Mọi người kinh ngạc, Tần gia chủ cũng phi thường chấn kinh, hắn..
hắn rốt cuộc sao thế này?
Hắn căn bản hoàn toàn không cách nào khống chế bản thân!
Kế tiếp hắn lại mở miệng: "Mười năm trước, Sở gia xuất hiện một Sở Tuyền Nguyệt, lực áp trên đầu Tần gia ta! Không ngờ đến mười năm sau đó, dã chủng nữ nhi của Sở Tuyền Nguyệt cũng lợi hại như vậy, mười ba tuổi đã đột phá ngưng thể cảnh thất trọng, hai mươi tuổi đột phá ngưng hồn cảnh nhất định rất dễ dàng.
Một thiên tài như vậy, ta tuyệt đối không thể để cô ta tiếp tục trưởng thành."
"Nhưng mà Sở Tuyền Nguyệt và Sở gia lão đầu kia hộ cô ta rất kỹ, cô ta cũng một mực bế quan tu luyện không có cơ hội động thủ, cho dù có động thủ cũng rất dễ để lại manh mối, đợi Sở gia tra ra nhất định không chết không thôi."
"Cho nên, ta nghĩ ra một phương pháp! Tần Hàn nhi tử ta là đệ tam mỹ nam của Xích Linh Quốc, tuấn tú phi phàm, thiên phú hơn người không biết được bao nhiêu người thích.
Hắn tìm được một cơ hội tiếp xúc với Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca đã bị hắn mê mẫn đến thần hồn điên đảo, hai người ấn định hôn ước cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."
"Nếu như Sở Cửu Ca trước đó không quá xấu, không phải là một dã chủng, thiên phú kiểu đó vào Tần gia ta làm thiếu nãi nãi ngược lại không tồi, thế nhưng cô ta xuất thân thế kia Tần gia ta tuyệt đối không thể chấp nhận.
Chúng tôi luôn nghĩ mọi cách động thủ khiến thiên tài Sở gia chết, để không bị hoài nghi, chúng tôi đã đợi chờ cả một năm trời, đợi đến Sở Tuyền Nguyệt chấp hành nhiệm vụ trở về trọng thương sắp chết, Sở Cửu Ca tại Sở gia không còn nơi nương tựa, ta biết cơ hội của chúng tôi đã đến rồi."
"Nha đầu đó cũng ngốc, Tần Hàn nói tặng cô Đại la đan của Tần gia ta cứu mạng Sở Tuyền Nguyệt, cô ta lại thật sự tin.
Đan dược đó trân quý đến thế, Tần gia ta sao nỡ lấy ra cứu mạng tiện nhân đó.
Đợi đến khi cô lòng đầy hứng khởi chuẩn bị rời khỏi Tần gia, ta sớm đã cho ngươi mai phục, bắt tên trộm này."
"Cho dù cô ta có thân phận gì, trộm đi chí bảo của Tần gia ta là đại tội.
Tự nhiên đem cô ta đánh một trận, trực tiếp phế đi cô, chừa lại một hơi thở trả về Sở gia, Sở Huyền Hồng cũng không thể vì một dã chủng đã biến thành phế vật mà náo với Tần gia ta.
Hàn nhi đã hoàn thành nhiệm vụ, mối hôn sự đó đương nhiên cũng giải trừ rồi, Sở Cưu Ca không xứng làm vị hôn thê của hắn."
Tần gia chủ không cách nào khống chế bản thân, cứ như vậy nói ra âm mưu tính toán hơn một năm trời của Tần gia họ.
Tâm tư đen tối như vậy tính kế một cô nương mười ba tuổi, thủ đoạn độc ác như vậy khiến người lạnh run.
"Ca nhi!" Sở Tuyền Nguyệt vốn bình tĩnh nay mặt đầy nước mắt ôm chặt nữ nhi vào lòng, không khống chế được tâm trạng của bản thân mà khóc lớn.
Cô biết đoạn thời gian đó Ca nhi chịu rất nhiều thống khổ, nhưng mà nghe chủ mưu một năm một mười kể lại, cô mới biết nữ nhi mình trải qua so với điều bản thân biết càng nguy hiểm hơn nhiều.
Thế nhưng nữ nhi lại giấu cô, điều gì cũng không nói với cô.
"Là mẫu thân không tốt, nếu như mẫu thân không phải một mực chìm đắm trong đả kích không cách nào đi ra, dùng nhiều tinh lực hơn trên người Ca nhi, con có lẽ sẽ không lọt vào bẫy của Tần gia rồi."
"Hu hu hu, là ta vô dụng.."
Sở Cửu Ca nhẹ nhàng vỗ về mẫu thân: "Mẫu thân, Tần gia âm hiểm như thế, năm đó con trẻ tuổi không hiểu chuyện, sao có thể đề phòng được, không phải là do lỗi của người!"
Cửu thúc lần đầu nhìn thấy Sở Tuyền Nguyệt yếu đuối đến vậy, khóc đến đau lòng như thế, khiến lòng hắn khẽ run.
Hắn đi đến bên Sở Cửu Ca và Sở Tuyền Nguyệt, vỗ nhẹ sau lưng cô nói: "Đùng khóc! Sau này ta sẽ không để người tính kế tổn thương cô và tiểu Cửu đâu!"
"Đừng khóc.."
Tiếng khóc này khiến hắn phiền lòng, đây là lần đầu hắn nghe thấy nữ nhân khóc mà muốn an ủi, không biết nên làm thế nào!
Không đúng, hình như vẫn còn một lần..
Kí ức như vụt qua một hình ảnh gì đó, đột nhiên một trận đau nhức, căn bản không nắm bắt được gì.
Mọi người nhìn về phía ba người đứng tại đó, vậy mà lại cho người một cảm giác rất là vi diệu.
Mặc Nhất nói: "Chủ tử, ba người họ đứng chung một chỗ rất xứng đó! Cứ như thể một nhà ba người vậy."
"Một nhà ba người!" Dung Uyên nhả ra bốn chữ.
"Ai cũng có thể làm nhạc phụ của ta, người nam nhân này thì tuyệt đối không thể! Ngươi thử nói lại lần nữa xem xem!"
"Một chút cũng không giống, nam nhân đó xấu đến thế, một chút cũng không xứng Sở gia chủ." Mặc Nhất vội vàng đổi lời.
"Đừng khóc!"
Nam nhân ngốc nghếch chỉ biết nói hai chữ đó, khiến Sở Tuyền Nguyệt bình tĩnh lại.
Sở Cửu Ca giúp mẫu thân lau chùi nước mắt, khóe miệng cô khẽ nở nụ cười nhạt.
Cô muốn đau lòng cũng không phải vào lúc này, cô có thể vì nữ nhi mà so với bất cứ ai cũng kiên cường.
Cô nhìn về phía mọi người nói: "Xin lỗi, khiến các vị chê cười rồi."
"Tần gia chủ đem những việc hắn làm đều giao phó rồi, ta rất khó lòng tượng tưởng việc đối với một tiểu cô nương mười ba tuổi làm ra việc như vậy, Tần gia vì đố kỵ thiên phú của nữ nhi ta, tâm tư độc ác thế này.
Từ nay về sau, Sở gia ta và Tần gia thế bất lưỡng lập!"
"Đồng thời, ta cũng cảnh cảo tất cả mọi người! Thiên phú của nữ nhi ta rất mạnh, bây giờ lớp thanh niên Xích Linh Quốc không ai bì kịp, nhưng mà nếu có người lại dám có ý nghĩ ác độc như vậy, dám tổn thương nữ nhi ta nửa phân! Ta không phải là đại ca ta, một khi có người làm như vậy, ta dù có kéo theo cả Sở gia, cũng sẽ không chết không thôi với những người đó!"
Hàn khí băng lạnh dần dần khuếch tán, một nữ nhân tuyệt sắc khuynh thành như vậy, nay toàn thân đều mang đầy gai, khiến người cảm giác bị đâm đến đau.
Nữ nhân từng bị họ khinh thường phỉ nhổ, nay vì nữ nhi lại trở nên sắc bén, quả quyết, khiến người ngước nhìn đến vậy, không ai dám xem thường cô nữa.
Cảnh cáo của Sở Tuyền Nguyệt, không ai dám xem nhẹ.
Tử Kha lại không bị ảnh hưởng chút nào, nhìn đến nữ nhân thanh lạnh toàn thân là gai, bạo hộ nữ nhi, cười nói: "Nữ nhi thú vị thế, nữ nhân này cũng rất có ý vị."
"Điện hạ không phải là muốn thu cả hại mẫu tử này chứ, khẩu vị không tệ á!"
"Ta..
ta nghĩ ra vị Sở gia chủ này thấy qua ở đâu rồi, đi hết cả thất quốc, cuối cùng đã để ta tìm thấy!" Khóe miệng Tử Kha khẽ nhếch.
"A! Điện hạ, người tìm nữ nhân kia để làm gì?" Nữ nhân trong làng hắn ngạc nhiên nói.
"Đến lúc đó thì ngươi sẽ biết."
"Đó..
đó không phải là ta nói, không phải.." Lúc này hiệu lực của Chân ngôn đan đã không còn, Tần gia chủ kinh ngạc nói.
Mà Cửu thúc trực tiếp xông lên, "Binh binh binh!" Hắn trực tiếp một quyền một quyền đấm qua đó, hoàn toàn xem hắn như bao cát mà đánh.
Xong rồi, Tần gia hắn như vậy là xong rồi sao?
Sắc mặt Tần Hàn xám xịt, những lời mà phụ thân vừa nói, là thật đó!
Không ai có thể khống chế một người đem toàn bộ chi tiết của âm mưu nói rõ ràng như thế, cho dù phụ thân luôn miệng phủ nhận, nhưng mà người tại hiện trường không phải là đồ ngốc, đương nhiên biết lời này là thật.
Sở Cửu Ca cầm theo bình Chân ngôn đan đó đi đến trước mặt Tần Hàn, nói: "Tần Hàn, ngươi là muốn nuốt xong Chân ngôn đan thành thật giao phó, hay là tự mình nói?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...