Vừa tỉnh dậy, Diệp Khôn thấy bên ngoài rất ồn ào, hắn hơi nhíu mày, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, thế rồi hắn từ trên giường bật dậy thì thào nói: “Cuộc tỷ thí đã bắt đầu rồi sao?”
Diệp Khôn đứng dậy rời khỏi giường, hắn đi đến bên cạnh cửa sổ đưa tay đẩy rèm lên rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài.
Ngoài đường có rất nhiều người, bọn họ đang huyên háo kéo nhau đi về phía cổng thành, xem ra cuộc tỷ thí giữa Tạ Thường Minh và Bạch Tuyệt Nhạ chuẩn bị bắt đầu rồi, cuộc tỷ thí này không những người trong giang hồ, mà ngay cả những người dân thường ở đây cũng rất mong đợi a.
Diệp Khôn khẽ cười, hắn không vội, trước tiên hắn gọi tiểu nhị mang lên một chậu nước ấm, sau khi rửa ráy mặt mũi cho tỉnh táo rồi mới đi ra ngoài xem.
Rửa mặt mũi xong đâu đấy, Diệp Khôn thở ra một ngụm trọc khí, hắn bước ra khỏi phòng rồi hướng về phía cửa đông đi tới.
Khi tới nơi, Diệp Khôn ngẩng mặt nhìn lên, hắn tìm một mái nhà cao nhất ở đây rồi phi người lên trên đấy, sau khi ổn định lại thân hình, hắn quay người hướng về phía thành đông khoanh tay đứng nhìn.
Diệp Khôn đảo mắt qua mấy mái nhà bên cạnh, hắn thấy Ngọc Đình Văn và thiếu niên họ Đường, cùng với hai huynh đệ họ Lã đi cùng Tạ Thường Minh đã ở đó từ trước, đám người này phân biệt đứng ở ba mái nhà khác nhau, nhưng tinh thần vẫn luôn tập chung về một hướng.
Thấy Diệp Khôn xuất hiện, Ngọc Đình Văn và thiếu niên họ Đường liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng đưa mắt nhìn qua chỗ hắn đứng, hai người này cũng không có nói gì, họ chỉ đảo mắt qua rồi thu lại ngay, nhưng trên mặt mỗi người lộ rõ vẻ đăm chiêu, không biết là đang nghĩ gì.
Bên kia, hai thiếu niên họ Lã khi nhìn thấy Diệp Khôn thì nhíu mày, bọn họ đưa mắt đánh giá hắn một lúc, sau đó không để ý nữa quay ra phía cổng thành, có điều hai người này chỉ tỏ ra như vậy thôi, những lời dặn của Tạ Thường Minh họ vẫn ghi nhớ, cho nên họ vẫn len lén để ý tới hành động của hắn.
Hành động và thái độ của bốn người này đều lọt vào ánh mắt của Diệp Khôn, khóe miệng hắn nhếch lên, sau đó đưa mắt đảo qua đám người phía dưới một lượt, cuối cùng ánh mắt của nhìn lên phía trên nóc cổng thành, rơi trên hai người đang đứng đối diện nhau ở trên đó, khoảng cách của hai người cũng không xa lắm, chỉ tầm hơn hai mươi trượng mà thôi.
Diệp Khôn đem thần thức của mình thả ra, ngay lập tức, toàn bộ phạm vi của cuộc tỷ thí đã nằm gọn trong đầu hắn, nhưng hắn không thèm để ý đến những người khác, mà chỉ chú ý đến hai người Tạ Thường Minh và Bạch Tuyết Nhạ mà thôi.
***
Rất nhanh, trận chiến đã bắt đầu.
“Bạch cô nương, Tạ mỗ xin lĩnh giáo cao chiêu của cô” Tạ Thường Minh cười lớn nói một câu.
Sau đó, cả người y toát ra một khí thế lăng lệ, khí thế này tạo thành một lớp bá khí bao bọc lấy toàn thân y vào trong, hai tay y khẽ động, ngay lập tức nội lực từ hai lòng bàn tay y xuất ra, chúng phân làm ba luồng, rồi tạo thành ba quả cầu khí nhỏ bằng nắm tay, theo động tác và nội lực của y truyền vào, ba quả cầu khí này mỗi lúc một lớn lên, từ bên trong chúng toát ra một luồng khí lực thật kinh người.
“Tam Phân Quy Nguyên Khí, thật không ngờ Tạ minh chủ vừa mới ra tay đã dùng đến chiêu mạnh nhất như vậy rồi, xem ra ngài muốn đánh nhanh thắng nhanh đây, nếu thế thì tiểu nữ cũng không khách khí nữa.” Thấy đối phương vừa động thủ đã xuất ra một loại thần công bá đạo như vậy, vẻ mặt Bạch Tuyết Nhạ trở lên ngưng trọng, nàng không dám coi thường, hai chân bước lùi lại phía sau hai bước, đồng thời thanh kiếm trong tay được tuốt ra khỏi vỏ.
Kiếm vừa ra khỏi vỏ, theo đó là một tiếng rồng ngâm vang lên, cùng với đó là hàn khí bức người từ thanh kiếm tỏa ra, hàn khí này khiến cho những người đứng ở phía dưới quan chiến cũng cảm thấy ớn lạnh, toàn thân không rét mà run.
“Tuyết Linh Thanh Long Kiếm”
Nhìn thấy thanh kiếm trên tay Bạch Tuyết Nhạ, Tạ Thường Minh kinh ngạc, trên mặt thoáng qua một tia kiếp sợ, hô lên.
“A. Tạ minh chủ đúng là có con mắt tinh tường, ngài vừa nhìn qua đã nhận ra lai lịch của thanh kiếm này rồi.” Bạch Tuyết Nhạ thấy đối phương vừa nhìn đã nhận ra được lai lịch của thanh kiếm trên tay mình, thì có chút kinh ngạc.
Nhưng sự kinh ngạc của nàng cũng chỉ thoáng qua mà thôi, dù sao đối phương cũng là võ lâm minh chủ, về lai lịch của thanh kiếm này thì các đời minh chủ võ lâm là tinh tường nhất, việc Tạ Thường Minh nhận ra nó cũng là chuyện bình thường.
***
Tương truyền, “Tuyết Linh Thanh Long Kiếm” là một thần binh lợi khí của minh chủ võ lâm đời thứ nhất “Thiên Nam Đệ Nhất Kiếm, Lưu Nhất Phi”.
Nghe đồn, Lưu Nhất Phi là một thiên tài luyện kiếm lúc bấy giờ, y bốn tuổi đã bắt đầu luyện kiếm, đến năm mười tuổi đánh bại kiếm thủ tứ lưu, mười hai tuổi đánh bại kiếm thủ nhất lưu, trở thành một kiếm khách lừng danh trẻ tuổi nhất trên giang hồ.
Khi đó có một vị cao nhân ngoại hiệu là Bạch Thiên Cư Sĩ đi ngang qua nhìn trúng, vị cao nhân này thấy Lưu Nhất Phi là người trẻ tuổi tài cao, nên ông đã thu nhận y làm đồ đệ, sau đó, đã tặng cho y thanh “Tuyết Linh Thanh Long Kiếm” cùng với một bộ kiếm pháp có tên “Thanh Long Kiếm Quyết”.
Lưu Nhất Phi mất bốn năm mới có thể thấu hiểu và luyện thành “Thanh Long Kiếm Quyết”, y đã dùng “Tuyết Linh Thanh Long Kiếm” cùng với “Thanh Long Kiếm Quyết” hành tẩu giang hồ, một đường kiêu chiến tất cả các kiếm khách cũng như các cao thủ võ lâm Việt Quốc, và với các cao thủ của năm quốc gia lân cận thời bấy giờ.
Hầu như tất cả các cao thủ mà y khiêu chiến đều bại dưới tay y, chỉ có duy nhất một vị kiếm khách lừng danh ở Yến Quốc ngoại hiệu Quỷ Kiếm Sầu là ngoại lệ.
Lưu Nhất Phi và vị kiếm khách Quỷ Kiếm Sầu kia giao thủ với nhau bất phân thắng bại, bọn họ đánh với nhau năm ngày năm đêm, cuối cùng hai người kết bái huynh đệ, và danh hiệu Thiên Nam Đệ Nhất Kiếm cũng chính là do vị Quỷ Kiếm Sầu này dùng danh nghĩa của mình ban bố khắp thiên hạ.
Công nhận Lưu Nhất Phi là đệ nhất kiếm khách, không riêng gì của Việt Quốc mà cả của năm quốc gia lân cận, trong đó có cả Yến Quốc.
Kể từ đó, cái tên Lưu Nhất Phi được lan truyền rất rộng rãi, và đã trở thành thần tượng của những lớp anh tài trẻ tuổi hậu bối sau này noi gương theo, sau khi về đến Việt Quốc, Lưu Nhất Phi đã được các hào kiệt trên giang hồ đưa lên làm minh chủ võ lâm, khi đó y mới có hai mươi một tuổi.
Đến năm hai mươi năm tuổi, đột nhiên Lưu Nhất Phi bị mất tích, cùng với đó “Tuyết Linh Thanh Long Kiếm” và “Thanh Long Kiếm Quyết” cũng không thấy đâu nữa, hai bảo bối này đã tuyệt tích giang hồ từ đây.
Đã có rất nhiều lời đồn là, Lưu Nhất Phi đã quy ẩn sơn lâm không màng thế sự, cũng có lời đồn là, y đã theo sư phụ y Bạch Thiên Cư Sĩ ngao du tứ hải...
Thương hải tang điền, cho đến nay đã hơn ba trăm năm, đột nhiên “Tuyết Linh Thanh Long Kiếm ” lại xuất hiện, mà người dùng nó lại là Bạch Tuyết Nhạ, một nữ tử còn trẻ tuổi, điều này khiến cho Tạ Thường Minh nhất thời khó có thể tin nổi.
***
“Không ngờ nha đầu này lại có được thần binh lợi hại này, không thể coi thường ả được, ngoài thanh kiếm này ra, rất có thể ả cũng đã có được kiếm quyết kia, xem ra mình phải dốc hết toàn lực mới được.” Ý nghĩ trong đầu Tạ Thường Minh x oay chuyển, sau đó yđiều động nội lực toàn thân, khiến cho nó cuồn cuộn chảy vào ba viên cầu khí trước mặt, sát khí trên người y cũng bộc phát ra rất mãnh liệt.
Thấy đối phương chuyển bị ra tay, vẻ mặt của Bạch Tuyết Nhạ trở lên ngưng trọng, kiếm trong tay nàng vung lên, vạch một đường trước mặt tạo thành một lớp thanh khí chắn phía trước.
Không dừng lại ở đó, nàng điều động nội lực toàn thân truyền vào Tuyết Linh Thanh Long Kiếm, trên mặt nàng phảng phất có chút sát khí rất khó phát hiện ra, nhưng rất nhanh, sát khí của nàng theo từng nhịp thở mà tăng dần lên, khiến cho những người quan chiến ở ngoài đều thấy rõ.
Tuyết Linh Thanh Long Kiếm được tryền nội lực vào, ngay lập tức thanh kiếm kêu lên “ông ông” hàn khí cuả nó bức ra còn mạnh hơn khi nãy gấp mấy lần, cực kỳ đáng sợ.
Những người ở phía dưới quan chiến đa phần đều là những người thường không có luyện võ, cho nên khi thấy hàn khí bá đạo như vậy tỏa ra lao về phía mình đã khiến cho bọn họ khiếp sợ hò hét bỏ chạy lui về phía sau.
Tuy nhiên có rất nhiều người không chạy kịp, liền bị hàn khí xâm nhập vào người, nằm lăn ra đất bất tỉnh nhân sự, trên mặt những người này xuất hiện lớp băng mỏng cô đọng trên lông mày và tóc, trong đó có một vài phụ nữ và trẻ em.
Ngọc Đình Văn và thiếu niên họ Đường, cùng hai thiếu niên họ Lã thấy thế thì chỉ hơi nhíu mày, đối với sự việc này bọn họ không thèm để ý tới, vì vậy vẫn khoanh tay đứng im một chỗ.
Diệp Khôn thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, toàn thân hắn như một đạo tàn ảnh lóe lên lao thẳng xuống dưới chỗ những người này, đồng thời linh lực trong người hắn bộc phát ra, một luồng khí nóng lấy hắn là trung tâm lan ra ngăn cản hàn khí lại.
Đồng thời hai tay hắn điểm ra liên tục, những luồng khí vô hình từ ngón tay hắn xuất ra, bắn vào những người đang bị ngất nằm dưới đất, khi những luồng khí này vào người, toàn bộ hàn khí bị bức ra, ngay lập tức những người này liền tỉnh dậy.
Ngay sau đó, Diệp Khôn nâng tay phất nhẹ một cái, một luồng kình lực nhu hòa nâng đám người này bay ra xa, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất cách đó hơn hai mươi trượng.
Những người này vừa tỉnh dậy, chưa kịp định thần liền bị một luồng kình lực quấn vào người nâng lên, khiến cho bọn họ sợ ngây người, nhưng khi cả người đáp xuống mặt đất rất nhẹ nhàng, thì nhận ra không có chuyện gì, vội đưa mắt nhìn Diệp Khôn khẽ khom người cảm tạ hắn.
"Chỗ này rất nguy hiểm, các người nên tránh xa ra một chút" Diệp Khôn nhìn đám người xung quanh nghiêm nghị nói một câu, sau đó cả người hắn thoáng biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã thấy hắn đứng trên mái nhà khi nãy rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...