Hồ Tiếp Dung nhìn một màn này, tỏ vẻ hài lòng. Lão cũng không có nói thêm gì nữa, sau đó xoay người đi tới bên một bộ bàn ghế được chế tác bằng ngọc thạch quý giá ngồi xuống.
“Trắc thí rất đơn giản, chỉ cần tư chất linh căn của các ngươi đạt tiêu chuẩn là có thể thông qua cửa này. Còn về cửa sau, thì còn phải xem vào thực lực của các ngươi đấy. Nào, từng người một lên đi.” Hồ Tiếp Dung mặt mày nghiêm nghị liếc qua đám người trước măt một lượt nói.
Đám người nghe thấy vậy, thì tỏ vẻ khẩn trương. Cả đám nhìn nhau, nhưng không thấy ai chủ động bước lên, mà còn có ý đưa đẩy nhau.
Hồ Tiếp Dung nhíu mày, lão đang định lên tiếng nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói, thì đã thấy một người bước lên. Nhìn lại thì đây không phải ai khác, chính là thiếu niên Diệp Thanh khi nãy.
Diệp Thanh thấy những người khác đưa đẩy nhau, không dám là người tiên phong đi trước. Điều này hắn cũng hiểu, vốn dĩ đây là tâm lý chung. Nếu đạt điều kiện, lọt vào vòng trong thì không sao. Nhưng nếu không đạt, bị loại sẽ khiến cho người khác chê cười, thậm trí là kinh miệt. Tư chất tầm thường mà cũng đòi tham gia đại hội, điều này đúng là lực cười đấy.
Đây cũng là lẽ đương nhiên, ai cũng nghĩ như vậy, nhưng Diệp Thanh thì khác, tư chất của hắn thế nào, hắn rất rõ. Chỉ là đạt tiêu chuẩn của vòng này thôi, hắn rất tự tin, vì vậy hắn không hề do dự, chính mình làm người tiên phong lên trước. Một là muốn gây chú ý của người khác, hai là cũng muốn để lại hình ảnh đẹp trong mắt Hồ Tiếp Dung.
Hồ Tiếp Dung nhìn Diệp Thanh vẻ mặt giãn ra, gật đầu khẽ mỉm cười. Diệp Thanh đến trước mặt lão khẽ khom người cung kính, rồi giơ cánh tay phải ra cho lão kiểm tra.
Hồ Tiếp Dung tất nhiên là đã biết trước tư chất của Diệp Thanh, vốn dĩ lão cũng không cần kiểm tra. Nhưng như thế lại không hợp với quy củ, cho nên lão vẫn đưa tay ra rồi đặt hai ngón tay lên cổ tay Diệp Thanh kiểm tra để lấy lệ.
“Hợp. Ngươi qua bên kia đứng đi.” Thu tay trở về, Hồ Tiếp Dung gật đầu cười nói.
Diệp Thanh đã biết trước được điều này, nên cũng không có tỏ ra quá vui mừng, nhưng trên mặt hắn vẫn tỏ ra vẻ vui mừng, sau đó theo như lời Hồ Tiếp Dung nói, hắn liền bước ra đằng sau lão đứng.
Đã có người tiên phong lên trước, những người ở dưới cũng không còn tỏ ra khẩn trương nữa.
Tiếp đó, một thiếu nữ khoảng chừng mười tám tuổi, có khuôn mặt khả ái, nhìn rất dễ thương, dáng người nhỏ nhắn, nhẹ nhàng bước lên. Đến trước mặt Hồ Tiếp Dung, nàng khẽ nhún người chào một tiếng rồi đưa cánh tay trắng nõn ra cho lão kiểm tra.
“Ồ! Nha đầu, không nghĩ tới lần này Tịnh gai các ngươi cũng muốn tham gia Đại Hội Thăng Thiên a. Xem ra lời đồn kia đúng là sự thật, tam đại gia tộc vậy mà những năm gần đây cũng lần lượt cho các tinh anh trong tộc gia nhập vào sáu đại môn phái chúng ta a.” Hồ Tiếp Dung nhìn thiếu nữ, tỏ ra kinh ngạc, như nghĩ tới điều gì đó nói.
“Vãn bối Tịnh Tú Mai xin chào tiền bối.” Thiếu nữ nghe vậy, cũng không có phản ứng gì, khẽ cúi đầu cung kính nói.
“Được rồi, nha đầu. Để ta kiểm tra a.” Hồ Tiếp Dung khoát tay, nói.
Hồ Tiếp Dung đặt hai ngon tay lên cổ tay Tịnh Tú Mai, cũng như lần trước đối với Diệp Thanh. Lão đưa vào người nàng một lia linh lực để dò xét.
Đột nhiên, Hồ Tiếp Dung trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tịnh Tú Mai lẩm bẩm nói, thanh âm của lão rất nhỏ, lại còn bị một tấm màn vô hình ngăn cản, nên chỉ có lão nghe thấy mà thôi: “Thiên Linh Căn? Đúng là Thiên Linh Căn. Thật không ngờ nha đầu này lại mang trên người Thiên Linh Căn, không được, nhất định phải để cho nha đầu này gia nhập vào bổn môn.”
Nghĩ rồi, Hồ Tiếp Dung buông tay ra khỏi tay Tịnh Tú Mai, nét mặt cũng trở lại bình thường. Vừa rồi, đúng là lão đã quá thất thố, cũng may lão cũng là người cơ trí, đã dùng pháp thuật che đậy. Ngoài lão ra, thì không một ai có thể thấy được nét mặt của lão khi nãy.
“Hợp”
Tịnh Tú Mai khẽ cười, nàng xoay người nhẹ nhàng bước tới chỗ Diệp Thanh. Có điều, không ai để ý thấy, trên miệng nàng khẽ nhếch lên một nụ cười bí hiểm.
Diệp Thanh nhìn Tịnh Tú Mai, khẽ mỉm cười gật đầu chào một cái. Dù sao, hai nhà Diệp Tịnh cũng có giao tình khá thâm hậu. Đối với Tịnh Tú Mai, hắn cũng được gặp mặt vài lần, nên cũng hiểu rõ về nàng ta. Ở Tịnh Gia, địa vị của nàng ta cũng gần tương tự như hắn ở Diệp Gia vậy.
Tiếp theo, những người phía dưới lần lượt đi lên để cho Hồ Tiếp Dung kiểm tra.
“Hợp”
“Hợp”
“Không Hợp”
“Hợp”
…
Rất nhanh, một canh giờ đã trôi qua.
Hơm ba trăm người tham gia trắc thí, lúc này cũng chỉ còn có hai người. Một người trong đó chính là Diệp Khôn, người còn lại là một cô gái, dung mạo cũng có chút xuất chúng. Nhưng biểu hiện bên ngoài lại rất e thẹn.
Mà ở phía sau Hồ Tiếp Dung, những người đạt tiêu chuẩn cũng chỉ có vọn vẹn bảy mươi tám người. Không bằng một phần ba số người lúc đầu.
Những người này trên mặt tỏ vẻ rất vui mừng, chỉ có tầm hơn mười người trong số đó là vẫn tỏ ra như thường, không có biểu hiện gì cả.
Ngược lại, những người không đạt tiêu chuẩn đứng ở phía dưới, hầu như mặt mày ai lấy đều ủ rũ, buồn phiền. Tuy nhiên cũng có một số người vẫn thản nhiên tươi cười, không biết bọn họ cười vì vui hay là cười vì buồn nữa.
“Nha đầu, ngươi lên đây đi.” Nhìn hai người còn lại, Hồ Tiếp Dung khẽ nhíu mày, lão liếc nhìn Diệp Khôn, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Rồi lại nhìn qua thiếu nữ bên cạnh, thấy nàng ta có vẻ nhút nhát, lão hắng giọng, nhìn thiếu nữa gọi lên.
Thiếu nữ bị gọi lên trong lòng có chút khẩn trương, hai tay nàng đan vào nhau, bẽn lẽn bước lên. Diệp Khôn đứng bên cạnh nhìn nàng, hai lông mày nhíu lại. Hắn không thể hiểu nổi, một người tu tiên, lại có bộ dạng như vậy.
“Không hợp. A! Khoan đã…Hợp. Nha đầu, ngươi cầm lậy lệnh bài này, sau khi kết thúc tỷ thí ở vòng trong, cho dù ngươi thắng hay bại cũng cầm theo lệnh bài này tới Hồi Phong Cốc gặp ta.” Hồ Tiếp Dung xem qua tư chất của thiếu nữ, lão thấy tư chất của nàng rất bình thường, liền cho nàng không đạt. Nhưng đột nhiên như phát hiện ra điều gì, lão liền đổi ý. Hơn nữa còn đưa cho thiếu nữ một cái lệnh bài, rồi truyền âm dặn dò nàng vài câu.
Thiếu nữ cầm lấy lệnh bài, cung kính chào Hồ Tiếp Dung một tiếng, rồi bẽn lẽn bước về phía sau.
Hành động của thiếu nữ, cũng khiến cho rất nhiều người chú ý. Có người thì khẽ lắc đầu, có người thì tỏ ra kinh miệt…
Thiếu nữ vừa đi ra đằng sau lão giả, Diệp Khôn cũng bước lên phía trước, đưa tay ra cho Hồ Tiếp Dung kiểm tra.
Hồ Tiếp Dung đặt hai ngón tay lên cổ tay Diệp Khôn, như thường lệ, lão đưa một tia linh lực vào người hắn.
“A! Ngũ Hành Linh Căn. Hơn nữa lại là Ngụy Linh Căn. Ngươi chẳng nhẽ là Diệp Khôn?” Đột nhiên Hồ Tiếp Dung “A” lên một tiếng. Nhìn Diệp Khôn nói.
“Đúng vậy. Vãn bối đúng là Diệp Khôn? Chẳng nhẽ, tư chất của vãn bối không hợp sao?” Diệp Khôn kinh ngạc, nói.
Hắn và Hồ Tiếp Dung chưa hề găp mặt, thế mà lão vừa phát hiện ra mình mang trên người Ngũ Hành Linh Căn lại nhận ra mình ngay, chẳng nhẽ lão có quan hệ với Mộc Chính Đoàn?
Ý nghĩ trong đầu Diệp Khôn thoáng qua, hắn vội nghĩ ngay tới một người, nhưng vẫn chưa dám khẳng định, vì vậy hắn vẫn chờ cho đối phương nói.
“Ha ha. Tư chất của ngươi cũng không phải là không hợp. Nhưng cũng chẳng phải là tốt lành gì. Chẳng qua ta được người ta nhờ vả, nếu như gặp được ngươi, thì chiếu cố ngươi một chút.” Hồ Tiếp Dung thấy vẻ mặt của Diệp Khôn, lão cười lớn nói.
“Người tiền bối nói chẳng nhẽ là Mộc Chính Đoàn tiền bối, người của Ngũ Hành Phái?” Diệp Khôn nghe Hồ Tiếp Dung nói vậy, như có điều khẳng định người mà lão nói là Mộc Chính Đoàn, vội hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...