Nghịch Thiên Tam Giới
Nhìn thấy dáng vẻ của chàng thiếu niên trẻ tuổi đó lão gia gia kia liền hỏi .
- Tiểu tử , ngươi tên Trương Bình đúng không ?
- Đúng vậy !
- Ngươi đến Thiên Hoa thành thành Thanh Sơn này tìm cái gì đồ gì Hàn lão ta nhất định sẽ đền đáp xứng đáng cho ngươi thế nào ???
- Đa tạ ý tốt của Hàn lão nhưng Hàn gia chủ đã tặng ta Phách Âm Đan rồi nên không thể lấy thêm gì nữa giúp người là lẽ đương nhiên tiểu bối giúp Hàn lão việc này cũng là tất yếu chỉ có chút chuyện nhỏ muốn nhờ Hàn lão .
- Nói đi chuyện gì ta sẽ dốc sức giúp cho ngươi .
- Tiểu bối muốn có được tấm bản đồ của thành Thanh Sơn .
Thiên Vũ nghiêm túc nói .
- Ngươi muốn lấy tấm bản đồ đó làm gì ?
- Thú thực ta đến đây cùng với mấy vị bằng hữu tới đây học những lại không biết đường đi lối về của Thanh Sơn thành nên mạo phạm muốn lấy tấm bản đồ đó !
- Chuyện này ngươi phải nói rõ cho ta biết ta mới có thể giúp được ngươi vì Thanh Sơn thành khó vào và cũng chẳng dễ dàng ra được đâu .Hay là ngươi đi cùng Liễu Hương tới đó 1 chuyến đi biết nha đầu này sẽ giúp được ít nhiều cho ngươi đấy tiểu tử .
- Nếu vậy đành nhờ Liễu Hương tiểu thư rồi !!!
- Được thôi ngươi đi theo ta vào Hoàng Cung đi nhưng đừng có cách ta quá vài bước chân đấy nếu muốn giữ mạng tới khi ra .
- Hẳn là Liễu Hương tiểu thư rất được nhiều người theo đuổi ha ? Nhưng ta đã có người mà ta yêu rồi nên sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn ngốc nghếch đâu !
Liễu Hương cười nhạt 1 cái rồi quay người đi và ở phía bên kia của Bạch gia .
- Minh nhi đúng thật là con sao ???
- Mẫu thân !!!
Dáng người gầy gò ốm yếu kia chính là mẫu thân của Minh thiếu và người đang dìu bà ấy chính là cha của cậu Thiên Pháp Hội.
Nước mắt trào dâng ướt đẫm khóe mi kia Minh thiếu không thể kìm nén được cảm xúc liền chạy tới ôm chầm lấy mẫu thân mình sao bao năm xa cách cuối cùng cũng đã được đoàn tụ .
- Ngươi làm rất tốt Bạch Hoàng Tuyền ngươi đã lập đại công rất lớn con trai ta đã trở về rồi cuối cùng gia đình chúng ta cũng đã được đoàn tụ sau bao nhiêu năm xa cách khoảng thời gian dài đằng đẵng đã từng tước của người dần dần được cười trở lại .
- Bịch !!!
- Cốp !!!
- Hài nhi bất hiếu bao nhiêu năm qua không thể ở bên cạnh mẫu thân lúc người cần nhất và cũng rất hối hận khi không thể giúp được gì cho mẫu thân và phụ thân trong những năm qua con thật sự rất có lỗi với cả hai người !!!
Minh thiếu quỳ xuống dập đầu cúi lạy tạ lỗi với cả hai .
- Mau đứng lên để ta được nhìn ngắm con nào tiểu Minh !!!
- Vâng !!!
Dáng người khôi ngô tuấn tú khí chất rất giống với một bậc Hùng Đế oai nghiêm cao cao tại thượng kia rồi liếc mắt nhìn Bạch gia chủ .
- Thuộc hạ hiểu !!!
Và rồi gia đình ba người họ đi đến một căn phòng riêng tư ngồi xuống nói chuyện với nhau .
- Minh nhi những năm qua con đã ở đâu sống có tốt không có ai bắt nạt con không ?
- Con vẫn sống tốt mà mẫu thân người đừng lo lắng quá con biết tự chăm sóc tốt cho bản thân mình mà còn người hãy chăm sóc tốt cho bản thân mẫu thân nhé kiên nhẫn chờ con thêm chút thời gian nữa con sẽ trở lại Hoàng Cung gặp lại phụ mẫu rất nhanh thôi !!!
- Con có biết mẫu thân con khi nghe tin con đang ở đây và còn sống bà ấy đã vui như thế nào đâu !!!
- Chàng giấu kín chuyện đó suốt mấy ngày qua thậm chí còn không cho ta đi gặp nó còn tính bỏ tội mình phạm phải sao ???
- Kì thực ta cần giải quyết một số chuyện riêng mà nàng đừng giận ta nữa được không hôm nay là ngày vui của chúng ta mà !
- Thôi vậy dù sao gặp được con ta cũng rất vui rồi ta rất mong chờ ngày con bước vào Hoàng Cung trở về nhà cùng chúng ta !
- Mẫu thân yên tâm con sẽ trở về sẽ sớm thôi ! Ả ta dám làm tổn thương mẫu thân con tuyệt đối sẽ không tha cho ả ta .
Minh thiếu nắm chặt tay đôi mắt đầy sự tức giận phẫn nộ trời đất bất dung khiến cho chàng thiếu niên trẻ tuổi này dần dần trưởng thành hơn .
- Nghe con nói vậy ta cũng yên tâm phần nào rồi nếu con đã muốn ra tay giải quyết ả ta thì ta cũng sẽ không ngăn cản con năm đó ta phản bội mẫu thân con vì trong lúc say quá quá cuồng rồi ngất đi nào ngờ sáng hôm sau đã thấy cô ta trên giường của ta chứ không phải mẫu thân con ta hết cách đành cưới ả ta trên danh phận mà thôi còn mẫu thân con mới là chủ mẫu của nơi này và con là Hùng Đế tương lai kế nhiệm ta .
Nhìn gia đình ba người bọn họ cười nói vui vẻ với nhau ai nấy đều mỉm cười vui lây.
Trở lại với Thiên Vũ được đưa đến Hoàng Cung .
- Nơi này không khác gì nhiều so với nơi ta đang ở chỉ khác là nơi này thiên tài nhiều như mây còn nơi đó quá ít ỏi không thể so sánh được với nơi đây .
- Đương nhiên rồi ! Năm xưa cũng chính tại nơi đây đã xuất hiện một thứ được gọi là Chân Long Tọa Cảnh , môt mảnh Long lân của Chân Long giáng xuống nơi đây và được Thiên gia cung phụng cho đến bây giờ hơn nữa thảm họa năm xưa có ghi chép lại Chân Long đã để lại cho nơi này một thứ được gọi là Hồ Luân Hồi nó cũng được coi là nơi tu luyện Ý Chí mạnh mẽ nhất nhưng cũng rất khắc nghiệt nhất chỉ có vài người may mắn sống sót trụ vững tới cùng và buộc ra ngoài tuy dáng vẻ bọn họ rất tơi tả nhưng thực lực của bọn họ lại cực kỳ ưu tú hơn hẳn những người còn lại kia , ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày đó rồi ngươi có hứng thú với chuyện này không ???
- Ta dần dần cảm thấy đúng là nên tham gia cái chuyện này rồi đến khi đó mong Liễu Hương tiểu thư chiếu cố thêm cho ta !
- Ngươi giúp gia gia ta thì tất nhiên ta phải giúp ngươi rồi có qua có lại cũng chẳng sao cả.
Đi tiếp thôi !
- Tên tiểu tử đó lại ai vậy sao lại đi cùng với Liễu Hương vậy còn cười cười nói nói vui vẻ với nhau nữa chứ ???
- Hình như hắn ta chưa từng tới đây thì phải vì ta nhớ rõ gương mặt của từng người rồi riêng hắn ta thì là lần đầu đấy .
Một tên trong số đó không chịu nổi được nữa liền cùng thuộc hạ đến đến trước mặt Liễu Hương và Thiên Vũ chào hỏi .
- Liễu Hương tiểu muội có rảnh không ta muốn nói chuyện với muội chút !
- Cút.
Ta không có gì để nói với ngươi ta còn phải dẫn Trương Bình huynh đi dạo quanh nơi này trước khi học vì thế ngươi cút khỏi tầm mắt của ta đi thứ vô dụng nhà ngươi chả được gì cả ngoài cái tật khinh người ta khinh !
Hắn ta tức giận liếc mắt nhìn rồi ra hiệu cho đám thuộc hạ .
- Vụt !!!
- Hử ???
- Bốp !!!
- Chát !!!
- Bụp Bụp Bụp......!!!!
- Ta cũng không ngại thay mặt cha ngươi giáo huấn lại ngươi đâu tiểu tử !
- Vậy sao nếu ngươi đủ bản lĩnh thì tiếp chiêu của ta đi !!!
- Bộp !
- Cái gì ??? Sao có thể như vậy được rõ ràng tu vi của ta hơn hẳn hắn ta rất nhiều mà hắn lại chỉ có dùng tay không đỡ được 1 quyền đầy uy lực của ta chứ ??? Ta không tin !!!
- Bốp !!!
- Rầm !!!
- Tin hay không là chuyện của ngươi ta chẳng quan tâm mấy tên đần độn như ngươi đâu đừng có làm phí phạm thời gian của ta .
Thiên Vũ quay người rời đi , Liễu Hương nhìn thấy thế liền cười mỉm rồi nói .
- Có vẻ ngươi khá thích hợp với việc dạy dỗ lại cái đám ngu xuẩn đó đấy !
- Cũng chỉ là thuận tay thôi ta không ưu gì mấy tên như vậy cậy quyền cha mình làm càn để rồi hống hách với kẻ khác đến lúc bị lủi bại mới biết mình đã mất chỗ dựa và chỉ còn có thể chờ lần lượt từng người từng người một đến đòi nợ hắn ta mà thôi .
- Ngươi có vẻ tự tin vào thực lực của mình thật đấy không sợ kẻ như hắn tới báo thù sao ???
- Dù sao kẻ thù thì ta cũng chẳng thiếu cho hắn vào sổ ghi nợ cũng được mà !
- Ngươi thật thú vị ! Đi thôi , ta cũng chẳng ưa gì cái tên ngu xuẩn đó cứ cho mình là nhất để rồi không chịu nổi 1 quyền cơ bản .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...