Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Bị Vệ Giới lạnh lùng nhìn như vậy, Lăng Tễ Phong cảm thấy lông tơ cả người đều dựng thẳng cả lên.
“Làm… làm gì đó, ta… ta cũng đâu biết người bắt đệ là ai, cũng đâu biết ở đây là Quỷ vực chứ.”
“Thê tử của đệ đúng là vô lương tâm mà, do tự nàng đi đó thôi, nàng còn tới trước ta nữa kìa, đợi đến khi ta nhận ra thì đã muộn rồi, chúng ta đã đánh nhau với đám người ở đây rồi.”
“Hiện giờ nàng thế nào?” Vệ Giới lạnh lùng nhìn hắn ta, giọng điệu khá nặng nề.
“Nàng… nàng bị thương, còn cả Công Tử Diễn và Ngọc Ngân đi cùng nàng nữa, ba người bọn họ hẳn là bị nhốt cùng nhau.

Vốn là chúng ta cũng ở cùng nhau, trước khi tới đây thì ta đã ra trước sơn động xem, có người canh giữ, chắc chính là chỗ này đây!”
“Bị thương?”
Lăng Tễ Phong nhìn thấy đáy mắt hắn lóe ánh sắc lạnh, cả người run lên, theo bản năng lùi về sau mấy bước: “Đúng… bị thương, nhưng mà thê tử của đệ bản lĩnh lớn như vậy, chắc là… chắc là không có việc gì đâu.

Đệ xem thử ta nè, ta cũng đâu có bị thương, không phải giờ vẫn còn khỏe mạnh sao?”
Vệ Giới cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị cái tên nhị sư huynh ngu xuẩn này làm tức chết thôi.
Hắn ta mang Linh Diên đến đây thì thôi đi, lại còn để nàng bị thương, mà để nàng bị thương cũng thôi đi, hắn ta lại còn vô tư bỏ đi không thèm để ý nàng, giờ lại còn không biết xấu hổ nói Diên Nhi chắc là không có việc gì đâu?
Đó là vấn đề đó biết không hả?
Nghĩ đến đây, rốt cuộc Vệ Giới cũng không ngồi yên được nữa, hắn nhanh nhẹn đứng dậy đi về phía cửa, Lăng Tễ Phong vừa thấy vậy thì vội vàng giữ hắn lại.
“Đợi một chút, đệ muốn làm gì? Hồng Mị Nhi vẫn chưa biết quan hệ giữa đệ và thê tử đệ, nếu giờ đệ đi thì không phải không đánh mà khai còn gì?”
Vệ Giới hất mạnh tay hắn: “Nàng ta có biết hay không thì liên quan gì đến ta? Bây giờ ta chỉ nghĩ đến Diên Nhi có ổn không thôi, những chuyện khác không liên quan đến ta!”
Lăng Tễ Phong lập tức nổi giận, nhảy đến trước mặt hắn: “Đệ nói mấy lời này đúng là vô trách nhiệm mà, chẳng lẽ đệ không biết vì sao Bất Dạ thành lại nói diệt là diệt sao? Tại sao Mạnh Linh lại đến Phượng Trì sơn trang chứ? Nữ nhân này đã sớm nghi ngờ thê tử đệ… Nếu để nàng ta biết Linh Diên chính là Phượng Nguyên, Phượng Nguyên chính là Linh Diên, để bọn họ biết thi độc nàng ta mưu đồ phân tán trong nhiều năm qua cuối cùng lại bị thê tử đệ giải được, thậm chí còn nhiều lần phá hủy kế hoạch của bọn họ thì đệ cảm thấy bọn họ sẽ làm gì với nàng chứ? Nàng ta sẽ bỏ qua cho nàng sao? Cái tên ngu xuẩn này, ta thấy đệ không biết trên đảo này có bao nhiêu cao thủ nhỉ? Sao đệ lại không nghĩ thử xem, có Công Tử Diễn, có Ngọc Ngân, còn có ta ở đó, tại sao mọi người còn có thể bị thương? Vì kẻ chúng ta đối mặt không phải một hai người mà là một đám cao thủ!”
“Ta cứ phải đợi như vậy sao?”

“Đệ không đợi thì muốn làm gì? Vết thương của đệ vẫn còn chưa khỏi hoàn toàn, việc duy nhất đệ có thể làm bây giờ là chưa thương, chỉ có dưỡng tốt vết thương thì mới có tư cách bảo vệ nàng được.

Đừng trách ta không nói trước cho đệ, Hồng Mị Nhi này đã sớm như hổ rình mồi với đệ rồi.”
“Còn nữa, theo số của thê tử đệ nàng có thể chết dễ dàng sao? Ngay cả thi độc nàng cũng có thể nghiên cứu ra được, nàng đến đây chỉ có thể gây thêm phiền phức cho Hồng Mị Nhi kia thôi, còn những người khác tìm đến nàng, ha ha, nằm mơ đi!”
Nghe đến đó, Vệ Giới như hiểu được gì đó, quay đầu nhìn Lăng Tễ Phong: “Huynh đã điều tra ra thân thế của bọn họ chưa?”
Lăng Tễ Phong nghe vậy, cố ý tránh né ánh mắt của hắn, nhưng ánh mắt Vệ Giới vô cùng sắc bén, siết chặt vai hắn ta: “Huynh biết sự thật rồi?”
Lăng Tễ Phong gật lung tung, gạt tay hắn ra: “Biết thì thế nào chứ, có biết cũng không thể nói cho đệ.

Tóm lại, điều duy nhất ta có thể nói cho đệ là ngày trước đệ không biết quý trọng thì sau này không dễ dàng theo đuổi lại nương tử đâu.”
Nhìn gương mặt không một gợn sóng của Vệ Giới, Lăng Tễ Phong bất đắc dĩ nhìn hắn một cái: “Huynh đệ à, đừng trách ca ca không cảnh cáo đệ, tình địch trong tương lai của đệ đúng là trẻ mãi không già đó, thê tử này của đệ đúng là phi thường mà, chậc chậc, còn cả Ngọc Ngân kia nữa, hai nha đầu này đúng là…”
Vệ Giới nheo mắt lại: “Huynh muốn nói bọn họ là người Mặc gia đúng không? Hơn nữa còn là đôi nữ song sinh, chứng minh bọn họ chúng là dòng chính của Thần Nữ tộc, hai huynh đệ mang nàng đi lần trước kỳ thật chính là ca ca ruột thịt của nàng đúng không?”
Lăng Tễ Phong hít một ngụm khí lạnh: “Tha ta đi huynh đệ à, sao đột nhiên đệ lại thông minh thế, sao đệ biết được?”
Vệ Giới cười lạnh lùng: “Kỳ thật ta đã sớm đoán được rồi, sau khi Ngọc Ngân nói cho ta biết Công Tử Diễn là tỷ tỷ ruột của Linh Diên, hai người lại trông giống nhau như đúc thì ta cũng đã đoán được.”
“Đệ đoán được? Sao đệ lại đoán vậy?”
Vệ Giới liếc hắn ta một cái: “Trên thế giới này có thể có được độc Hắc Ngột Lân độc nhất vô nhị của Thần Nữ tộc, đồng thời còn là đôi nữ song sinh, lại còn trùng hợp bị người của Long đế quốc mang đi.

Hơn nữa lúc Thần Nữ tộc của Long đế quốc ra mặt giải cứu nước Yến và nước Tư U thì hai người họ lại tình cờ xuất hiện như vậy, nếu ta vẫn không đoán ra thân phận của các nàng thì Vệ Giới ta còn không bằng đâm đầu chết ở đây luôn đi!”
Lúc này thì thành Lăng Tễ Phong nghẹn họng không thể trả lời được: “Đệ phân tích ra vậy đúng là cũng dễ quá mà!”
Chỉ là hắn ta không nói tiếp vấn đề này nữa mà ngược lại nhìn Vệ Giới, vẻ mặt đầy ẩn ý.
“Đúng, đệ đoán được thân thế của thê tử đệ thì sao chứ? Vậy đệ có biết tại sao người Mặc gia lại đưa bọn họ đến đại lục Tứ Phương không? Lại có biết vì sao đến giờ vẫn không nhận các nàng không?”

Vệ Giới nhướng mày: “Sư huynh không hổ là dòng chính của Lăng gia một trong bốn gia tộc lớn, lại có thể biết nhiều việc như vậy?”
Lăng Tễ Phong cũng không nhận cái mũ lớn này: “Ọe, đệ đừng ở đó nịnh hót, ta chỉ có thể nói cho đệ người biết được bí mật này không nhiều lắm, nếu không phải ta có quan hệ với đệ, nếu không phải ta vừa khéo ở Lăng gia, vừa khéo nhị thúc của ta ở đại lục Tứ Phương, vừa khéo nhị thúc của ta thu dưỡng Linh Diên, lại vừa khéo phụ thân ta và Hoa Nghiêu có chút giao tình thì đệ nghĩ rằng ta và đệ sẽ biết chuyện nhanh như vậy sao?”
“Vậy huynh còn biết gì?”
Lăng Tễ Phong liếc hắn một cái, đột nhiên chỉ tay ra bên ngoài: “Hồng Mị Nhi này trước đây tên là Mặc Hương Quân, nàng ta còn có một tỷ tỷ là Mặc Hàn Y, hai người này cũng là song sinh.”
Vệ Giới kinh ngạc nhìn hắn: “Thật sao?”
“Chuyện của Hồng Mị Nhi cũng chính là Mặc Hương Quân này người nào ở Long đế quốc cũng biết, cũng đều biết nàng ta là sư muội của Hồng Tà, là đồ đệ của lão Độc Quỷ kia, còn rất ái mộ Long Khôn.

Đáng tiếc cũng vì những điều này mà nàng ta bị ảnh hưởng xấu, nàng ta mới bị Mặc Gia trục xuất hỏi gia môn, nói đến đây thì nàng ta cũng rất đáng thương.”
Vệ Giới mím môi, đại não nhanh chóng vận chuyển, Hồng Mị Nhi cũng là một trong số cặp song sinh? Vậy Linh Diên và Công tử Diễn là sao?
“Không phải nói mỗi thế hệ của Mặc gia chỉ có dòng dõi chính thống nhất mới có thể sinh ra nữ song sinh không? Giờ là tình huống gì? Chẳng lẽ còn có đôi song sinh thứ hai sao?”
Dưới ánh mắt cười như không cười của Lăng Tễ Phong, Vệ Giới đột nhiên trừng lớn mắt: “Chẳng lẽ, Diên Nhi mới là thật?”
“Suỵt, đệ đệ tốt của ta ơi, có một số việc đệ biết là được rồi, nhưng có thế nào cũng đừng nói ra.

Bây giờ ở Long đế quốc bí mật này chưa thể tiết lộ đâu, hiện tại tuy Mặc gia đã không màng thế sự, nhưng Thần Nữ tộc cũng không phải dễ chọc, nếu bọn họ thật sự vùng lên thì Long gia tính là cái mông gì!”
“Cho nên huynh mới lo Hồng Mị Nhi biết thân phận của Linh Diên như như vậy?”
Lăng Tễ Phong lập tức lộ ra biểu cảm trẻ nhỏ dễ dạy: “Đệ vẫn không ngốc nhỉ? Đúng vậy, ta đang lo lắng điều này, nếu nàng ta điều tra ra Linh Diên chính là Phượng Nguyên thì việc nàng ta điều tra ra thân phận thật sự của Linh Diên còn  gì là khó khăn nữa? Dù sao thì trong lịch sử của nước Tư U, Diên Nhi đã chết rồi, một người đã chết sống lại không đáng sợ, đáng sợ là người này hết lần này tới lần khác lại tái sinh, đây mới là điều đáng sợ!”
Nghe phân tích của Lăng Tễ Phong xong, trái tim Vệ Giới dần dần bĩnh tĩnh lại, hắn nhìn Lăng Tễ Phong một cái thật sâu, vỗ vỗ vai của hắn ta.
“Sư huynh, cảm ơn huynh, nhân tình này huynh đệ ta ghi nhớ.”

“Được rồi, cái gì mà nhân tình với không nhân tình chứ, chúng ta chính là châu chấu trên một sợi dây thừng mà.

Có lẽ đệ không biết, Lăng gia và Hoa gia đều đứng về phía Thần Nữ tộc, nếu Thần Nữ tộc xảy ra chuyện gì thì bọn ta cũng không được gì tốt đâu.”
Vệ Giới khẽ nhíu mày: “Vậy… đại sư huynh…”
Lăng Tễ Phong lắc đầu: “Khó nói lắm, thái độ của Lận gia vẫn rất mơ hồ, còn cả Tuyết gia nữa, Tuyết gia vẫn không có động thái gì, tám gia tộc khác cũng quan sát bốn gia tộc lớn chúng ta, chỉ cần Thần Nữ tộc còn tồn tại một ngày, Mặc gia còn tồn tại một ngày thì linh khí Long đế quốc sẽ sung túc, một khi Mặc gia diệt vong thì Long đế quốc sẽ không còn tồn tại.”
Vệ Giới khiếp sợ vô cùng, chớp mắt mạnh một cái mới phản ứng lại, dừng chân: “Tại sao?”
“Vì trong cấm địa của Mặc gia có nắm giữ linh mạch linh khí của đế quốc, linh khí sẽ lan ra xung quanh từ trung tâm cấm địa của Mặc gia, mang lại lợi ích cho cả Long đế quốc.

Khi nào linh khí ở đây khô kiệt thì đệ nói xem Long đế quốc còn dựa vào gì xưng bá chứ? Trên thế giới này cũng đâu chỉ có Long đế quốc và đại lục Tứ Phương, những đại lục khác đã mơ ước Long đế quốc từ lâu, để bọn họ bắt được cơ hội này thì đế quốc bị diệt là chuyện sớm muộn thôi.”
Phía sau, Vệ Giới đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung tâm trạng của mình, hắn trố mắt nhìn sư huynh mình.
“Cho nên ở tương lai trong Diên Nhi và Công Tử Diễn phải có một người bảo vệ linh mạch Mặc gia? Một người phải hy sinh bản thân gả vào hoàng thất? Tại sao? Tại sao nhất định phải kết quan hệ thông gia với Long gia?”
Đầu tiên Lăng Tễ Phong gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Cho nên ta mới nói con đường theo đuổi thê tử tương lai của đệ chỉ sợ không dễ dàng đâu, về phần tương lai ai gả vào hoàng thất, ai bảo vệ linh mạch thì không biết được.”
Trong mắt Vệ Giới nổi lên sóng gió: “Nếu là như thế, ta thà nàng không quay về nhận tổ tông.”
Lăng Tế Phong vô cùng đồng tình nhìn hắn một cái: “Khi hai người họ tròn mười sáu tuổi thì sẽ tiến vào linh mạch, chỉ có người được linh mạch thừa nhận thì mới có thể trở thành người thừa kế mới của Thần Nữ tộc.

Nếu hai người Hồng Mị Nhi và Mặc Hàn Y này thật sự có vấn đề thì thê tử của đệ chắc chắn phải quay về Mặc gia!”
Vệ Giới vừa muốn nói gì đó thì Lăng Tễ Phong lại cắt lời hắn: “Một khi người không mang huyết mạch Mặc gia vào linh mạch thì toàn bộ linh mạch sẽ sụp đổ!”
Sắc mặt Vệ Giới đột ngột thay đổi, nhưng vẫn không thể nói được lời nào.

Những lời hôm nay khiến hắn quá khiếp sợ, khiến hắn kinh ngạc trở tay không kịp, cũng khiến hắn càng thêm bàng hoàng do dự về tương lai.
Diên Nhi, Diên Nhi của hắn lại có thân thế kinh người như vậy.

Khó trách, khó trách sao trên người nàng lại có nhiều bí mật như vậy, khó trách năng lực của nàng lại mạnh như thế.


Hóa ra, hóa ra nàng lại là người Mặc gia, truyền kỳ của đại lục này?
Hai mắt hắn u ám tối tăm cứ như màn đêm vô biên, áp bức bất ngờ ập đến này khiến hắn đều cảm thấy áp lực trong từng hơi thở.
Lăng Tễ Phong thấy hắn như vậy cũng không nói nữa, chỉ trầm mặc đứng bên cạnh, thật ra đâu phải chỉ Vệ Giới khó chịu, hắn ta sao lại không chứ?
Hai thế lực lớn của đại lục này là Long gia và Mặc gia, một kẻ nắm quyền, một kẻ nắm thế, một kẻ thì ngày càng lên cao, một kẻ thì ngày càng xuống thấp, thậm chí không có sự trông coi của Thần Nữ mà Mặc gia còn có thể duy trì được thực lực như vậy cũng đủ để thấy được thực lực của bọn họ sâu đến thế nào.
Hiện giờ hắn ta vô cùng may mắn bọn họ đang đứng cùng chiến tuyến với Thần Nữ tộc, đứng cùng chiến tuyến với Mặc gia, có như vậy hắn ta mới có thể cùng trận tuyến với sư đệ của mình, chỉ là bên đại sư huynh…
“Bên sư phụ ổn chứ?” Có lẽ là do bầu không khí quá nghiêm trọng, Vệ Giới đột nhiên mở miệng.
“Ừm, lão gia tử rất ổn, đệ cứ yên tâm đi.

Lão nhân cũng đã nói nếu đến lúc đệ phải quyết định lập trường thì đệ đừng bận tâm gì nhiều, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, tin là đại sư huynh sẽ hiểu thôi.”
Nhắc tới Lận Ngọc Đường, Vệ Giới quay đầu nhìn Lăng Tễ Phong: “Đại sư huynh cũng trở về gia tộc rồi?”
Lăng Tễ Phong nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, đã trở về rồi, sau khi ta quay về không lâu thì sư phụ gửi thư tới nói huynh ấy cũng đi rồi.

Tuy không biết chính xác là đi đâu nhưng huynh ấy còn có thể đi đâu chứ, tất nhiên là về gia tộc.

Đệ còn nhớ đệ nhờ ta đi điều tra Dương Tố kia không?”
Vệ Giới từ từ ngẩng đầu, Dương Tố?
Ánh mắt hắn chợt lóe: “Huynh nói là tên Dương Tố trước kia ở Bất Dạ thành có quan hệ với Hồng Tà?”
Lăng Tễ Phong gật gật đầu: “Đệ có biết hắn ta là ai không?”
Đại não Vệ Giới theo bản năng tự hỏi, nếu sư huynh đã hỏi vậy đủ để chứng minh thân thế người này không bình thường, có thể lọt vào mắt huynh ấy chắc chắn là người trong giới thượng lưu của Long đế quốc.
Hắn nhớ rõ trong tám gia tộc giàu có thì không có họ Dương, trong bốn gia tộc Lận, Hoa, Tuyết, Lăng cũng không có liên quan gì đến họ Dương, chẳng lẽ: “Hắn ta dùng tên giả sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận