Nghịch Thiên Tam Giới
Tại một nơi không thể xác định ở thế giới vô tận một đôi mắt đỏ rực như máu mở ra một nụ cười đẫm máu cũng hiện ra ngay sau đó rồi lao ra khỏi vết nứt kia trước khi nó hoàn toàn biến mất .
- Vút !
Khoảnh khắc người bí ẩn đó lao ra bên ngoài xuất hiện cả bầu trời ba đại thế giới đều tối sầm lại rất nhanh tất cả các vị tiên tôn , Long Vương đồng loạt xuất hiện ở Phàm giới một cảnh tượng hết sức bất ngờ .
- Không ngờ ngàn vạn năm trôi qua ngày ta trở ra lại được nhiều người đến tiếp đón như vậy thật vinh hạnh làm sao !
- Xoẹt !
- Vừa gặp đã ra tay không thể nói chuyện một chút sao ?
- Phân hồn gửi tới đây cũng nhanh đấy vậy thì bọn ta đành đánh tan nó ra vậy .
- Hahahahahaha !!!! Ta chỉ đến nói cho các ngươi một chút chuyện thôi ngày mà ta trở lại không còn xa nữa các ngươi lo mà chuẩn bị sẵn đi .
- Pặc !
- !!!???
- Ngươi........!Lập Phong ???
- Nói nhảm ít thôi.
Năm đó ta đánh cho ngươi hồn phách tán loạn may mắn từng ấy năm tìm được về xác vậy mà đã thả một phân hồn tới đây lắm lời đừng quên mỗi một phân hồn của ngươi đều rất quan trọng với ngươi cả gan thả ra không hẳn là để đi nói mấy câu nhảm nhí đâu nhỉ ?
- Khá khen cho ngươi vẫn biết được ý định của ta .
- Rắc !
- Xoẹt !
- Hự !
- Tính khí ta thế nào ngươi cũng biết rõ đừng có làm mấy cái chuyện ngu xuẩn nào để rồi tan biến vĩnh viễn .
- Rất đơn giản ! Hai ngươi năm đó liên thủ phong ấn ta lại thế giới này vốn nên xác nhập lại làm một thay vì làm ba cán cân sự cân bằng đang mất đi ta chỉ nhắc gì cần nhắc thôi nhưng các ngươi cũng nên sớm mà..........
- Xoẹt !
- Phí lời .
- Lập Phong , ngươi tính thế nào đây tên này cực kì khôn ngoan phân hồn rất giống bản thể của hắn có điều lại là ảnh thể không có thật .
- Hắn chui ra khỏi đó sớm ta đã biết là phân ảnh rồi chuyện này cực kì quan trọng không thể chậm trễ bàn bạc kĩ càng hơn toàn bộ nên quay lại tiên giới tập hợp lại rồi bàn bạc đối sách đối phó hẳn.
Mọi người nhìn nhau rồi quay người rời đi còn bản thân Lập Phong liếc nhìn Thiên Vũ một cái rồi thở dài.
- Haiz , cấm giới ta tạo ra để bảo vệ Thiên Vũ con trai chúng ta vậy mà lại bị cưỡng ép phá vỡ một tầng không biết có sao không ?
- Thay vì ở đây lo lắng sao chàng không thử đến nhìn con trai chúng ta rồi kiểm tra cũng có một số chuyện chàng nên tự mình xác nhận.
- Ừm.
- Vù..........!
- Kịch !
Nhìn thấy người cha của Thiên Vũ đi tới tất cả mọi người xung quanh đồng loạt quỳ xuống cung kính chắp tay hành lễ.
- Soạt !
- Bái kiến tiên tôn ! ( đồng thanh )
- Các ngươi chính là người mà con trai ta gọi để đánh nhau với thứ đó sao ?
- Bẩm tiên tôn , chuyện này là do thời gian trước đó không lâu Thiên Vũ công tử có đến nơi này để giải quyết chút chuyện việc riêng có liên quan đến hai đệ tử mới đây của công tử vì đã giải quyết xong nên cả hai chọn ở lại còn bản thân Thiên Vũ thì rời đi lại đúng lại khoảng thời gian yên bình này thì Tích Vực xảy ra chuyện cho nên mới tới đây nào ngờ lại xảy ra quá nhiều chuyện nối tiếp nhau........!
- Đại loại ta cũng đã hiểu chuyện gì rồi vấn đề tiếp theo , Phi Ưng , ngươi đã rất cố gắng không làm phụ sự kì vọng của ta.
- Soạt !
- Đệ tử bái kiến sư phụ !
- Được rồi đứng lên đi con trai ta ngươi thấy thế nào ?
- Giống hệt người năm xưa tung hoành ngang dọc khắp nơi còn kế vị danh hiệu năm xưa của người nữa.
- Vậy thì tốt kế vị cái danh hiệu đó của ta cũng được rồi vấn đề tiếp theo ta muốn biết ai là người dạy dỗ Thiên Vũ những năm tháng qua ta muốn gặp người đó.
- Bẩm tiên tôn người đó đang ở Ngọc Phong Các ạ tiêu nhân nguyện dẫn đường cho người tới đó.
- Dẫn đường.
- Vâng , mời người đi bên này !
Ngọc Phong Các ,
- Soạt
- Bẩm tiên tôn , người đã đến ạ.
- Tiểu dân Hàn Đức bái kiến tiên tôn.
Khoảnh khắc Hàn Đức đang tính quỳ xuống thì nhanh như một cơn gió Lập Phong lướt đến đỡ lấy rồi nói điều khiển ai cũng phải giật mình khi nghe.
- Bộp !
- Cái quỳ này của ngươi e là ta thân phận cao cao vô thượng cũng không thể nhận ngươi thay ta chỉ điểm dạy dỗ Thiên Vũ như bây giờ ta thật lòng cảm ơn ngươi ân nghĩa này ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi.
Lập Phong nhẹ nhàng khua tay một loạt tiên vật hiện ra ngay trước mặt ai nấy nhìn kinh lại phải kinh ngạc thêm lần nữa.
- Chí bảo tiên vật này ngươi chọn một cái đi xem như là quà bù đắp cho ngươi thay ta chăm sóc Thiên Vũ.
- Hàn Đức vô năng không dám nhận đại lễ này của người.
- Sao lại nói câu đó ?
- Thiên Vũ tư chất thiên phú tuyệt thêm khó ai bì kịp việc dạy dỗ là điều tất yếu nên làm thôi ạ nào dám nghĩ đến chuyện sẽ được ban đồ lớn như vậy tuyệt đối không thể ạ.
- Hahahahaha ! Sớm nghe nàng ấy nói ngươi không hề ham công danh lợi lộc một lòng dạy dỗ Thiên Vũ thành danh vậy ta sẽ ban cho ngươi lấy thứ khác 1 điều kiện.
Nên nhớ để có một điều kiện với tiên tôn lại là chuyện khó càng thêm khó và bất khả thi.
Hàn Đức suy nghĩ một hồi rồi nói.
- Tiểu nhân có điều này muốn hỏi không biết người có thể nói cho tiểu nhân biết không ạ ?
- Cứ nói.
- Vinh Quang bảng có thật sự tồn tại không ạ ?
- Có.
Vinh Quang bảng là nơi ghi danh những người có công rất lớn cho cả tam giới có điều muốn ghi tên mình lên đó là một chuyện rất khó chẳng lẽ ngươi.........!
- Không , tiểu nhân tự biết thân biết phận chỉ mong Thiên Vũ phi thăng gây dựng được tiếng tăm của mình góp công lớn cho tam giới có thể ghi danh tên của người sư phụ này không ?
- Chuyện đó không cần lo lắng , Thiên Vũ là đứa trẻ thế nào ngươi cũng biết rõ có ơn nhất định sẽ trả ân nghĩa đầy đủ sẽ báo đáp huống hồ ghi danh sư phụ mình lên cũng sẽ được chấp thuận ngươi không cần phải lo lắng đâu.
- Vậy tiểu nhân muốn người đáp ứng điều kiện đó ghi tên mình lên Vinh Quang bảng để hậu thế đời sau nhớ tới.
- Rất tốt quả nhiên là không nhìn nhầm ngươi rất có trách nhiệm dạy dỗ con trai ta.
- Soạt !
- Cầm lấy ! Đó là Vân Tiên lệnh có chứa sức mạnh của ta nhưng chỉ có thể dùng ba lần hãy cân nhắc kĩ sử dụng nó sẽ bảo vệ các ngươi.
- Đa tạ tiên tôn !
Mọi người bàn tán xôn xao về quyết định của Hàn Đức có tiên vật trong chẳng phải rất uy phong hay không kẻ tung hô kẻ bất mãn với quyết định của Hàn Đức..........!
- Các ngươi thì biết cái gì mà nói cho Tiên vật nằm ở trong tay cũng chưa chắc đã sử dụng được vì bắt buộc phải có tiên khí mới có thể sử dụng Hàn Đức nhận ra điểm này cho nên mới từ chối đổi lại là các ngươi lấy thứ đó về cũng chỉ làm vật trang trí đã ngu ngốc thì đừng có lên tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...