“Có gian tế trà trộn vào?” Điền Lăng cả kinh, hô lên.
Nếu đúng là có gian tế trà trộn vào, thì việc dò xét thân phận của hai người cũng không có gì là lạ cả. Đây là điều hiển nhiên cần phải làm rồi. Có điều, nàng nghĩ mãi không ra, chỗ này có cái gì, khiến cho người khác chú ý tới.
Suy tư một chặp, Điền Lăng bình tĩnh nói.
“Xin hỏi hai vị, lúc này trong trấn, có vị tiền bối nào tọa trấn hay không?”
Nói rồi, cánh tay Điền Lăng khẽ vẫy, một tấm lệnh bài bay vút về phía hai thanh niên. Hai thanh niên thấy vậy, hơi nhướng mày. Thanh niên có khuôn mặt bình thường, một tay khẽ vẫy, chụp lấy lệnh bài vào trong tay. Sau đó đưa lên trước mặt, tập chung quan sát, đồng thời trong miệng lẩm bẩm một hồi chú ngữ khó hiểu, một tay còn lại, bắt quyết đánh ra một đạo pháp quyết rơi trên lệnh bài.
Một đạo lục mang, từ đầu ngón tay thanh niên kích bắn lên bề mặt lệnh bài. Chớp mắt một cái, đạo lục mang chui vào bên trong, nhưng lệnh bài không hề có phản ứng gì cả.
Thanh niên mặt vẫn không biểu cảm, ném lệnh bài qua cho Điền Lăng thản nhiên nói.
“Lệnh bài là thật, đạo hữu đúng là người của Mộc Linh Đường. Vừa vặn Chu Tề tiền bối cũng vừa tới đây, đạo hữu nếu muốn, có thể tới gặp ngài đấy.”
“A! Chu sư bá đã tới chỗ này. Vậy thì tốt quá rồi, Diệp huynh, chúng ta cùng tới gặp ngài thôi.” Điền Lăng nghe thanh niên nói, trên mặt tỏ ra vui mừng, quay sang Diệp Khôn nói.
Nói rồi, Điền Lăng thu lệnh bài vào, định dẫn theo Diệp Khôn đi vào, nhưng còn chưa đi được hai bước, liền bị thanh niên mặt tuấn tú đứng ra ngăn cản.
“Chậm đã! Đạo hữu có thể vào, nhưng vị đạo hữu kia thì không được.”
Điền Lăng nhíu mày, thuận theo nhìn Diệp Khôn nói.
“Phải rồi, tiểu muội quên mất, Diệp huynh có tín vật chứng minh thân phận của mình chứ?”
“Cái này…Ta không có lệnh bài như cô nương. Nhưng ta có ngọc bài chứng minh thân phận ở Đại Hội Thăng Thiên, không biết cái đó có được không?” Diệp Khôn hơi do dự một chặp, nói.
Sau đó, cánh tay hắn khẽ vẫy, một miếng ngọc bài màu vàng kim kích bắn ra, bay tới trước mặt thanh niên. Thanh niên mặt tuấn tú thấy vậy, vươn cánh tay ra, chụp lấy ngọc bài vào trong tay, tỷ mỉ quan sát.
“Ồ! Đạo hữu thì ra là người được Nam Chiêu Thành tiền bối tuyển trọn trong đại hội lần này, như vậy thì không có vấn đề gì rồi, hai vị có thể vào trấn.” Thanh niên quan sát ngọc bài xong, đôi lông mày khẽ nhíu lại, liếc mắt nhìn sang Diệp Khôn một cái, hơi kinh ngạc nói.
Nói xong, thanh niên mặt tuấn tú gia hiệu cho đồng bạn bên cạnh, hai ngời tránh ra một bên, nhường lối cho Điền Lăng và Diệp Khôn đi vào.
***
Nửa canh giờ sau, tại một gian phòng nhỏ nằm trong một toà nhà lớn ở trung tâm Phù Tinh Trấn. Điền Lăng và Diệp Khôn đang lẳng lặng đứng một chỗ, nét mặt hai người có chút sợ hãi, nhìn về phía đối diện.
Đối điện hai người, là một lão giả chừng năm mươi tuổi, khuân mặt hồng hào như da của tiểu hài tử. Một thân khí tức khủng bố, còn mạnh hơn Nam Chiêu Thành rất nhiều, được lão thả ra. Khiến cho Điền Lăng và Diệp Khôn cảm thấy hít thở không thông, dường như lão đang tức giận chuyện gì đó.
Lão giả này chính là Chu Tề, sư bá của Điền Lăng, một vị cao thủ Trúc Cơ Hậu Kỳ ở Mộc Linh Đường.
“Nha đầu, những lời ngươi nói là thật sao?”Im lặng thật lâu, cuối cùng Chu Tề thu lại uy áp, nhìn Điền Lăng nói.
“Vâng! Sư bá. Tất cả những gì đệ tử nói đều là sự thật. Khi đó, nếu không có Nam sư thúc liều mạng với hai quỷ vật kia, thì vãn bối và Diệp đạo hữu đây cũng không thể thoát khốn được, kết quả cũng sẽ vẫn lạc ở đó mà thôi. Đáng tiếc là cuối cùng Nam sư thúc lại bị…”
Điền Lăng nghe lão già hỏi, khẽ cúi đầu, liếc mắt nhìn Diệp Khôn bên cạnh, thành thật nói. Trong lời nói, ẩn chứa đầy tức giận và bi thương. Có điều, những lời nàng nói, cũng chỉ là kịch bản đã dựng sẵn của Diệp Khôn mà thôi.
Chu Tề thấy bộ dạng của Điền Lăng cũng không phải là đang lừa gạt lão. Hơn nữa, ở Mộc Linh Đường, Điền Lăng cũng là đệ tử xuất sắc, lão cũng tiếp xúc qua nhiều lần. Nên thiết nghĩ, một việc lớn như vậy, hẳn là nàng cũng không dám nói dối lão. Vì vậy, lão chỉ trầm ngâm một lúc, sau đó, ánh mắt rơi trên người Diệp Khôn nhàn nhạt nói.
“Tiểu tử, ta nghe Mộc nha đầu có nói, lần này trở về, sư đệ ta có thu nhận tiểu tử ngươi. Hơn nữa, trong người ngươi lại có Ngũ Hành Linh Căn. Xem ra, Nam sư đệ bị quỷ vật giết hại, hẳn ra cũng vì ngươi một phần. Hắn đến lúc chết, cũng không quên đến bổn môn.”
Nói xong, Chu Tề nhìn Diệp Khôn một cái đầy thâm ý, khiến cho Diệp Khôn rùng mình một cái, sắc mặt thay đổi liên tục, biểu hiện ra ngoài đầy sợ hãi.
“Chuyện này quá bất ngờ, chỉ trách vận số của Nam sự đệ không tốt. Ở trong Ngõa Di Cương vậy mà gặp phải hai quỷ vật cấp bậc Quỷ Vu như vậy. Xem ra, tin tức hắn vẫn lạc, ở trong môn phái, cũng chưa ai biết cả.” Chu Tề thu lại ánh mắt, khẽ thở dài lẩm bẩm.
Tiếp đó, cánh tay lão khẽ vẫy, một tấm phù lục xuất hiện trong lòng bàn tay của lão. Sau đó, thần thức của lão đưa vào trong lá phù, rồi cầm lấy nó ném ra ngoài. Lá phù đón gió, chớp lên một cái, biến mất không thấy đâu. Đây hiển nhiên là truyền âm phù.
“Được rồi, hai ngươi trước tiên lui xuống nghỉ ngơi dưỡng sức đi. Ta thấy các ngươi bị thương cũng không nhẹ. Dưỡng thương xong, thùy thời có thể dùng Truyền Tống Trận trở về bổn môn, mang sự tình các ngươi đã trải qua ở Ngõa Di Cương một lần nữa thuật lại tỷ mỉ cho trưởng môn sư huynh nghe.” Làm xong việc này, Chu Tề nhìn hai người căn dặn nói.
“Vâng! Sư bá!”
Điền Lăng nghe Chu Tề nói vậy, trong lòng đầy vui mừng, vội vàng cung kính cáo lui.
Diệp Khôn thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng theo sau Điền Lăng đi ra ngoài.
Đợi cho Điền Lăng và Diệp Khôn ra ngoài, đột nhiên, một âm thanh lạnh lẽo, từ phía sau Chu Tề vang lên.
“Chu Tề, ngươi thực sự để hai người kia rời đi sao?”
Âm thanh vừa dứt, không gian bên cạnh Chu Tề một hồi vặn vẹo, liền xuất hiện một bóng người, mờ mờ ảo ảo. Toàn thân bị một lớp quỷ khí bao bọc xung quanh, nhìn rất quỷ dị. Hơn nữa, uy áp của ảo ảnh cung không thua kém gì Chu Tề là mấy. Ảo ảnh này, vậy mà cũng là một quỷ vật đấy.
“Hừ! Tà Liên, ngươi không cần bận tâm làm gì. Việc ngươi lẻn vào chỗ này, cũng đã khiến ta phải nhọc lòng một chuến rồi đấy.”
Ngừng lại một lúc, Chu Tề nói tiếp.
“ Hai tiểu bối kia cũng chẳng phát hiện ra điều gì cả. Để chúng sống, còn có chỗ cần dùng đến đấy. Hơn nữa, tiểu tử kia vậy mà trên người mang Ngũ Hành Linh Căn. Nếu như sau này đợt hắn tiến giai Trúc Cơ Kỳ, rồi thu lấy Linh căn của hắn, thì trong tương lai, ta có thể kế thừa truyền thừa của bổn môn rất dễ dàng sao?”
Chu Tề âm thầm đánh giá, trong đầu liên tục suy nghĩ, cuối cùng nói.
“Hắc hắc, cũng tại ta sơ ý một chút, nên mới để chúng phát hiện ra. Cũng may là lúc đó ngươi tới kịp, nếu không chắc ta cũng chẳng thể ngồi chỗ này được đấy.” Ảo ảnh tên Tà Liên nghe vậy, vội cười lớn thản thiên nói.
“Hừ! Lần sau ngươi có tới thì phải cẩn thận một chút. Tất cả cấm chế ở đây đã được cải biên và thêm vào đó rất nhiều. Muốn không bị phát hiện, thì ngươi hãy tự giải quyết lấy."
Thấy thái độ của ảo ảnh như vậy, Chu Tề hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói một câu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...