“Còn ba ngày nữa Đại Hội Thăng Thiên sẽ chính thức khai mở, cũng nên tới đó thôi.” Diệp Khôn rời khỏi động phủ, đi ra ngoài, ngửa mặt lên nhìn trời, thì thào nói.
“Tiểu Bạch, ngươi cứ ở lại đây. Lần này tới Linh Sơn sẽ có rất nhiều người, ngươi không nên xuất hiện, tránh cho nhiều kẻ khác chú ý.” Đứng trầm tư một lúc, Diệp Khôn quay sang Tiểu Bạch bên cạnh nói.
Tiểu Bạch nghe vậy, gật đầu đồng ý, nó giơ tay lên làm vài động tác, ra vẻ rất thích thú ở lại chỗ này.
Diệp Khôn nhìn Tiểu Bạch mỉm cười, rồi dặn dò nó vài câu. Sau đó, vô thanh vô thức, cả người hắn đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa. Chỉ còn lại một mình Tiểu Bạch với vẻ mặt đầy đắc ý.
Khi xuất hiện, Diệp Khôn đã lẳng lặng ngồi trên dường, trong phòng ở khách điếm.
Thu lại trận pháp, cấm chế, Diệp Khôn đi ra khỏi phòng, rời khỏi Tương Phú Thành. Sau khi ra bên ngoài cổng thành, Diệp Khôn hóa thành một đạo tàn ảnh, hướng sơn mạch phái xa xa chạy đi.
Mặc dù chưa biết rõ cửa vào Linh Sơn chính xác nằm ở chỗ nào. Nhưng Diệp Khôn vẫn không hề tỏ vẻ lo lắng, chỉ cần tới được sơn mạnh trong phạm vi gần cửa ra vào, sẽ có tín hiệu nhận biết.
Hơn nữa, trên đường đi, Diệp Khôn cũng gặp vài đạo độn quang, trước sau không cùng tốc độ, cùng di chuyển về một phía. Nhìn qua những đạo độn quang này cũng nhận ra được, bên trong độn quang hẳn là người tu tiên đang cấp tốc tiến tới Linh Sơn.
Ý nghĩ trong đầu Diệp Khôn lóe lên, hắn tăng tốc độ bám theo sau những người này.
Nửa ngày sau, xuất hiện trước mắt Diệp Khôn là một sơn mạch, núi non trùng trùng điệp điệp, trải dài vô tận, không biết đâu là điểm dừng.
Cách chỗ hắn đứng một trăm trượng, có bốn người, hai nam hai nữ. Bên cạnh đó, còn có một màn sáng mờ ảo lơ lửng trên không trung, cách mặt đất khoảng một xích. Bề rộng bằng với một cánh cửa, đủ lối cho một người đi qua.
Bốn người này, mặc trên người những bộ trang phục hoàn toàn khách nhau, bên hông mỗi người đều có đeo một tín vật biểu hiện thân phận.
Bọn họ chính là môn nhân đệ tử của Ngũ Hành Phái, Quỷ Linh Môn, Nam Nhạc Phái và Thiên Linh Giáo. Trên thân mỗi người cũng tản mát ra tu vi không hề thấp, tất cả đều đạt tới Luyện Khí Kỳ tầng mười hai đỉnh phong.
Lúc này, những người đi trước Diệp Khôn khi nãy đang kung kính đứng trước bốn người này, bọn họ làm cái gì đó rất giống như là kiểm tra thân phận và ghi danh. Một lúc sau, bọn họ nhận từ bốn người kia một thẻ bài, sau đó lần lượt tiến vào màn sáng kia, biến mất không thấy đâu
“Nơi đây là...”
Nhìn một màn này, trong lòng Diệp Khôn cả kinh, ba tháng trước hắn đã từng ở chỗ này tìm kiếm lối vào Linh Sơn nhiều lần. Nhưng khung cảnh nơi đây rõ ràng khác xa với trước kia, trước kia chỗ này chính là một khu rừng nguyên thủy, vậy mà bây giờ đã trở thành một sơn mạch, có rất nhiều núi non, trùng trùng điệp điệp, trải dài không có điểm dừng.
Hành động của những người vừa rồi, cũng khiến cho Diệp Khôn khẳng định, chỗ này chính là cửa vào Linh Sơn rồi. Bốn người đứng bên cạnh cửa vào, chắc chắn là những dẫn giả, phụ trách việc hướng dẫn những tu sĩ khác, tiến nhập vào Linh Sơn.
Những người này trang phục và tín vật đều khác nhau, xem ra bọn họ là do các môn phái cử đến chỗ này để hành động rồi.
Đứng bên này, chần chừ một chặp, Diệp Khôn khẽ lắc người thi triển kinh công vọt tới trước mặt bốn người.
Bốn người đang thì thào nói chuyện, chợt nhìn thấy một thiếu niên trên tay cầm một thanh trường kiếm, ăn mặc theo lối giang hồ ở thế tục thi triển khinh công đến trước mặt. Khiến cho bốn người kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu niên phía trước.
Không thể tưởng tượng nổi, thiếu niên trước mặt, nhìn bề ngoài rõ ràng là một kiếm khách ở giang hồ thế tục. Vừa rồi, thân pháp hắn dùng cũng chính là thuật kinh công tầm thường ở thế tục.
Chuyện này sao có thể? Linh Sơn mở cửa là đón chào những tu sĩ ở khắp nơi, tới đây tham dự đại hội. Làm sao có thể để cho một kẻ phàm phu tục tử, tới nơi đây cơ chứ.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được suy nghĩ của nhau từ ánh mắt đối phương. Một trung niên nhìn bề ngoài lớn tuổi nhất trong bốn người, liếc mắt nhìn thiếu niên trước mặt một cái, đang định nói cái gì. Nhưng khi thần thức của hắn đảo qua người thiếu niên, thì trên mặt tỏ ra vẻ cổ quái.
“Ồ! Thì ra đạo hữu ẩn tàng tu vi, lại bộc lộ ra bề ngoài một vị kiếm khách ở thế tục, khiến cho tại hạ thiếu chút nữa hiểu lầm rồi.” Trung niên cẩn thận thi triển Vọng Khí Thuật kiểm tra lại lần nữa. Một lúc sau, hắn tỏ ra kinh ngạc, nhìn thiếu niên nói.
Nghe trung niên nói như vậy, ba người còn lại tỏ vẻ kinh ngạc. Đồng thời thả thần thức ra dò xét trên người thiếu niên. Một lúc sau, ba người thu lại thần thức, nhìn nhau cười khổ. Rõ ràng đối phương ẩn tàng tu vi, dùng nhãn thuật che mắt. Hơn nữa lại cải trang như vậy, nên khiến cho bọn họ thoáng cái nhìn không ra.
“Tại hạ Diệp Khôn, xin ra mắt bốn vị đạo hữu. Lần này, tại hạ tới tham dự Đại Hội Thăng Thiên, kính mong các vị giúp tại hạ đăng ký gi danh.” Hai mắt Diệp Khôn lóe lên, hai tay nắm quyền, cười nói.
“Ha ha...thì ra là Diệp đạo hữu tới ghi danh. Cái này là điều tất nhiên, đây là tín vật cũng như số thứ tự. Đạo hữu hãy nhận lấy.” Trung niên cười lớn, tay khẽ lật, một cuốn sổ lớn xuất hiện trên tay. Hắn dùng một cây phán quan bút, ghi lại danh tính của Diệp Khôn. Sau đó, lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc bài, tay bấm pháp quyết, thi triển pháp thuật, tạc lại dung mạo Diệp Khôn in vào bên trong ngọc bài, theo đó cũng tạc lên một con số: Năm ngàn sáu trăm tám mươi hai. Rồi ném cho Diệp Khôn.
Bắt lấy miếng ngọc bài, liếc nhìn qua con số phía trên, trong lòng Diệp Khôn khẽ động. Hắn không ngờ, thứ tự của mình trên ngọc bài lại lớn như vậy.
“Đạo hữu, khi tiến vào Linh Sơn, thì đạo hữu hãy tới Linh Đài ở trước lối dẫn lên Quảng Trường, đọc qua một chút về những quy định, luật lệ bên trong để tránh phạm vào những điều cấm kỵ, nếu không sẽ vô tình gặp phải phiền toái đấy.” Trung niên cất cuốn sổ trên tay đi, nhìn Diệp Khôn đầy thâm ý, nói.
“Đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở!” Diệp Khôn gật đầu cảm tạ. Sau đó, đi xuyên qua màn sáng, tiến nhập vào Linh Sơn.
Đợi cho bóng dáng của Diệp Khôn biết mất sau màn sáng, lúc này một thiếu nữ ước chừng mười tám tuổi, có gương mặt khả ái, bước lên nhìn trung niên nói: “Tả huynh, huynh thấy người vừa rồi thế nào?”
“Người vừa rồi ư? Ta cảm thấy hắn rất thần bí. Vừa rồi, nếu không phải hắn thả ra linh áp, thì chúng ta không thể nào, nhìn ra được tu vi của hắn. Lúc đó sẽ khiến cho chúng ta nhầm lẫn hắn là một kẻ võ phu ở thế tục đấy.” Thấy thiếu nữ hỏi, trung niên suy nghĩ một chặp nói.
“Có chuyện này sao? Đúng rồi, các ngươi có để ý không? Tuy bề ngoài nhìn hắn như là một kiếm khách ở thế tục. Nhưng ta có cảm giác, phong thái và thân pháp của hắn có chứa một chút linh lực rất khác lạ, linh lực này không giống với linh lực mà chúng ra tu luyện. Hơn nữa, thanh kiếm trên tay của hắn, đem đến cho ta một tia báo động, rất nguy hiểm. Từ đó ta có thể khẳng định, nếu như kiếm của hắn mà rút ra khỏi vỏ. Và nếu ta là người đối mặt, thì rất có khả năng sẽ bại dưới một kiếm của hắn.” Thiếu niên từ nãy đến giờ chỉ lẳng lặng đứng nhìn Diệp Khôn, đột nhiên lên tiếng nói.
“Cái gì? với thần thông của Trúc huynh, mà cũng cảm thấy như thế đối với người kia sao? Hắn bất quá mới đạt Luyện Khí Kỳ tầng mười đỉnh phong mà thôi. Vẫn còn thua huynh những hai cấp đấy.” Thiếu nữ cuối cùng trong bốn người, như không tin vào tai mình, cho là nghe nhầm hỏi lại.
“Hừ. Anh hùng trong thiên hạ nhiều vô kể, đẳng cấp thấp hơn một hai cảnh giới thì đã sao? Ở Quỷ Linh Môn chúng ta, cũng không hiếm gặp một vài trường hợp có thể vượt cấp khiêu chiến đấy. Ta tin rằng, không những ở bổn môn, mà ngay cả các môn phái khác cũng có đấy. Hơn nữa, công pháp của ta tu luyện có chút đặc thù, nên cảm ứng của ta có thể nói là tám chín phần là thật đấy.” Thiếu niên nhìn thiếu nữ bên cạnh, hừ lạnh một cái nói.
“Trúc huynh nói rất đúng. Chúng ta cũng không cần bàn tán nhiều. Chỉ cần đại hội kết thúc, là sẽ biết kết quả thôi mà. Để xem người kia có khả năng lọt vào tốp mười không a?” Trung niên nghe ba người tranh luận, trong lòng hắn cũng có một chút định giá Diệp Khôn. Nhưng nói bây giờ hơi còn sớm, cho nên hắn vội lên tiếng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...