Lặng lẽ ngồi một mình trong phòng, Diệp Khôn chốc chốc lại mân mê ngọc giản trên tay, vẻ mặt trầm tư, như là đang suy nghĩ điều gì vậy.
Không biết trải qua bao lâu, Diệp Khôn thu lại ngọc giản cất vào trong người. Cùng lúc đó, toàn thân hắn mơ hồ, biến mất tại chỗ.
Bên trong Lam Ngọc, Diệp Khôn ngồi trên một cái bồ đoàn tại tĩnh thất tu luyện, bàn tay hắn khẽ lật, một cái ngọc giản liền xuất hiện.
Cái ngọc giản này hiển nhiên là cái lúc nãy hắn đã cầm mân mê trên tay, trước khi tiến nhập vào chỗ này.
Đây đúng là ngọc giản mà trước khi rời đi, Mộc Chính Đoàn đã để lại cho Diệp Khôn.
Theo như Mộc Chính Đoàn đã nói, bên trong ngọc giản là nội dung của một bí thuật để cho Diệp Khôn tu luyện, nhằm đề cao phẩm chất linh căn của hắn.
Diệp Khôn cũng đã xem qua mấy lần, cũng không thấy có gì là không đúng, đây đúng là bí thuật dùng để rèn luyện linh căn, rất phù hợp để hắn tu luyện.
Linh căn của hắn là ngụy linh căn, thuộc vào dạng linh căn có thể nói là thấp kém nhất ở tu tiên giới, nếu như tu luyện bí thuật này, khiến cho linh căn của hắn được tu bổ, dần dần trở lên hoàn hảo, thì lúc đó tu luyện sẽ đỡ vất vả hơn.
Mặc dù vậy, linh căn của Diệp Khôn là Ngũ Hành Linh Căn, bao gồm cả năm loại thuộc tính, nếu như tu luyện những công pháp bình thường, thì cũng chẳng có tác dụng là mấy. Cuối cùng, hắn cũng rất khó để tiến thêm bước nữa trên con đường tu tiên đầy khó khăn này.
Chỉ có thể tu luyện một loại công pháp đặc biệt, công pháp đó bao gồm đủ năm loại thuộc tính ngũ hành, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, thì mới thuận lợi mà bước tiếp được.
Nói thì như vậy, nhưng muốn tìm được công pháp thuộc dạng như vậy, ở tu tiên giới cũng không hề đơn giản.
Sở dĩ, khi một công pháp được sáng lập ra, thường thường những vị cao nhân tiền bối chỉ dẫn theo một hoặc hai đường mà thôi. Chứ rất ít khi có người dẫn theo năm đường, mà năm đường lại tuân theo thuộc tính ngũ hành nữa.
Can bản, những người mang trên mình Ngũ Hành Linh Căn rất chi là hiếm thấy. Chứ đừng nói là dựa theo thể chất linh căn của mình để sáng tạo ra công pháp phù hợp cho bản thân tu luyện.
Mặc dù vậy, trên thế gian này cũng không phải là không có chuyện gì là không thể. Tương truyền từ thời thượng cổ, cũng đã có một vị tiền bối mang trong mình Ngũ Hành Linh Căn. Vị tiền bối đó cũng đã tu luyện một vài công pháp cực phẩm của thời bấy giờ, nhưng không thể tiến xa được.
Không cam tâm, bằng với tài trí của mình, vị tiền bối đó đã tự sáng tạo ra một bộ công pháp phù hợp với bản thân mình tu luyện. Và cuối cùng, vị tiền bối đó cũng đã thành công. Thuận lợi tu luyện từ đầu đến cảnh giới cao nhất, đạt tới Hóa Thần Hậu Kỳ và đã độ kiếp phi thăng.
Vị tiền bối này cũng chẳng phải ai khác, đó chính là tổ sư sáng lập ra Ngũ Hành Phái.
Trước khi phi thăng, vị tiền bối này đã để lại toàn bộ công pháp mà mình đã sáng lập ra, làm trấn tông chi bảo, và cũng là công pháp truyền thừa xuống để cho các hậu bối sau này tu luyện.
Vì là một người tài trí thông minh, vị tiền bối đó cũng đã lường trước được việc công pháp mà ông để lại chỉ có thể phù hợp cho những người mang trên mình Ngũ Hành Linh Căn mới tu luyện được. Trong khi đó, những người có được linh căn thuộc ngũ hành lại rất chi là thưa thớt, rất khó sản sinh ra. Vì vậy, vị tiền bối này đã thâu tóm mọi khía cạnh, và đã sáng lập ra một vài bí thuật phụ trợ cho việc tu luyện công pháp này.
Cũng chính vì vậy, mà Ngũ Hành Phái mới có thể lưu truyền từ thời thượng cổ cho tới nay. Mặc dù Ngũ Hành Phái không còn hưng thịnh như xưa, nhưng cũng là một môn phái lớn, có lịch sử lâu đời.
Những điều này, Diệp Khôn khi tới Ngũ Hành Phái cũng đã thăm dò qua rất nhiều điển tịch mới biết được.
Cho nên, bí thuật mà Mộc Chính Đoàn đưa cho hắn tu luyện, đúng là thứ hắn đang cần.
Còn về công pháp tu luyện, hắn cũng đã có chủ ý đến công pháp truyền thừa ở Ngũ Hành Thiên Linh Điện rồi. Chỉ cần thời cơ đến, tựu là sẽ theo như ước định của hắn với Điền Lăng mà đạt được.
“Không nghĩ tới, bí thuật này lại huyền diệu như vậy. Vị tiền bối kia đúng là một thiên tài, nếu như mình theo đó tu luyện, hiển nhiên là thể chất linh căn sẽ được tu bổ một cách hoàn hảo đạt tới trình độ Ngũ Hành Thiên Linh Căn như trong truyền thuyết. Đến lúc đó, chỉ cần đạt được công pháp truyền thừa kia, thì sẽ… hắc hắc” Diệp Khôn một tay cầm ngọc giản, một tay mân mê cằm đắc ý cười nói.
“Chỉ có điều, Mộc Chính Đoàn đưa cho mình bí thuật này, mục đích như thế nào mình cũng đã hiểu. Lão này cũng thật là giảo hoạt, mình hỏi dò lão mấy điều, đều bị lão hoa ngôn xảo ngữ né tránh.” Cười một lúc, vẻ mặt của Diệp Khôn trở lên ngưng trọng, thì thào nói.
“Thôi bỏ đi, mình cứ giả ngây giả ngô coi như là không biết gì vậy. Bí thuật này không biết tên là gì, thôi thì cứ hảo hảo tu luyện vậy.” Thở dài một tiếng, Diệp Khôn hơi suy nghĩ nói.
Nói rồi, Diệp Khôn đem đoạn bí thuật bên trong ngọc giản, ghi nhớ hết vào trong đầu, sau đó hai mắt nhắm nghiền, hảo hảo ngồi nghiên cứu một phen.
Hai canh giờ sau, Diệp Khôn mở trừng hai mắt. Hít vào một hơi khí lạnh, hắn liền dùng nội thị thuật, kiểm tra toàn bộ cơ thể của mình, xem có gì thay đổi hay không.
Vừa rồi, khi hắn theo như bí thuật, bắt đầu thử tu luyện qua. Đột nhiên, hắn cảm thấy trong người có sự biến hóa rất nhỏ.
Nhất thời, hắn không thể nói rõ là biến hóa như thế nào. Nhưng có điều, khi vận linh lực được một vòng chu thiên tuần hoàn. Thì sâu bên trong thức hải, liền xuất nhiện một dị tượng lạ. Đột nhiên, một sợi tơ nhỏ màu lục, từ bên trong thức hải hiện ra. Sau đó, sợi tơ theo kỳ kinh bát mạch, chạy theo những kinh mạch trên khắp cơ thể hắn một vòng, rồi lại biến mất.
Cứ như vậy, lần lượt là các loại tơ nhỏ với màu sắc khác nhau, lại tiếp diễn một màn tương tự.
Nếu như để ý kỹ, thì có thể nhận ra, những sợi tơ này, vốn dĩ cũng chỉ có năm màu khác nhau, và phân biệt đúng như màu của năm loại thuộc tính trong ngũ hành.
Một màn này, khiến cho Diệp Khôn khó hiểu. Nhưng sau dùng nội thị thuật kiểm tra cơ thể một lượt, thấy không có vấn đề gì cả. Diệp Khôn thở dài một tiếng, cũng không có nói gì, chớp mặt một cái, hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.
Bên trong căn nhà nhỏ ở Dược Linh Cốc, thân hình Diệp Khôn dần dần hiện ra. Vẻ mặt của hắn rất thoải mái. Không nhanh không chậm, đi về phía dược viên.
“Trước hết, cần luyện một chút đan dược đã!”
Nói rồi, Diệp Khôn bước vào trong dược viên, theo như những dược thảo cần để luyện đan, hắn lần lượt lượn xung quanh dược viên, thu thập đầy đủ số lượng cần thiết. Tất cả dược thảo được hắn để cẩn thận trong những chiếc hộp gỗ chuyên dụng, đếm thoáng qua, cũng có hiều hơn hai trăm hộp
Ngay sau đó, Diệp Khôn lại một lần nữa tiến nhập vào trong Lam Ngọc.
Đem toàn bộ dược thảo vừa thu được bên ngoài, Diệp Khôn đi tới dược viên trong động phủ, sau đó trồng tất cả dược thảo xuống đất.
Tiếp theo, hắn dùng linh dịch của bình nhỏ lưỡng sắc, bắt đầu cho công cuộc thúc đẩy sinh trưởng cho dược thảo.
Mười ngày sau, thuận theo Diệp Khôn không ngừng dùng linh dịch, thúc đẩy sự sinh trưởng của dược thảo. Hiện tại, số dược thảo này, đã đạt yêu cầu về hỏa hầu, thậm trí còn hơn, có thể dùng để luyện chế đan dược mà hắn cần.
Nhìn đám dược thảo trước mặt, trên miệng Diệp Khôn không khỏi toát lên vẻ mỉm cười.
Lúc này, toàn bộ dược thảo đã đạt yêu cầu, Diệp Khôn liền bắt tay vào việc luyện đan ngay.
Thu lại toàn bộ dược thảo, đi vào phòng luyện đan, Diệp Khôn đem toàn bộ dược thảo ra, cẩn thận từng tý một, sử lý toàn bộ đám dược thảo khiến chúng trở thành dược liệu, chuẩn bị khai lò luyện đan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...