Tam hoàng tử nói: "Phụ hoàng, sao có thể có loại bướm này được, ta nghĩ là Sở Cửu Ca lừa người thì có! Người ngàn vạn không thể tin lời nói quỷ quái của cô ta."
Sở Cửu Ca như cười như không nhìn Tam hoàng tử nói: "Tam hoàng tử, dáng vẻ ngươi hình như rất kích động thì phải."
Kể từ khi Dung Vương trúng độc, trên dưới hiện trường, chỉ có vị Tam hoàng tử này nhảy nhót vui vẻ nhất.
"Bướm độc này một khi tìm được người có độc như trong ly trà, thì sẽ đẻ trứng, sau đó trứng của nó sẽ trực tiếp chui vào da thịt người, phút chốc ấp ra con, đi sâu vào trong máu người tiếp tục tái sinh sản, sau đó ở trong cơ thể sinh ra vô số bươm bướm.."
Sở Cửu Ca giới thiệu phi thường rõ ràng, nói đến chân thật như vậy, như thể cô tận mắt nhìn thấy, khiến cho người tại hiện trường nghe xong nổi cả da gà, trước đó mỹ tửu giai nhân toàn bộ đều nôn hết cả ra.
Quá buồn nôn! Quá đáng sợ!
May mà bọn họ không phải là người hạ độc.
Sắc mặt Xích Hoàng khẽ biến, hắn nói: "Thứ đồ này nếu như có tác dụng, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi.
Người dám ám toán Uyên nhi, tổn thương Uyên nhi trẫm nhất định không tha, ta đồng ý cách làm của ngươi."
Ngón tay Sở Cửu Ca lướt qua con bướm độc đó nói: "Đa tạ bệ hạ ân chuẩn, nếu đã như vậy, vậy thì ta sẽ đem con bướm này thả ra ngoài đây."
Con bướm nhỏ nhắn này bay trong không trung, sau một hồi bay lượn, xông đến hướng Tam hoàng tử, đột nhiên sắc mặt Tam hoàng tử trở nên trắng bệch.
Hắn trước đó nghe qua những lời của Sở Cửu Ca, tuy rằng không muốn tin, nhưng mà trong lòng vẫn có chút thổn thức.
Nay nhìn thấy con bướm này không chút do dự bay qua đây, hắn cảm thấy điều đó tám phần là thật.
Hắn..
hắn không muốn trở thành ổ của trứng bướm, thê thảm mà chết.
Đôi chân của Tam hoàng tử run lẩy bẩy, hậu quả của việc này quá đáng sợ đi, hắn..
hắn cược không nổi..
"Rầm!" Tam hoàng tử vừa lăn vừa bò bò đến trước mặt Xích Hoàng, ôm chặt Xích Hoàng nói: "Phụ hoàng, phụ hoàng cứu mạng! Con vẫn chưa muốn chết."
Mọi người kinh ngạc nhìn Tam hoàng tử, chẳng lẽ..
chẳng lẽ độc đó do Tam hoàng tử hạ.
Con bướm đó quả nhiên đuổi theo Tam hoàng tử mà bay, Tam hoàng tử lúc này thật sự hoảng loạn rồi, "Đừng..
đừng qua đây.."
"Đừng qua đây!"
Hắn huơ tay loạn xạ, muốn đuổi đi con bướm đó.
Trước đó Sở Cửu Ca đem con bướm này nói đến quá thần kì rồi, khiến cho Tam hoàng tử cảm thấy phi thường lợi hại, mà không biết rằng bướm vẫn chỉ là bướm mà thôi, nếu như muốn diệt đi nó, vẫn là rất dễ dàng.
Nhìn dáng vẻ bê bết mất mặt đó của nhi tử mình, sắc mặt Xích Hoàng cực kỳ khó coi.
Hắn giận dữ nói: "Lão tam, ngươi là thế nào đây? Ngươi đứng lên cho ta."
Tam hoàng tử nói: "Hu hu hu! Phụ hoàng, ta biết sai rồi, ta không nên hạ độc Dung Vương, người..
người nhất định phải cứu con.."
"Đừng qua đây!" Hắn lớn tiếng quát.
Thật sự là độc do Tam hoàng tử hạ!
"Sở Cửu Ca, ta cũng đã thừa nhận rồi, ngươi nhanh thu lại con bướm này đi! Nhanh lên."
Thế nhưng con bướm đó chỉ ở trên người Tam hoàng tử bay một vòng, sau đó liền bay đến những nơi khác, an ổn đậu trên một khóm hoa tươi, so với bướm thông thường không có khác biệt.
Sở Cửu Ca cười nói: "Vừa nãy chỉ là trờ đùa của ta với mọi người mà thôi, vẫn mong bệ hạ tha tội! Đây là biện pháp tốt nhất tìm ra hung thủ, cho nên trước đó ta lừa hết mọi người, con bướm này chỉ là một con bướm thông thường ta bắt trong hoa viên mà thôi."
Nghe thấy lời của Sở Cửu Ca, bọn họ người người trợn tròn mắt, có đùa hay không, Sở Cửu Ca lại đem toàn bộ bọn họ đều lừa dối cả.
Kì thật bướm độc này là có tồn tại, trong truyền thừa của thánh thủ y tiên có ghi chú, chỉ là thứ đồ như vậy không phải là thứ mà Xích Linh Quốc có thể tìm được.
"Sở Cửu Ca!" Tam hoàng tử vô cùng bê bết trước đó hướng Sở Cửu Ca giận dữ hét lên.
Hắn đây là bị lừa rồi, đáng ghét!
Sở Cửu Ca nói: "Ngươi nếu như không phải đã làm việc xấu, sao có thể sợ hãi được!"
"Bệ hạ, người động thủ là Tam hoàng tử, vẫn mong bệ hạ xử trí người hạ độc hại vị hôn phu của ta." Sở Cửu Ca nhìn Xích Hoàng nói.
"Phụ hoàng, con không có! Con tuyệt đối không có, Sở Cửu Ca cô ta đây là khi quân! Người nhất định phải trị tội cô ta! Nhất định!" Tam hoàng tử vội vàng đổi lời.
Sở Cửu Ca nói: "Tam hoàng tử, người hãy tiết kiệm sức lực đi! Ngươi trước đó không đánh tự khai, bây giờ đổi lời phủ nhận, ngươi nghĩ là chúng ta đều là đồ ngốc hết sao? Có thể tin vào lời biện hộ bây giờ của ngươi."
Tam hoàng tử nói: "Phụ hoàng, người nhất định phải tin con! Con..
con chỉ là.."
Giọng của Xích Hoàng trở nên băng lạnh, "Người đâu! Đem Tam hoàng tử lôi xuống cho ta.
Ngươi thật sự quá to gan, lại dám hạ độc Uyên nhi! Uyên nhi, trẫm nhất định sẽ trả lại công đạo cho con."
Tam hoàng tử không thể tin rằng phụ hoàng của mình một chút tình nghĩa cũng không nghĩ đến mà xử trí hắn, sắc mặt hắn trắng bệch, biết bản thân có xin tha thế nào đi nữa cũng không có tác dụng, hắn đành nhận mệnh bị đưa đi.
Mọi người cũng có chút kinh ngạc, bệ hạ thương Dung Vương còn hơn thương nhi tử ruột của mình đó!
Yến hội tiếp tục, Xích Hoàng đặc biệt tán thưởng Sở Cửu Ca, ngay đến một điệu khuynh thành khi nãy của Lâm Huyên cũng trở nên nhạt nhòa vô sắc.
Bởi vì phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, Xích Hoàng kết thức sớm lần thọ yến này, dù sao hắn cũng sợ Dung Vương lại lần nữa có chuyện ngoài ý muốn.
Đối với việc kết thúc sớm lần thọ yến này Dung Uyên rất vui mừng, bởi vì một gia hỏa đang tìm chết không ngừng nhìn lén Cửu nhi nhà hắn.
Thật muốn móc đôi mắt của hắn ra, đáy mắt Dung Uyên lóe qua hàn quang.
Xích Hoàng tuyên bố kết thúc, Xích Hoàng nói: "Uyên nhi, con theo ta qua đây."
"Vâng!" Dung Uyên thả tay Sở Cửu Ca ra, đi theo Xích Hoàng.
Sở Cửu Ca muốn trở về vị trí bên cạnh mẫu thân mình, kết quả bị Tử Kha hoàng tử ngăn lại rồi.
Tử Kha hoàng tử nói: "Sở cửu tiểu thư xin dừng bước."
Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: "Có việc gì?"
Đối với hoàng tử ngựa giống này Sở Cửu Ca một chút cũng không muốn để ý, ánh mắt gia hỏa này thật sự rất đáng ghét.
Sự lạnh nhạt của Sở Cửu Ca càng khiến cho Tử Kha hoàng tử thêm hứng thú, hắn cười nói: "Ngay tại đại hội tứ tộc trước đó vừa nhìn thấy thân hình Sở cửu tiểu thư, bổn cung liền đối với cửu tiểu thư nhất kiến chung tình.
Khổ nỗi cửu tiểu thư đã có vị hôn phu, ta hận trời đất bất công, không gặp được cửu tiểu thư trong định mệnh trước khi ngươi đính hôn với vị Dung Vương điện hạ đó."
Tử Kha thân là hoàng tử một nước, dung mạo cũng rất tuấn tú, thâm tình như vậy nói lời đường mật, quả thật khiến cho nữ tử mặt đỏ tim đập nhanh, muốn lấy thân báo đáp.
Sở Cửu Ca điềm nhiên nói: "Ta nói thẳng, nhất kiến chung tình e rằng chỉ là biểu hiện tự luyến của ngươi thôi."
Tử Kha cười nói: "Lời Sở cửu tiểu thư nói thật sự rất có ý tứ, ta tuyệt đối là thật lòng.
Nếu như Sở cửu tiểu thư vì thân phận của Xích Hoàng và Dung Vương không dám thoái hôn, ta có thể giúp ngươi.
Nếu như là ta yêu cầu, Xích Hoàng nhất định sẽ không từ chối."
"Dung Vương nhất định là một tên đoản mệnh, cho dù y thuật cửu tiểu thư biết không tồi lần này có thể cứu hắn một mạng, nhưng mà không có cách nào hoàn toàn trị khỏi cho hắn thì cuối cũng thời gian hắn sống cũng không dài.
Hơn nữa thân thể này của Dung Vương, cho dù cửu tiểu thư gả cho hắn e rằng cũng không hạnh phúc.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...