối trên đùi mỹ nhân Trần Ngọc Kỳ, bên cạnh còn có mỹ nữ Hồ Thiên Ái chăm chú kiểm tra tình trạng của hắn từng chút một. Hắn bây giờ rất sung sướng a.

Lâm Nghị đã tỉnh được một lúc rồi, nhưng hắn đủ nhanh và khôn để nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình, đó là một sự hưởng thụ, sung sướng vô cùng. Nên hắn tiếp tục nghỉ ngơi, duy trì hô hấp yếu ớt, thỉnh thoảng lại dừng thở một nhịp làm mỹ nữ Hồ Thiên Ái hốt hoảng áp tai vào ngực hắn kiểm tra, thỉnh thoảng hắn lại nhíu mày một cái như vô cùng đau đớn làm mỹ nhân Trần Ngọc Kỳ lo lắng vuốt ve gương mặt hắn.

Lâm Nghị không phải là kẻ háo sắc, lợi dụng, nhưng hắn không ngại việc trêu đùa mỹ nhân và hưởng thụ sự chăm sóc ân cần của các nàng. Đối với hắn đó là nhân sinh chi nhạc, chỉ hưởng thụ một chút thôi mà, huống chi thân xác là của Nguyễn Kiên, cảm giác là từ thân xác của hắn, nhưng chủ yếu vẫn là nếu có bị lộ thì cũng không phải Lâm Nghị hắn chịu. Người mang xú danh là kẻ đang ở trong linh giới chìm đắm trong quá trình tìm kiếm con đường tu luyện.

Lâm Nghị nằm một chỗ suốt quãng thời gian còn lại của chuyến bay, mãi đến khi chỉ còn hơn mười phút là hạ cánh thì hắn mới ho khục khục muốn tỉnh. Tiếng ho của hắn nhỏ, nhưng trong một không gian yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.

- Tỉnh?

- Nguyễn Kiên, anh tỉnh rồi?

- Đại ca, ta biết đại ca sẽ không sao mà.

Lâm Nghị khó khăn ngồi dậy, thật sự khó, vì hắn không thường xuyên đóng kịch như vậy.

- Ta chỉ ngủ đi một chút thôi mà, mọi người đâu cần phải lo lắng như thế chứ. Ta là người lão thiên còn giết không được mà.

Mọi người đều cười, an lòng. Họ biết Nguyễn Kiên đã từng bị một tia sét khủng khiếp đánh trúng mà không chết. Nỗi lo đã qua. Chuẩn bị hạ cánh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui