Nghịch Thiên Thần Châm Quỷ Y Độc Vương Phi


Tin tức này còn chưa truyền ra khỏi cung đã rơi vào tai Thượng Quan Tình Hi.
“Phượng vương tiếp chỉ rồi hả?”
Như Yến gật đầu: “Đó là ý của hoàng thượng và thái hậu, cho dù Phượng vương điện hạ muốn kháng chỉ, e rằng cũng không được.”
Thượng Quan Tình Hi khẽ nhíu mày: “Đang yên đang lành, ban hôn cái gì? Phượng vương điện hạ mới kết hôn ba tháng đã vội vã bắt người ta lấy trắc phi, vậy chẳng phải bên phía tiểu vương phi…”
Như Yến cũng mặt mày lo lắng.

Lúc ở Dung thân vương phủ, bọn họ ở chung với Linh Diên rất vui vẻ.

Đừng thấy tiểu cô nương này nhỏ tuổi, thật ra rất có hiểu biết.

Mặc dù ngoại hình hơi xấu nhưng không thể phủ nhận rằng tài hoa của nàng không hề thua kém những tiểu thư khuê các kia.

Đặc biệt là y thuật làm người chết cũng hồi sinh, xương trắng sinh da thịt, quả thực là không có đối thủ trên đời!
Nàng gả cho Phượng vương không chỉ là phúc khí của Phượng vương, đồng thời cũng là phúc khí của nàng.
Như Yến chỉ cảm thấy đáng tiếc, nhưng Thượng Quan Tình Hi lại nghĩ nhiều hơn thế.
Nàng ta cảm giác được con mình đối xử với Linh Diên khác hẳn.

Mặc dù không thân mật như phu thê bình thường, nhưng khi hai người ở chung trông rất hòa hợp.

Loại hòa hợp này không giống thân mật giữa phu thê, không giống chân thành giữa bằng hữu, ngược lại là ở giữa hai cái này.

Nếu hai người có thể tiến thêm một bước, kết quả tất nhiên sẽ khác.
Đáng tiếc tuổi của Linh Diên như thế, cho dù nhi tử nhà nàng ta muốn làm gì, chỉ sợ cũng không thể, đúng không? Hơn nữa độc trên người Linh Diên cuối cùng chừng nào mới giải được đây?
Cố tình thân phận của nàng ta hiện tại lại không tiện nhúng tay vào.

Chuyện này thật sự khiến người làm mẫu thân như nàng ta buồn chết rồi.
Thượng Quan Tình Hi nhớ tới lúc trước mình còn muốn chen vào giữa hai người, mặt già không khỏi đỏ lên.
Đúng là trước khác nay khác, khi đó là do nàng ta vẫn chưa tự cảm thấy, bây giờ đã đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ cho bọn họ rồi.

Quả nhiên, tình cảm của con người là cảm xúc phức tạp nhất.
“Tiểu thư, người đang nghĩ gì vậy? Sao lại nghiêm túc thế?”
Thượng Quan Tình Hi lấy lại tinh thần: “À, không có gì, vừa nãy nói tới đâu rồi, chúng ta tiếp tục đi.”
Mấy ngày nay Thượng Quan Tình Hi ở lại Từ Ninh cung, vừa xem bệnh phối thuốc cho Tây Nhã, vừa giúp thái hậu điều dưỡng cơ thể.
Sau những ngày theo dõi ở khoảng cách gần, thái hậu mới dần dần phát hiện thì ra Thượng Quan Tình Hi không chỉ hiểu về phương diện phụ khoa, ở phương diện khác y thuật của nàng ta cũng không tệ chút nào.

Phát hiện này khiến bà hơi kinh ngạc.
Ngược lại là Thượng Quan Tình Hi cố gắng tỏ ra khiêm tốn, có chút xấu hổ nhìn thái hậu.
“Gia phụ gia mẫu không tán thành Tình Hi học y, lần này để lộ ra cũng là bất đắc dĩ, mong thái hậu nương nương có thể giữ bí mật cho thần nữ.”
Cô nương nhà quan hiển nhiên không thể làm y nữ.


Thân phận của bọn họ tôn quý, tương lai phải lập gia đình giúp chồng dạy con.

Đặc biệt là địa vị của thầy thuốc ở đại lục Tứ Phương cũng không cao quý lắm, ngược lại rất thấp kém.

Cho dù có thần y cao cao tại thượng trong giang hồ, có các thái y ở thái y viện, có vô số lang trung, đại phu trong dân gian nhưng từ đầu tới cuối địa vị của thầy thuốc không hề được nâng cao.
Thượng Quan gia không ủng hộ Thượng Quan Tình Hi cũng dễ hiểu, nhưng thái hậu lại vì điều này mà càng thích nữ hài tử biết tiến lùi, khiêm tốn ung dung này.
Nếu thái hậu biết người cứu con trai mình còn có Thượng Quan Tình Hi, nói không chừng bà sẽ càng cảm kích và thích nàng ta hơn.

Đáng tiếc bây giờ không phải lúc để lộ chuyện này.
Nàng ta tiến cung là có chuẩn bị, Thượng Quan gia đã được nàng ta sắp xếp ổn thỏa.

Nhắc tới phụ mẫu huynh trưởng, nàng ta bất giác nhớ tới lần nói chuyện của mình với bọn họ trước khi tiến cung.
Trong lần nói chuyện đó, Thượng Quan Tình Hi không lựa chọn lảng tránh mà thành thật thú nhận thân thế của mình với bọn họ.

Đêm đó trong Tình các có Thượng Quan Tình Hi, Thượng Quan phu nhân, Thượng Quan Tử Ngôn và Thượng Quan Tử Hiên.

Mọi người nghe Thượng Quan Tình Hi nói xong đã trầm mặc cả một khắc đồng hồ, sau đó mới từ từ hoàn hồn từ trong khiếp sợ.

Người kích động nhất chính là Thượng Quan phu nhân.

Đôi môi bà run rẩy, bà nắm chặt tay Thượng Quan Tình Hi, mở to hai mắt, cố nén nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói:
“Tình Hi, con đang nói bậy bạ gì vậy? Sao con lại không phải là con gái ta? Con là cục thịt rơi từ trên người ta xuống, là bảo bối quý giá mà ta thương yêu mười mấy năm, sao con có thể nói chuyện vô trách nhiệm như vậy?”
Nhưng bình tĩnh trong mắt Thượng Quan Tình Hi lại khiến lòng bà dần trầm xuống.
Cho dù bà cố ý lảng tránh, cố ý buộc bản thân phủ nhận, nhưng chung sống nhiều năm như vậy, sao bà lại chưa từng nghi ngờ chút nào chứ?
Đặc biệt năm đó sau khi người nọ ôm đứa bé đi, trong vòng năm năm đều không có bất kỳ tin tức gì, cho đến sau năm tuổi mới từ từ để đứa bé này rơi vào tầm mắt của bọn họ.
Bọn họ đã từng tưởng tượng đủ kiểu, lo lắng đủ kiểu, nhưng thấy đứa bé này càng ngày càng giống người Thượng Quan gia bọn họ, từ từ cũng không để ý tới nỗi lo sâu thẳm lúc trước nữa.

Nhưng bây giờ, nhưng bây giờ đứa nhỏ này vậy mà nói thẳng cho bọn họ biết, nàng ta không phải con gái nhà bọn họ, bọn họ làm sao chấp nhận được?
“Phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca, lời con nói đều là thật, con không lừa mọi người.

Nữ nhi và muội muội của mọi người, quả thực năm đó sư phó không cứu được, mà con lại không nhà để về, vì vậy liền mạo hiểm dùng thân phận của Thượng Quan Tình Hi…”
Thượng Quan Tình Hi còn chưa nói xong, Thượng Quan Hạo đã chợt ngắt lời nàng ta, “Vậy tại sao hiện tại con lại nói cho bọn ta biết?”
Cứ lừa gạt cả đời không phải tốt lắm ư?
Thượng Quan Tình Hi mấp máy môi, sau khi rũ mắt trầm mặc một lát thì đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua những người thân coi mình như ruột thịt, đôi mắt hơi đỏ lên: “Bởi vì, ngày mai nhất định mọi người phải rời khỏi Thượng Quan phủ.”
“Tại sao?” Lần này không chỉ Thượng Quan Tử Hạo, cả hai huynh đệ Thượng Quan gia cũng đồng loạt đứng dậy.
Thượng Quan Tình Hi không ngẩng đầu nhìn bọn họ mà cúi thấp đầu, giọng nói như buồn như rầu: “Bởi vì, thân phận thật của con là… con gái của Đỗ Vân Ca!”
Nàng ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều sợ hãi, cơ thể Thượng Quan phu nhân run rẩy, trừng to mắt: “Đỗ, Đỗ Vân Ca? Con, Đỗ Vân Ca này, không phải chính là người đó, người đó…”
Thượng Quan Tình Hi nhìn bà, nghiêm túc nhẹ gật đầu: “Mẫu thân, ngươi nói đúng, chính là nàng ấy, tiên hoàng hậu Đỗ Vân Ca.”
Lời xác nhận của Thượng Quan Tình Hi khiến Thượng Quan phu nhân không chịu nổi áp lực như vậy, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Thượng Quan Tình Hi sợ tới mức vội vàng đứng dậy xem xét, sau khi xác nhận tạm thời bà không đáng lo mới thở phào một hơi, đỡ người lên giường nằm xuống.


Sau khi nàng ta làm xong tất cả mới phát hiện ba phụ tử Thượng Quan gia đang dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn mình.

Ánh mắt đó có oán giận, có thương tiếc, có khiếp sợ, có nghĩ mà sợ, đủ loại cảm xúc trộn lẫn bên trong khiến bọn họ không thốt nổi một chữ.
“Thật xin lỗi, con không nên lừa mọi người nhiều năm như vậy.

Nhưng, nhưng con hết cách rồi, con cần một thân phận, tuy rằng con biết làm vậy có chút hèn hạ, nhưng nhiều năm như vậy, tình yêu của con dành cho mọi người không hề giả dối.

Con thật lòng xem mọi người như người thân, vì vậy con không thể mặc kệ mọi người.”
“Thế nên, án mạng chữ Đỗ là do con gây nên?” Sau khi Thượng Quan Hạo tỉnh táo lại, đột nhiên nhìn nàng  ta với ánh mắt sắc bén.
Thượng Quan Tình Hi trầm mặc một lát, xem như ngầm thừa nhận.
Thượng Quan Hạo thu phản ứng của nàng ta vào mắt, lảo đảo một cái, xụi lơ ngồi xuống ghế, Thượng Quan Tử Ngôn tiến lên đỡ ông ta: “Phụ thân, người sao rồi?”
Thượng Quan Hạo hất tay hắn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tình Hi: “Con, con, con thật sự là công, công chúa?”
Công chúa?
Đối với xưng hô này, Thượng Quan Tình Hi chỉ cảm thấy châm chọc, nàng ta khẽ cong môi, xem thường cười lạnh: “Công chúa? Không, con không phải công chúa, con chỉ là con gái của Đỗ Vân Ca, không có quan hệ gì với Vệ Du Sâm.”
Sự căm thù nàng ta bộc lộ trong lời nói đã lây nhiễm mỗi người đang ngồi đây, đồng thời khiến bọn họ hiểu người trước mắt quả thực không còn là muội muội của bọn họ, nữ nhi của bọn họ nữa.
Sở dĩ Thượng Quan Hạo chắc chắn như vậy cũng là có chứng cứ.

Bởi vì năm đó quả thật Đỗ Vân Ca có thai, hơn nữa đã bảy, tám tháng rồi, nếu đứa bé kia còn sống, bây giờ đúng là đã lớn bằng nàng ta.
Chỉ là… dung mạo này, chẳng lẽ là do sống với nhà bọn họ lâu? Tại sao giọng nói, dáng điệu và tướng mạo lại giống người Thượng Quan gia bọn họ như vậy? Hơn nữa đứa nhỏ này nói Án mạng chữ Đỗ có liên quan tới nàng ta, sao có thể chứ?
Nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu mười hai tuổi, năm đó sau án diệt môn của Đỗ thị, toàn bộ gia tộc liên quan đã bị nhổ cỏ tận gốc, bao gồm nhà ngoại của bọn họ, tiểu nha đầu này chặt đứt và nhổ bỏ từng vây cánh của Vệ Du Sâm thế nào?
Trong lòng Thượng Quan Hạo có rất nhiều nghi vấn, nhưng lời lên đến miệng lại không biết phải hỏi từ đâu.
Cuối cùng là bắt đầu từ khi người bí ẩn ôm nàng đi năm đó? Hay là sau khi bọn họ biết được con gái nhà bọn họ yếu ớt bẩm sinh nên mượn cơ hội này ôm Thượng Quan Tình Hi đi, sau đó đổi thành con gái của Đỗ hoàng hậu? Ai là người thao túng chuyện này, năm đó sau thảm án diệt môn, chẳng lẽ còn rất nhiều người sống sót?
“Phụ thân, nhân lúc mẫu thân còn chưa tỉnh, ngài thu dọn một chút, sáng sớm mai rời khỏi nhé?”
Thượng Quan Tình Hi chấn động, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Ông ta nhìn Thượng Quan Tình Hi, trên mặt dần nhuộm tức giận.
“Tại sao? Tại sao phải làm vậy? Con có biết hậu quả khi con làm thế không? Bây giờ con không chỉ có một mình, con đã không còn Đỗ gia, chẳng lẽ con còn muốn liên lụy Thượng Quan gia ư?”
Thượng Quan Tình Hi áy náy nhìn bọn họ: “Thật xin hỏi, đây là chuyện duy nhất con có thể nói với mọi người.

Hơn nữa con cũng không quên công ơn nuôi dưỡng của Thượng Quan gia, vì vậy đầu tiên con sẽ phái người đưa mọi người đi, sau đó tìm người thích hợp thay thế… Ngày mai con sẽ tiến cung, sau khi tiến cung, có lẽ tất cả hành động của con sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến Thượng Quan gia.

Nhưng cuối cùng con vẫn là con gái của Vệ Du Sâm, có thân phận này, con có thể bảo vệ Thượng Quan gia không bị ảnh hưởng, nhưng điều kiện tiên quyết là hiện tại mọi người phải rời khỏi.

Có mọi người ở đây con sẽ phân tâm, hơn nữa con không dám hứa chắc suốt quá trình sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mọi người hiểu không?”
Thượng Quan Tử Ngôn im lặng nãy giờ nhìn muội muội có gương mặt giống hệt mình nhưng tính tình lại khác biệt trước mắt, đột nhiên cảm thấy lòng mình vô cùng lạnh lẽo.
“Tình Hi, sao muội có thể như vậy? Muội đang ép bọn ta, muội đang ép bọn ta đưa ra lựa chọn! Chẳng lẽ tình thân mấy năm nay đều là giả hay sao? Vì sao nhất định phải báo thù? Chẳng lẽ thế này không tốt hả? Bây giờ muội có phụ thân, có mẫu thân, có hai người ca ca.


Tất cả tình yêu của bọn ta đều trao cho muội, vì sao muội còn cố chấp đi trả thù như vậy? Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Năm đó hoàng thượng giết hết người Đỗ gia, chẳng lẽ hôm nay muội còn muốn giết người người Vệ gia hay sao?”
Lời của Thượng Quan Tử Ngôn có thể nói đã chạm vào chỗ sâu nhất trong lòng Thượng Quan Tình Hi.

Nàng ta không nói một lời nhìn ca ca mình, người ca ca từ nhỏ đã thương nàng ta tận xương tủy.
Hồi lâu sau, nàng ta mới thốt ra một câu:
“Nếu như ta nhất định phải báo thù thì sao? Phụ thân, đại ca, nhị ca, mọi người không hiểu, không hiểu! Từ khi sinh ra con đã gánh tính mạng vạn người, nhiều mạng sống đặt trên đầu con như vậy, khiến con mệt đến mức không có chỗ thở dốc.

Con cố gắng như vậy là vì cái gì? Chính là vì báo thù rửa hận cho những người vô tội kia! Vệ Du Sâm thân là vua một nước lại vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà đưa hơn vạn người vào chỗ chết, chẳng lẽ mạng sống của những người đó có thể hy sinh vô ích như vậy ư?”
“Tình Hi, trong quá tình tranh đoạt ngai vàng, chồng chất vô số xương trắng là điều không thể tránh khỏi, đó là chuyện không thể bình thường hơn.

Muội cần gì phải lấy sai lầm của người khác để trừng phạt mình chứ? Muội mới mười hai tuổi, cuộc đời của muội giờ mới bắt đầu, muội…”
Thượng Quan Tử Ngôn còn chưa nói hết, Thượng Quan Tình Hi đã quyết tuyệt ngước mắt: “Không, đó không phải là tranh đoạt ngai vàng, hắn ta chỉ vì ham muốn ích kỷ của bản thân.

Giang sơn đã ổn định, bách tính an cư lạc nghiệp nhưng hắn ta vẫn không biết đủ, nhất quyết phải tiêu diệt người mà hắn ta cho là không nên tồn tại mới có thể khiến hắn ta yên giấc, dựa vào đâu chứ? Phụ thân, ngài nói cho con biết đi, dựa vào đâu?”
Thượng Quan Tình Hi hỏi vặn lại rước lại giọng điệu phản bác mạnh mẽ của Thượng Quan Tử Ngôn.
“Dựa vào hắn ta họ Vệ, dựa vào hắn là vua của nước Tư U! Tình Hi, người không chịu tỉnh ngộ chính là muội, muội còn tiếp tục như vậy chỉ khiến nhiều người phải chết hơn.

Dừng tay đi được không? Chúng ta có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, muội vẫn làm Thượng Quan đại tiểu thư của muội, một nhà năm người chúng ta vẫn sống vui vẻ, như vậy không tốt hả?”
Thượng Quan Tử Hiên cũng tham gia vào đội ngũ khuyên bảo.

Tuy rằng Thượng Quan Tình Hi đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi thấy tất cả người thân mình kính trọng đều đứng về phía người Vệ gia, trong lòng nàng ta vẫn thất vọng, trái tim băng giá, vẫn tuyệt vọng.
Sau đó, bất kể Thượng Quan Tử Ngôn và Thượng Quan Tử Hiên khuyên bảo thế nào cũng bị nàng ta tự động gạt bỏ.
Không biết qua bao lâu, Thượng Quan Hạo mới trầm mặt đứng dậy, ngắt lời hai đứa con trai: “Hai đứa đừng nói nữa.”
Sau đó, ông ta quay đầu nhìn Thượng Quan Tình Hi: “Trong mắt con, là Đỗ gia quan trọng, hay là Thượng Quan gia quan trọng?”
Thượng Quan Tình Hi mấp máy môi, khóe miệng nở nụ cười khổ: “Tình Hi ép ngài lựa chọn, bây giờ phụ thân cũng muốn ép Tình Hi lựa chọn sao?”
Ánh mắt Thượng Quan Hạo nặng nề nhìn nàng ta, có thể thấy rõ đau đớn đang chuyển động trong mắt ông ta: “Con à, bây giờ chúng ta không chỉ có một mình mà là có hơn ba trăm mạng người Thượng Quan phủ.

Một ý nghĩ trong đầu ta, rất có thể sẽ hủy hoại toàn bộ Thượng Quan gia.”
“Nhưng phụ thân, con có thể đảm bảo an toàn cho mọi người.”
“Vậy những người khác thì sao? Những người còn lại trong Thượng Quan phủ thì sao? Con có thể đảm bảo mỗi người bọn họ đều bình an không?”
Thượng Quan Tình Hi nghẹn lời, nàng ta rất muốn nói mình có thể, nhưng sự thật bày ra trước mặt, nàng ta thật sự không thể chú ý tới từng người.

Sự thật này khiến lòng nàng ta thoáng cái thắt lại, dường như nghĩ tới hơn vạn người chết đã chết đi vì một ý nghĩ trong đầu mình.
Mặt Thượng Quan Tình Hi thoáng cái tái nhợt không còn chút máu, nàng ta ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn Thượng Quan Hạo: “Phụ thân, ngài cắt đứt quan hệ cha con với con đi!”
Cơ thể Thượng Quan Hạo cứng đờ, gương mặt anh tuấn trắng bệch trong nháy mắt, bàn tay trong tay áo siết chặt, toàn thân đang rơi vào khủng hoảng cực độ.

Huynh đệ Thượng Quan gia ở bên cạnh cũng thế, cắt đứt quan hệ cha con, đó là một câu tàn nhẫn cỡ nào? Nhưng bọn họ biết nếu không phải cùng đường, Thượng Quan Tình Hi sẽ không nói vậy.

Dù sao nàng ta vẫn luôn cố gắng sửa chữa.
Cho dù nàng ta giấu giếm quá khứ, nhưng chuyện của Đỗ gia chẳng phải là một bi kịch với cả nước Tư U hay sao? Đặc biệt nàng ta còn chào đời trong hoàn cảnh như vậy, điều này sao có thể không khiến người ta thương tiếc?
Vừa nghĩ tới việc sẽ mất đi muội muội của mình, huynh đệ Thượng Quan liền nóng nảy.

Bọn họ một trái một phải giữ chặt tay Thượng Quan Hạo, căng thẳng nhìn phụ thân của mình.
“Phụ thân, chúng ta đã mất một muội muội rồi, chẳng lẽ người còn muốn trơ mắt mất đi một muội muội khác sao?”
“Đúng vậy đó phụ thân, không thể quyết định như vậy được.

Tình Hi một ngày là muội muội của bọn con thì cả đời đều như vậy.


Cho dù tương lai muội ấy trở thành công chúa hay người gì khác, muội ấy cũng là người Thượng Quan gia chúng ta.

Quan hệ này, tuyệt đối không thể cắt đứt!”
“Nhưng ca ca, ta sẽ liên lụy mọi người.”
“Phụ thân, bọn con không sợ, muội muội, ca ca không sợ.”
“Bọn ta không giúp được muội nhưng cũng không thể liên lụy đến muội.

Bọn ta đi, bọn ta nghe lời muội, tin tưởng muội, bọn ta sẽ rời khỏi chỗ này.”
Mặc dù tính tình cô muội muội này có chút lạnh lùng, nhưng sự tận tụy dành cho cái nhà này, sự ân cần của nàng dành cho mỗi người, bọn họ đều thấy cả.

Nàng ta chỉ không quen biểu đạt tình cảm của mình, như vậy không có nghĩa nàng ta không hề đặt bọn họ vào mắt.

Chính vì nàng ta quá quan tâm bọn họ nên mới có cục diện hiện tại.
Nếu như nàng ta không quan tâm, nàng ta cần gì phải làm phức tạp, mạo hiểm nguy cơ có thể bại lộ bất kỳ lúc nào ở đây tâm sự với bọn họ chứ? Nàng ta có thể muốn làm gì thì làm, sống chết của Thượng Quan phủ liên quan gì tới nàng ta? Chính vì nàng ta quan tâm nên mới xảy ra cục diện khó có thể lựa chọn hôm nay.
Lời của hai đứa con trai, Thượng Quan Hạo đều nghe lọt vào lòng, ông ta nặng nề thở dài, nhìn Thượng Quan Tình Hi.
“Con à, ca ca của con nói đúng, từ khi sinh ra con chính là người Thượng Quan gia ta, loại quan hệ này, làm sao có thể nói cắt liền cắt?”
Hơn nữa cho dù bọn họ cắt đứt quan hệ, nếu thật sự truy cứu, chỉ sợ bọn họ cũng khó thoát tội.

Nếu kết quả đều giống nhau, vậy chi bằng…
Đánh cược một lần!
Nghĩ tới đây, ánh mắt ông ta nặng nề nhìn Thượng Quan Tình Hi: “Cứ vậy đi, bọn họ đều nghe theo con.

Con sắp xếp thế nào, bọn ta sẽ làm thế đó.”
Đôi mắt Thượng Quan Tình Hi rưng rưng, “phịch” một tiếng quỳ xuống trước Thượng Quan Hạo: “Phụ thân trên cao, xin nhận của con gái một lạy.”
Thượng Quan Hạo run rẩy vươn tay, muốn đỡ nàng ta dậy, nhưng nàng ta kiên quyết quỳ dưới đất.

Thượng Quan Tình Hi lạy ông ta xong thì nặng nề dập đầu về hướng Thượng Quan phu nhân, sau đó là Thượng Quan Tử Ngôn và Thượng Quan Tử Hiên.
Với mỗi người trong nhà, nàng ta đều cực kỳ áy náy quỳ lạy, tràn đầy thành tâm tạ tội.
Một người kiên cường, thường thấy nhiều sự kiện trọng đại như Thượng Quan Hạo, vậy mà ở trước mặt con gái mình lại khóc như đứa trẻ.
Đêm hôm ấy, năm người nhà bọn họ chưa từng thân thiết như vậy, không chỉ về khoảng cách trong trái tim mà còn về phương diện tinh thần.
Thượng Quan Hạo dẫn phu nhân và nhi tử đi, dưới sự sắp xếp của Vệ Giới ra khỏi kinh thành.

Lần này đi, Thượng Quan Tình Hi cũng không biết cuối cùng khi nào mới có thể nhìn thấy bọn họ.

Có lẽ nửa năm, có lẽ một năm, có lẽ… cả đời.
Tình sâu nghĩa nặng, nước mắt của Thượng Quan Tình Hi lại tràn mi, Như Yến ở bên cạnh sợ tới mức vội vàng đứng dậy: “Tiểu thư, đang yên đang lành sao người lại khóc? Thế này là sao?”
Thượng Quan Tình Hi dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt, lắc đầu với Như Yến, khàn giọng nói: “Ngoan, đừng lo, chỉ là ta nhớ tới Thượng Quan phủ, có chút đa cảm mà thôi.

Ta có lỗi với bọn họ, ta nợ bọn họ rất nhiều.

Nếu ta có thể sống sót rời khỏi hoàng cung, nhất định ta sẽ hiếu thuận với bọn họ thật tốt.”
Như Yến nghe vậy cũng vẻ mặt buồn bã: “Tiểu thư, người nói đúng, Thượng Quan phủ đối đãi với người quả thực như ruột thịt.

Phần ân tình này, chỉ sợ cả đời chúng ta cũng không trả nổi.”
“Kiếp này không nổi còn có kiếp sau!” Ánh mắt Thượng Quan Tình Hi nặng nề nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trong con ngươi sâu không thấy đáy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận