Xuân qua, thu đến, đông lại về... một năm thời gian thoáng trôi qua rất nhanh. Đối với người bình thường mà nói, một năm thời gian cũng chẳng phải là dài, tuy nhiên từng ấy thời gian cũng có thể để cho người ta làm được rất nhiều việc rồi. Ngược lại đối với những người tu tiên, một năm ấy chỉ tựa như là một cái chớp mắt mà thôi.
Nhưng đối với Diệp Khôn thì lại hoàn toàn không phải như vậy, với người khác là một năm nhưng đối với hắn lại là mười năm có thừa.
Một năm qua đi, tương đương với mười năm thời gian ở trong Lam Ngọc, Diệp Khôn sau khi xem toàn bộ điểm tịch mà hắn đã sao chép lại ở trong ngọc giản. Hắn quay sang chú ý đến ba cuốn tâm đắc về Trận Pháp, Luyện Đan, Chế Phù của vị tiền nhân được xưng là Ngũ Hành Tán nhân kia lưu lại.
Nhìn vào hoàn cảnh cũng như lợi thế hiện tại của mình, Diệp Khôn quyết định trước tiên chọn một trong ba cuốn tâm đắc, lấy ra một cuốn để nghiên cứu học tập.
Trong ba cuốn tâm đắc đó, hiển nhiên Diệp Khôn chọn cuốn nói về “Luyện Đan” rồi.
Gần mười năm nghiên cứu và học tập, Diệp Khôn không khỏi cảm thán về những gì mà Ngũ Hành Tán Nhân đã để lại.
Như vậy mới biết, ở tu tiên giới Luyện Đan cũng là một loại pháp môn tu luyện, nhưng nó không như những pháp môn khác. Nếu như theo đuổi thuật Luyện Đan, còn được gọi là Luyện Đan Chi Đạo, thì tu sĩ phải bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức, dẫn đến trễ lại việc tu luyện của mình.
Điều đó cũng khiến cho ít người có lòng mà theo đuổi, dù gì đã là người tu tiên, ai lại không muốn mình được đề cao cảnh giới, đạt đến trình độ như trong truyền thuyết, cử hà phi thăng, sống một cuộc sống trường tồn cùng thiên địa cơ chứ.
Bởi vậy, Luyện Đan Chi Đạo rất được ít tu sĩ theo đuổi. Chỉ có những người thực sự có tâm huyết mới chấp nhận đi theo và chấp nhận dừng lại con đường tu tiên của mình ở cảnh giới nhất định nào đó, tùy theo tư chất của mình mà đạt được.
Tuy là nói vậy, nhưng trên thực tế những người theo đuổi Luyện Đan Chi Đạo phần lớn đều là những người có thiên phú về Luyện Đan, tư chất linh căn của họ thường là tầm thường. Nhưng cũng không phải là không có người thực sự là thiên tài, họ vẫn có thể vừa theo đuổi Luyện Đan Chi Đạo, vừa theo đuổi con đường tu tiên của mình, mà vẫn không hề ảnh hưởng đến việc tu luyện.
Những người như vậy thật sự rất hiếm, có thể nói từ thời thượng cổ cho đến nay, nhân vật như vậy cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Điển hình ở đây Diệp Khôn cũng biết được một người, đó là Ngũ Hành Tán Nhân.
Đan dược ở tu tiên giới thực sự không thể thiếu được. Dù là người có tư chất tu luyện nghịch thiên đến đâu đi chăng nữa, nếu không có đan được trợ giúp trong quá trình tu luyện hay tấn cấp, thì sẽ gặp rất nhiều khó khăn, thậm chí có thể dẫn đến việc kết thúc con dường tu tiên của mình lại cũng có khả năng.
Luyện Đan Chi Đạo ở tu tiên giới rất được các thế lực lớn nhỏ, và các tu sĩ coi trọng. Vì vậy những Luyện Đan Sư có địa vị rất cao, thường sẽ không có ai dám gây khó dễ cho họ, ngược lại sẽ dùng đủ mọi cách để lấy lòng.
Diệp Khôn vào tu tiên giới cũng được một khoảng thời gian, cộng với việc hắn thường xuyên tìm hiểu những điển tịch về tu tiên giới, cho nên về Luyện Đan Chi Đạo hắn cũng đã được nghe nói qua. Hôm nay, chính mình lại thực sự muốn bước lên con đường này, khiến cho Diệp Khôn cũng cảm thấy khoan khoái.
Người khác thì không nói, nếu bọn họ thực sự chọn lựa đi theo con đường Luyện Đan, thì khẳng định phải dừng lại con đường tu tiên của mình. Nhưng Diệp Khôn không hề quan tâm đến việc này, hắn không như người khác,đã có bảo vật không gian như Lam Ngọc trong tay, với lượng thời gian gấp mười lần so với thời gian thực tế. Diệp Khôn có thừa thời gian để theo đuổi, mà vẫn không ảnh hưởng đến việc tu luyện của mình.
Với điều kiện thuận lợi như vậy, trong tay lại có cả bảo vật nghịch thiên, Diệp Khôn không thể bỏ qua cơ hội như vậy được. Dù sao, trên con đường tu tiên còn nhiều trông gai, có được đan dược do mình tự tay luyện chế, trợ giúp mình tu luyện thì còn gì bằng.
***
“Ở trong này cũng đã được hơn mười năm rồi. Luyện Đan Chi Đạo đúng là không hề đơn giản chút nào cả. Ngoài thiên phú ra, vẫn phải có nghị lực và kiên trì mới có thể theo đuổi được. Chẳng trách, Luyện Đan Sư lại được coi trọng đến như vậy.”
Buông bình đan dược xuống bàn đá, Diệp Khôn hướng ra bên ngoài của động, ánh mắt nhìn về phía xa xa, miệng thì thào nói.
“Hiện tại trình độ luyện đan của mình cũng đã có chút thành tựu nhỏ, tiếp theo phải dành thời gian cho việc tu luyện mới được.”
Nói xong, Diệp Khôn hít vào một hơi thật sâu, ngay sau đó, hắn liền thả ra toàn bộ linh áp của mình. Lập tức, một cổ khí tức khủng bố từ trên người hắn bộc phát ra, bao chùm lấy toàn bộ không gian động phủ. Luồng khí tức này, vậy mà không khác gì mấy so với cao thủ Trúc Cơ Kỳ.
“Hắc hắc! Quả nhiên là như vậy! Thảo nào Tiểu Bạch vừa mới tiến giai đã có khí tức cường hoành như là cao thủ Trúc Cơ Hậu Kỳ rồi. Hiện tại mình mới ở cảnh giới Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, khí tức trên người đã có thể so sánh với cao thủ Trúc Cơ Sơ Kỳ đỉnh phong rồi. Không biết đến lúc mình tiến giai Trúc Cơ thì có được như Tiểu Bạch không a?”
Ngừng lại một lúc, Diệp Khôn thì thào nói tiếp.
“Có điều, bây giờ muốn tiến giai Trúc Cơ nhất định phải có Trúc Cơ Đan hỗ trợ mới thành công. Đáng tiếc, ở đây có đan phương rồi, nhưng dược liệu lại không đủ. Vẫn còn hai loại dược thảo nữa là không tìm thấy.”
“Cũng đã đến lúc phải ra ngoài, nhân đây tìm kiếm ở ngoài một chút xem sao, hơn nữa cũng phải chuẩn bị một chút, còn vài hôm nữa là đến kỳ hạn giao nộp dược thảo cho Trương Vĩnh rồi. Ài! Không nghĩ tới, tuy để mình ở chỗ này nhưng ông ấy vẫn quan tâm đến mình. Mặc kệ như thế nào, nhưng ông ấy vẫn hơn hẳn Ngạo Vân Tử và Mộc Chính Đoàn.”
Nói xong, toàn thân Diệp Khôn mơ hồ biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện hắn đã ngồi trên ghế ở phòng riêng của mình, trong căn nhà nhỏ ở Dược Linh Cốc rồi. Lúc này linh lực trên người hắn giao động cũng chỉ ở mức Luyện Khí Kỳ tầng mười ba, hiển nhiên hắn đã dùng liễm khí thuật thu lại linh áp thực sự của mình.
Vừa xuất hiện, Diệp Khôn đảo mắt nhìn qua gian phòng một lượt, thấy cấm chế không có gì thay đổi, hắn âm thầm gật đầu. Đồng thời hai tay bắt quyết, đánh ra vài đạo pháp quyết, rơi trên lớp cấm chế ở xung quanh phòng.
Không gian trong căn phòng một hồi vặn vẹo, liền trở lại trạng thái vốn có của nó. Diệp Khôn cũng không chần chừ, cánh tay khẽ vẫy thu lại toàn bộ phiên kỳ vào trong túi trữ vật. Xong đâu đấy, hắn khẽ phủi tay áo chậm rãi bước ra bên ngoài.
Bên ngoài Dược Linh Cốc, khung cảnh vẫn như xưa, chỉ khác mỗi điều là tất cả những dược thảo ở đây sinh trưởng có phần tốt hơn trước kia rất nhiều, đây đúng là kiệt tác của Diệp Khôn làm lên.
Trong vòng một năm qua, tuy ở lỳ trong Lam Ngọc nhưng hắn vẫn không quên việc chăm sóc vườn dược thảo ở đây. Theo định kỳ, hắn vẫn ra ngoài làm công việc của mình, xong đâu đấy mới thôi.
Mà trong một năm qua, đúng với kỳ hạn sáu tháng. Trương Vĩnh cũng đã trở về một lần đem những dược liệu mà lão kêu Diệp Khôn chuẩn bị để mang đi. Nhìn thấy những gì Diệp Khôn đã làm ở đây, Trương Vĩnh không khỏi kinh ngạc, khen ngợi hắn mãi không thôi.
“Trước mắt cứ chuẩn bị những dược liệu mà Trương Vĩnh sư thúc cần đã, đợi cho ông ấy về mình thử hỏi dò về hai loại dược liệu kia xem sao.” Ra đến ngoài cửa, Diệp Khôn nhìn về phía Dược viên, tinh quang trong mắt lóe lên một cái thì thào nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...