Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Đảo Thạch Đầu này là địa bàn của Hồng Mị Nhi, tất cả cơ quan và mật đạo nàng ta đều nắm cả trong tay, chỉ cần theo dõi nàng ta thì nhất định sẽ có tác dụng.
Từ sau lúc đó, Ngọc Ngân bi kịch bị buộc chìm vào giấc ngủ sâu, Linh Diên và Công Tử Diễn cũng không nhàn rỗi, hai người thay nhau ở một nơi bí mật gần đó quan sát Hồng Mị Nhi.

Nàng ta đến đâu, làm gì cũng được bọn họ ghi chép lại.
Dần dần bọn họ cũng mò ra được quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Hồng Mị Nhi, cũng dần mở mang kiến thức về đảo Thạch Đầu.
Trong quá trình này bọn họ mới phát hiện dù là đại lục Tứ Phương hay là Long đế quốc cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong kế hoạch khổng lồ của bọn chúng, còn nơi thực sự đáng sợ lại chưa chạm đến dù chỉ một mẩu nhỏ.
Mà Linh Diên không biết rằng những phát hiện ngày hôm nay sẽ có tác dụng quan trọng thế nào đối với hai người sau này.
Càng xâm nhập sâu vào, quyết tâm muốn hủy Hồng Mị Nhi và đảo Thạch Đầu của Linh Diên càng mãnh liệt.
Chẳng ai có thể nghĩ đến trên một hòn đảo thoạt nhìn chỉ là một đảo nhỏ lại có một thành trì ngầm đáng sợ như vậy.

Mà những gì bên ngoài bọn họ cho rằng đã đáng sợ lắm rồi thực tế chỉ là lớp ngụy trang bên ngoài của những người đó thôi, nơi đáng sợ thật sự chính là vương quốc ngầm sâu xuống dưới mấy trăm dặm kia.
Vì sợ mình sẽ bỏ sót gì nên Linh Diên thậm chí còn mở chức năng ghi hình của không gian ra, xem đi xem lại nhiều lần, nhớ kỹ từng đường đi nước bước, quan sát từng lời nói cử chỉ của mỗi người.

Tiếc là nàng và Công Tử Diễn đều không biết nhìn miệng đoán chữ, nếu không thì sẽ biết càng nhiều bí mật.
“Tỷ, chúng ta phải hủy hòn đảo này!”
Sắc mặt cả hai tỷ muội không tốt tí nào, hơn nữa sau khi nhìn thấy những nguy hiểm tiềm tàng dưới mặt biển thì quyết tâm của bọn họ càng mạnh mẽ hơn.
“Diên Nhi, ta hiểu ý của muội, ta cũng biết cứ để bọn họ phát triển nữa thì đừng nói Tứ Phương, ngay cả Long đế quốc có lẽ cũng không còn, nhưng thực lực trước mắt của chúng ta rõ ràng không đủ, chúng ta phải nghĩ biện pháp báo cho ca ca…”
Linh Diên lập tức trầm mặc: “Tỷ, không phải ta cậy mạnh đâu, chỉ là giờ chúng ta không thể ra được.”
Cả hòn đảo đều bị một sức mạnh khổng lồ phong tỏa, nàng vẫn tồn tại bằng trạng thái không gian, bản thân cũng chẳng mạnh mẽ gì.

Chính bởi hòn đảo được phong tỏa nên Hồng Mị Nhi mới dám yên tâm tự tin mở ra bất kỳ nơi nào nàng ta muốn mở.


Nếu không thì chỉ cần nàng ta thêm chút sức mạnh hay cấm chế gì đó thì bọn họ đã không nhìn được rồi.
Theo tình trạng bây giờ của bọn họ thì nhiều lắm cũng chỉ như đi bộ lang thang trên không mà thôi, ngoại trừ việc này thì chẳng còn cách nào khác.
“Nếu Linh Đằng tỉnh lại thì có thể giúp hai người kéo đám dị nhân và dị thú này vào không gian chuyển hóa thành năng lượng cho nó, đáng tiếc vì giúp người chữa trị nên nó đã kiệt sức rồi, phải cần đủ sức mạnh mới có thể đánh thức nó được.

Hai người không thể cứ như vậy được, phải nghĩ cách tìm sức mạnh cho nó.”
Linh Diên vỗ mạnh trán: “Ôi chao, sao ta lại quên mất chuyện này chứ.

Đúng đó tỷ, chúng ta có thể nhân dịp Hồng Mị Nhi đi xuống rồi tìm chỗ trốn đi, ném hết đám ghê tởm mà nàng ta nuôi vào không gian để Linh Đằng tiêu hóa, phục hồi sức mạnh cho nó, không phải là được rồi sao?”
Đợi sức mạnh của Linh Đằng hồi phục thì đám dị nhân này căn bản không cần các nàng ra tay.
Khi hai tỷ muội đang nghĩ cách để hủy diệt đảo Thạch Đầu này thì tình trạng của đại lục Tứ Phương cũng ngày một tốt hơn.
Thuốc giải của Linh Diên có chứa những kháng thể có lợi cho người, cũng có thể khiến bọn họ nhìn qua trông như đang phát bệnh, khi những người dùng thuốc giải này được phái đến chiến trường thì đại quân tang thi lại không phát cuồng với bọn họ.

Hiệu quả rõ rệt như vậy, các quốc gia lập tức đưa số lượng lớn những người đã dùng thuốc giải lên chiến trường.
Nhưng tại Phượng Trì sơn trang, vì Linh Diên mất tích nên tất cả dược liệu đều ngưng cung cấp, vì vậy không khỏi xảy ra tranh chấp không đáng có.

Tô Ngu tuyên bố với bên ngoài rằng đại tiểu thư của bọn họ vì mệt nhọc quá độ mà đã hôn mê, cần nghỉ ngơi một thời gian, mong mọi người khắp nơi đừng đến quấy rầy nữa.
Cứ như vậy, khi những xác sống của đại lục Tứ Phương dần biến mất và được thiêu hủy một cách hiệu quả thì bên Long đế quốc lại bắt đầu nóng nảy vì những biến đổi của đại lục Tứ Phương.
Đặc biệt là bên phía Lăng gia, sau khi nhận được tin Lăng Tễ Phong mất tích không lâu thì lại tra ra được Phượng Nguyên không phải mệt nhọc quá độ mà là đột nhiên mất tích, đại phòng và nhị phòng của Lăng gia không thể đứng nhìn được nữa.
Lăng phụ và chi thứ hai là huynh đệ ruột, cũng là dòng chính trực hệ của Lăng gia, trước giờ rất đoàn kết, không hề xa lánh tranh đấu lẫn nhau như những phòng khác.
Người mà chi thứ nhất lo lắng chính là Lăng Tễ Phong, còn chi thứ hai tất nhiên là Linh Diên của bọn họ.
“Phụ thân, không phải là quá trùng hợp sao, việc nhị ca mất tích có thể nào cũng liên quan đến việc Diên Nhi mất tích hay không?”

Linh Vô Nhai nhìn lướt qua tin tức điều tra được, không phủ nhận, nhưng cũng không khẳng định.
“Khó nói lắm, nhưng Ngọc Ngân và Vệ Giới cũng đồng thời mất tích, điều này hơi kỳ quái.

Nghe nói lần này nhị ca con đi tìm Vệ Giới, chẳng lẽ những người này mất tích cùng nhau sao?”
Nếu mất tích cùng nhau thì thực lực của người kia phải mạnh đến thế nào thì mới có thể âm thầm bắt đi nhiều người như vậy chứ?”
“Trước mắt có thể khẳng định đúng là vậy, bọn họ đã rời khỏi đại lục Tứ Phương rồi.”
Dù đại lục Tứ Phương lớn như vậy nhưng cũng đã sớm nằm trong lòng bàn tay Long đế quốc, muốn điều tra ra cũng không khó.
“Vậy nói cách khác giờ bọn họ đều ở Long đế quốc?”
Đều ở?
Phạm vi diện tích rất lớn đấy, đó cũng là lý do mà Long đế quốc tự xưng là đế quốc.

Thứ nhất là vì diện tích rất lớn, thứ hai hiển nhiên là vì bọn họ may mắn được bao trùm bởi linh khí, thứ ba chính là vì thực lực quá mạnh.

Cũng vì diện tích nó quá lớn nên muốn điều tra một người không hề dễ dàng như vậy.
“Lối vào đế quốc chỉ có vài con đường, những người phái ra đã mang kết quả về rồi, không hề có những người mà chúng ta tìm, có thể tin tức nhầm rồi không, bọn họ còn đang ở Tứ Phương mà không phải ở đế quốc?”
Lời của một trưởng lão trong gia tộc lập tức bị Linh Vô Nhai phủ nhận: “Không thể sai được, còn vì sao không tra ra được con đường nào không phải vì bọn họ không xuất hiện mà là vì có người động tay chân.”
Động tay chân?
Mắt Linh Dực đột nhiên lóe lên, ánh mắt sáng ngời: “Ý của phụ thân là rất có thể bọn Diên Nhi bị…”
Linh Vô Nhai lập tức cắt ngang lời hắn: “Giờ tất cả chỉ là tưởng tượng mà thôi, không có bằng chứng, không thể chắc chắn được, nhưng cũng không sao, tóm lại chỉ cần đá linh hồn của Phong Nhi vẫn còn nguyên vẹn thì chứng minh là nó vẫn bình an, chúng ta tạm thời không cần lo lắng.”
Lăng Tế Phong có đá linh hồn, nhưng Linh Diên lại không có, nếu bọn họ thực sự ở cùng nhau thì còn không sao, nhưng nếu bọn họ không ở chung thì sao?
Linh Vận cứ tưởng tượng đến việc mình vì mấy tỷ muội trong gia tộc mà chậm trễ hành trình đi đại lục Tứ Phương thì lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.


Nếu không phải do bọn họ thì sao đến giờ nàng mới biết tin tức của Diên Nhi chứ?
“Vậy ca ca còn thất thần ở đó làm gì, còn không mau đi xác nhận đi?”
Người ngoài không biết điều Linh Dực và Linh Vô Nhai chưa nói hết là chỉ cái gì, nhưng thân là thành viên cốt cán của chi thứ hai Linh gia, hiển nhiên là Linh Vận hiểu rất rõ.
Không ngờ bọn họ còn chưa xuất phát thì Linh Vô Nhai đã nhận được thư của Hoa gia.
Cả ba người cha, con trai và con gái xem hết chữ trên thư rồi lập tức hơ lên nến đốt, một lúc sau, bọn họ sáu mắt nhìn nhau, trầm mặc.
Không biết bao lâu sau, Linh Vô Nhai mới nhẹ nhàng thở dài: “Xem ra, thứ gì nên tới thì phải tới thôi, nha đầu Diên Nhi kia trời sinh mang mệnh khổ rồi, sao chuyện gì gớm ghiếc nhất cũng rơi xuống đầu nó vậy chứ?”
Linh Vận nhìn thấy ba chữ trên tờ giấy kia, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh: “Người này, có phải là, có phải chính là người bị Mặc gia trục xuất khỏi gia tộc không?”
Linh Dực gật đầu: “Đúng vậy, thêm vào đó nàng ta còn là sư muội Hồng Tà và đồ đệ của Độc Quỷ, giờ vị trí nàng ta đang ở chính là hang ổ của Long Khôn sau khi hủy đi được họ dựng lại.

Không, cũng không phải dựng lại, nó vốn đã tồn tại rồi, thực tế thì cái gọi là hang ổ của Long Khôn rất có thể cũng chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, nơi đó mới chính là căn cứ thật sự.”
Linh Vận nghĩ đến sự hủy diệt của Bất Dạ thành, trái tim co thắt mạnh: “Vậy, vậy không phải sẽ rất nguy hiểm cho Diên Nhi sao?”
Nói rồi liền oán hận dậm chân: “Nha đầu chết tiệt kia, không biết thu liễm lại một chút sao, làm gì mà phô trương vậy chứ? Giờ thì tốt rồi, muội nghiên cứu ra thứ mà người ta không thể nghiên cứu được, muội chỉ cần cử động xíu thôi, làm gì có chuyện người ta không coi muội thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt chứ? Không tìm muội thì tìm ai? Xong rồi, xong rồi, xong hết rồi, chỗ kia trước giờ được xưng là Quỷ vực, Quỷ vực là chỗ nào? Có vào mà không có ra đó! Nghe nói khu vực gần đó ngay cả con chim cũng không có, động vật trong nước không gì có thể ăn được, đa số không phải biến dị thì cũng có độc tính cao.

Trình độ của Diên Nhi chúng ta như vậy, đây, đây, đây không phải đi chịu chết thì là gì?”
Nói rồi nước mắt nàng tuôn rơi không ngừng, giọng nói còn nghèn nghẹn giọng mũi.
“Các người nói Diên Nhi của ta sao lại khổ vậy chứ, vất vả lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết, còn chưa kịp thở, giờ thì hay rồi, bị người ta bắt cóc mất.

Phụ thân, chúng ta không thể mặc kệ được, phải bằng mọi giá cứu muội ấy ra.

Con còn chưa nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của muội ấy đâu, nếu muội ấy cứ chết đi như vậy thì dù có biến thành quỷ con cũng sẽ không tha cho muội ấy!”
Linh Vô Nhai cũng rất sốt ruột, nhưng ông ta bình tĩnh hơn Linh Linh Vận nhiều, cũng may là những lời này không nói ra trước mặt những người trong tộc khác, chỉ có ba cha con bọn họ, không cần căng thẳng như vậy.
“Yên tâm đi, chúng ta đã gấp đến vậy rồi thì không phải Hoa gia và Mặc gia càng sốt ruột hơn sao? Chỉ là nếu bọn họ không làm ra hành động gì lớn, ngược lại còn có thời gian báo tin cho chúng ta thì chứng minh điều gì?”
Tất cả mọi người đều là người thông minh, cũng đều biết quan hệ của Hoa gia và Mặc gia, chỉ cần suy nghĩ một chút thì sẽ hiểu được.
“Vậy có thể nói giờ Diên Nhi không có vấn đề gì đúng không? Tất cả đều nằm trong tầm khống chế của bọn họ?”

Linh Vô Nhai vuốt cằm: “Trước mắt chỉ có thể nghĩ như vậy, dù sao thân phận của Diên Nhi không đơn giản, kiếp nạn lớn như thế nó cũng có thể tránh thoát được thì lần này chắc cũng có thể gặp dữ hóa lành.”
Linh Dực thở một hơi thật dài, vẻ mặt mất mát, Linh Vận thấy thế thì vỗ vỗ vai hắn: “Ca, huynh không sao chứ?”
“Có thể không có việc gì chứ? Chẳng lẽ muội không cảm thấy những năm nay cứ như trong mơ hả? Diên Nhi lớn dần, thay đổi khiến người ta trở tay không kịp.

Muội nói xem, ai có thể tưởng tượng được tiểu nha đầu xấu ví đáng thương năm đó lại có thân phận và địa vị như hiện giờ chứ?”
Linh Vận nghe xong thì sửng sốt một chút, đánh cái bốp lên vai Linh Dực: “Gì đó? Đang yên lành sao lại nhắc đến vấn đề này, thân phận địa vị hiện giờ của Diên Nhi thì sao? Mặc kệ muội ấy biến thành như thế nào thì cũng là người của Linh gia chúng ta, là muội muội của chúng ta.

Muội không cần biết thân phận của muội ấy thế nào, đã đến nơi này của muội thì muội chính là tỷ, muội ấy chính là muội muội!”
“Muội muội à, ý huynh không phải vậy, huynh chỉ cảm thấy thân phận thay đổi hơi nhanh thôi.”
Linh Vận cho hắn một ánh mắt xem thường: “Xem tí tiền đồ này của huynh này…”
Linh Vô Nhai không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên nhìn hai người con của mình, muốn nói lại thôi.
Linh Vận buồn bực: “Phụ thân à, ngài lại sao nữa vậy?”
“Con, các con có nghĩ ra muội muội thật sự của các con, ở… ở đâu không?”
Quả nhiên, nhắc đến đề tài này, hai huynh muội lập tức nhìn qua phía ông ta: “Phụ thân, người biết sao?”
Linh Vô Nhai cười khổ một tiếng: “Sao ta có thể biết được chứ, nếu không phải Diên Nhi nói thì chúng ta còn không biết trong đó còn có một câu chuyện như vậy, giờ đang rối loạn thì sao tìm được? Huống chi đại lục Tứ Phương đã bị hủy thành như vậy rồi, ngay cả tên khốn Ly Hồng Đào cũng đã…”
“Hừ, cái lão rùa kia đáng bị đoạn tử tuyệt tôn lắm, gia tộc của ông ta đáng bị thê thảm khốn khổ từng người một, đó đều là báo ứng.

Con cứ tưởng tượng đến việc ông ta có tâm tư như vậy với muội muội thì cơn tức của con lại tăng vọt lên đỉnh đầu.

Nha đầu Diên Nhi chết tiệt này cũng thật là, tên cặn bã như thế sao không để lại cho con xử lý chứ?”
“Nha đầu này, nói bậy gì đó? Đây là lời mà muội nên nói sao? Một nữ hài tử coi chừng không gả đi được!”
Linh Dực hoảng sợ trước sự đanh đá của muội muội nhà mình, thầm nghĩ nha đầu này mấy năm nay tính tình càng ngày càng hung hãn, cái tính nết này không biết tiểu tử nhà nào có thể chịu được.

Đây, đây là do nuông chiều không biên giới thành quen mà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận