Team: Vạn Yên Chi Sào.
- A!!!
Máu tuôn như suối từ bụng Tiêu Ngọc Long, bản thân Tiêu Ngọc Long đang ở trạng thái say rượu phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo, từ trên giường bỗng chốc lăn xuống, hai tay ôm bụng, thống khổ lăn lộn trên mặt đất.
Cửa thình lình mở ra, Tiêu Dương còn chưa đi xa nghe được tiếng kêu thảm thiết hốt hoảng vọt trở về, khi nhìn rõ tình huống trước mắt, sắc mặt của hắn bỗng chốc trở nên tái nhợt, hai tay hoảng loạn run run:
- Đại… Đại ca!
Hắn định đi đỡ Tiêu Ngọc Long, lại không dám tự tiện chạm vào hắn, sau một trận kinh hoảng, hắn lấy tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài, bên ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng hét điên cuồng của hắn:
- Môn chủ… Môn chủ! Tiêu Ngọc Long… Tiêu Ngọc Long bị đâm… môn chủ!!
Dưới màn đêm, giọng Tiêu Dương truyền đi rất xa, khiến Tiêu môn vốn rất yên tĩnh bỗng chốc trở nên hỗn loạn không chịu nổi. Nhìn Tiêu Ngọc Long té ngã kêu rên trên đất, Tiêu Triệt lạnh lùng cười, đẩy cửa ra, không nhanh không chậm đi ra ngoài.
Không quá bao lâu, Tiêu Vân Hải, Tiêu Cổ, còn có mấy đại trưởng lão thình lình xông vào. Nhìn thấy Tiêu Ngọc Long bị đoản đao đâm vào bụng, toàn thân nhuốm máu, đầu Tiêu Vân Hải bỗng choáng váng, lảo đảo vọt tới:
- Ngọc Long… Ngọc Long!!
- Phụ… Thân…
Ý thức của Tiêu Ngọc Long cũng không mất hết, rượu cũng hoàn toàn tỉnh, hắn tự tay cầm lấy ống tay áo của Tiêu Vân Hải, phát ra âm thanh suy yếu thống khổ.
- Mau! Mau đỡ hắn lên giường!
Tiêu Cổ vừa nói, vừa nhanh chóng mở hòm thuốc. Mấy trưởng lão theo tới cũng vẻ mặt khiếp sợ... Là ai! Đây là ai làm!!
Tiêu Ngọc Long được đỡ nằm lên trên giường, Tiêu Vân Hải và mấy trưởng lão lấy huyền lực mạnh mẽ khiến vết thương của hắn cầm máu. Sắc mặt Tiêu Vân Hải nhăn nhó nói:
- Tiêu Cổ, tình huống như thế nào?
Tiêu Cổ luôn luôn cau mày, nghe được câu hỏi của Tiêu Vân Hải, hắn thở dài một tiếng, nói:
- Tính mạng không có trở ngại. Người ám sát hiển nhiên không định lấy tính mạng của hắn, nhưng một đao này… Quá âm độc. Vừa vặn đâm vào phía trên “Huyền tâm” của huyền mạch. Nơi này bị đâm rách, huyền mạch sẽ giống như một khí cầu bị đâm rách nát, chẳng những huyền mạch bị hao tổn, huyền lực vốn có cũng toàn bộ trút ra hết.
- Cái… Gì!?
“Huyền lực vốn có cũng toàn bộ trút ra hết” khiến Tiêu Vân Hải nghe như gặp sét đánh, sắc mặt thoáng chốc biến trắng, hắn cố tự trấn định, mang theo một chút mong mỏi hỏi:
- Vậy… Phải mất thời gian bao lâu mới có thể khôi phục?
Tiêu Cổ lắc đầu:
- Là huyền lực trút ra hết, chứ không phải hao hết, vốn không có khả năng khôi phục. Nhưng may mắn cuối cùng chính là, tổn thương về huyền mạch có thể chữa trị, sau khi chữa trị, có thể lại… Tu luyện lại từ đầu.
Thân thể Tiêu Vân Hải bỗng loạng choạng, sắc mặt Tiêu Ngọc Long cũng hiện đầy vẻ tuyệt vọng.
Một đao này không muốn mạng của Tiêu Ngọc Long, lại phế đi toàn bộ huyền lực của hắn! Hơn nữa, còn trong giai đoạn bước ngoặt quan trọng nhất trong đời người này của hắn!
Giống như trời sập, Tiêu môn bỗng nhiên chiếm được một cơ hội có thể vào Tiêu tông. Tiêu Ngọc Long hao hết tâm tư mới cướp được cơ hội ngàn năm một thuở này, cuối cùng có thể một bước lên trời, nhưng vào đêm trước khi mộng đẹp sắp được thực hiện, bị phế sạch toàn bộ huyền lực… Bọn họ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến, Tiêu Cuồng Vân nào có khả năng mang một phế vật đã bị phế hết huyền lực về Tiêu tông!
- Là ai… Rốt cuộc là ai… Thế mà lại ngoan độc như thế!! Là ai!!!
Sắc mặt Tiêu Vân Hải xanh mét, toàn thân phát run. Hắn vốn còn bởi vì Tiêu Ngọc Long lập tức đi Tiêu tông một chuyến mà tâm tình tốt trước nay chưa từng có, hắn còn thừa dịp buổi trưa, nhanh chóng chuẩn bị xong hành trang ngày mai cho Tiêu Ngọc Long. Không nghĩ tới, thiên đường vừa mới đạp tới hai bước, liền bỗng chốc ngã về địa ngục.
- Môn chủ, ngài trước bình tĩnh! Ngọc Long hắn bây giờ còn có ý thức, có lẽ hắn sẽ biết là ai hạ độc thủ.
Tiêu Ly đen mặt nói.
Tiêu Vân Hải như ở trong mộng mới tỉnh, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc Long, trầm giọng hỏi:
- Ngọc Long! Con có thấy rõ rốt cuộc là ai đâm con bị thương không!
Lúc này, bụng Tiêu Ngọc Long đã được Tiêu Cổ đắp lên một tầng băng vải, vết thương tạm thời ổn định. Hắn lắc đầu, thống khổ nói:
- Không biết… Con vốn không nhìn thấy bất kỳ ai…
- Không nhìn thấy bất kỳ ai?
Ánh mắt Tiêu Vân Hải trừng lớn. Lúc này, ánh mắt Tiêu Thành chợt lóe, cả kinh nói:
- Mau nhìn cửa sổ bên kia!
Trên cửa sổ đối diện, rõ ràng nhiều thêm một lỗ thủng kích cỡ quả đấm. Tiêu Vân Hải đè tay lên trên, sát khí toàn thân lộ ra.
- Thật hiển nhiên, là có người luôn núp sau cửa sổ, chờ sau khi Ngọc Long đi vào, thừa dịp hắn say rượu, phóng thanh đoản đao này làm bị thương Ngọc Long!
Tiêu Ly thận trọng nói:
- Viện này nằm gần chính giữa Tiêu môn, mà lại có người có thể lặng yên lẻn vào nơi này ám sát, hơn nữa sau khi ám sát lại không bị phát hiện bóng dáng… Người này, hoặc rất tinh tường Tiêu môn chúng ta, hoặc là, vốn chính là người trong Tiêu môn chúng ta gây ra!!
Nói xong, ánh mắt Tiêu Ly giống như vô tình chia ra liếc nhìn Tiêu Bác, Tiêu Trạch, Tiêu Thành.
Lời Tiêu Ly nói khiến trong lòng Tiêu Vân Hải chấn động mạnh… Tiêu môn là gia tộc tu huyền nhất đẳng ở Lưu Vân thành, muốn lẻn vào Tiêu môn ám sát nhi tử của tông chủ, vô cùng khó khăn, phiêu lưu đều cực kỳ to lớn. Mà Tiêu Ngọc Long bình thường ở ngoài tao nhã có lễ, danh tiếng vô cùng tốt, sẽ là ai, lại bởi vì lý do gì mà ám sát hắn?
Nhưng nếu như người ám sát là người Tiêu môn, như vậy liền thoáng chốc có thể giải thích!!
Nếu là người trong Tiêu môn gây ra, “Lẻn vào” liền biến thành vô cùng đơn giản, cũng có thể dễ dàng tóm được thời cơ Tiêu Ngọc Long say rượu. Mà lý do… Tự nhiên chính là ghen tỵ Tiêu Ngọc Long được mang về Tiêu tông! Phế đi, hoặc giết hắn rồi, Tiêu tông sẽ lựa chọn người khác! Người ám sát cũng có cơ hội!
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Tiêu Vân Hải rét run một trận, cảnh giác tăng mạnh… Bởi vì nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão bên người đều có hiềm nghi khổng lồ! Bọn họ nằm mơ, cũng muốn có thể đưa tôn tử của mình đến Tiêu tông đi! Hiện giờ đối mặt với cơ hội người của Tiêu tông tới ngàn năm khó gặp này, bọn họ làm ra chuyện phát rồ cỡ nào cũng không kỳ quái.
- Tiêu Cổ, hiện giờ thương thế của Tiêu Ngọc Long như thế nào?
Tiêu Vân Hải cắn răng, cố tự trấn định nói.
- Miệng vết thương đã cầm máu, bó thuốc, đã không còn đáng ngại. Lấy thể chất của Ngọc Long, gần nửa tháng có thể khôi phục bảy tám phần. Chính là chữa trị huyền lực này, khả năng phải cần mấy tháng. Đến lúc đó, huyền lực cũng phải tu luyện lại.
Tiêu Cổ nói chi tiết.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu gào hoảng loạn như rung trời:
- … Cháy rồi!! Cháy rồi! Dược sự phòng, còn có nam viện… Đều cháy rồi!!
- Cái gì!!
Tiêu Cổ chợt xoay người, sau đó giống như không muốn sống chạy ra ngoài. Trong dược sự phòng tích trữ vô số dược liệu, phương thuốc dân gian, những thứ này đều được hắn coi như sinh mạng. Đám người Tiêu Vân Hải cũng chấn động, bởi vì nam viện, chính là chỗ ở của môn chủ và mấy đại trưởng lão!
Tứ đại trưởng lão không nói hai lời, trực tiếp chạy như điên ra ngoài. Tiêu Vân Hải hơi do dự, sau đó gấp giọng nói với Tiêu Ngọc Long:
- Ngọc Long, vết thương của con đã không còn gì trở ngại, nghỉ ngơi thật tốt, chuyện khác đừng nghĩ nhiều, ta nhất định sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ ám sát con!
Nói xong, Tiêu Vân Hải cũng nhanh chóng bước ra ngoài cửa, đi thẳng tới nam viện. Nơi đó có đồ quan trọng hắn tích cóp từng chút một suốt nửa đời người, lúc này nghe nói cháy, không tự mình đi qua, hắn sao có thể yên tâm.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại một mình Tiêu Ngọc Long. Huyền mạch bị phá, còn bị trọng thương, Tiêu Ngọc Long vẫn không nhúc nhích nằm đó… Đừng nói động đậy thân thể, toàn thân suy yếu đến ngay cả đầu ngón tay cũng gần như không có cách nào nâng lên. Hắn ngơ ngác nhìn nóc phòng, trong mắt hoàn toàn u ám, hắn hy vọng cỡ nào đây chỉ là một cơn ác mộng…
Bịch, bịch, bịch....
Rõ ràng không có người ở đây, nhưng bên tai Tiêu Ngọc Long, lại bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân trầm thấp. m thanh này khiến cho hắn dựng cả tóc gáy, kiệt lực ngẩng đầu về phía phát ra âm thanh… Hắn nhìn thấy một bóng người đang đến gần hắn… Một người tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây…
- Tiêu… Triệt!?
Nhìn người giống như quỷ mỵ xuất hiện trước giường hắn, hai mắt Tiêu Ngọc Long gắt gao trừng lớn, gần như không dám tin vào hai mắt của mình. Hắn ta rõ ràng đã bị trục xuất ra khỏi Tiêu môn, vĩnh viễn không được bước vào… Làm sao có thể xuất hiện ở đây.
Trong ba giờ “Tinh ẩn”, trừ phi bị động giải trừ trạng thái ẩn núp, bằng không trong khoảng thời gian này Tiêu Triệt có thể tự do xóa bỏ và một lần nữa tiếp vào ẩn núp, cho đến sau ba giờ hiệu quả kết thúc. Hắn đứng trước giường của Tiêu Ngọc Long, lạnh lùng nhìn hắn:
- Tiêu Ngọc Long, ngươi nhìn qua thật kinh ngạc.
- Ngươi… Sao ngươi… Lại ở đây!!
Giọng Tiêu Ngọc Long khàn khàn tối nghĩa. Hắn giãy giụa định ngồi dậy, nhưng khó khăn chống được nửa cánh tay lên, liền triệt để mềm nhũn ngã xuống.
- Tại sao ta lại ở đây?
Tiêu Triệt nở nụ cười, cười đến cực kỳ hiền hòa, nhưng ở trong mắt Tiêu Ngọc Long, lại khiến cho hắn ta cảm thấy một cơn lạnh lẽo từ người đến tim. Hắn chậm rãi cầm thanh đoản đao được Tiêu Cổ rút từ trong người Tiêu Ngọc Long ra, chỉ về phía Tiêu Ngọc Long:
- Đương nhiên, là tới đòi nợ ngươi.
- Đòi nợ? Nợ gì? Ngươi biết ngươi đang làm cái gì sao!
Thân thể Tiêu Ngọc Long sợ run một trận, bỗng nhiên, đồng tử của hắn co rút lại, hoảng sợ nói:
- Người ám sát ta chính là ngươi? Không… Không có khả năng! Không có khả năng!!
- Ngươi lại còn có mặt mũi hỏi ta nên đòi nợ gì!
Nụ cười trên mặt Tiêu Triệt biến mất, thay vào đó, là vẻ dữ tợn giống như ác ma, ngũ quan hắn trong vặn vẹo trở nên đáng sợ, tay cầm đoản đao cũng nhẹ nhàng run lên, sát ý vô tận, oán hận vào lúc này không hề giữ lại mà phát tiết…
- Vào ngày ta thành hôn, ngươi dùng thí tâm tán độc giết ta! Nếu không phải ta được vận mệnh chiếu cố, hiện giờ ta đây đã sớm là người chết!!
- Ngươi vì mình có thể thăng quan tiến chức vùn vụt, nịnh bợ Tiêu Cuồng Vân, không tiếc hãm hại tiểu cô của ta, ép tan ta và Hạ Khuynh Nguyệt, cũng bức ta ra khỏi Tiêu môn… A, bức ta ra khỏi Tiêu môn thì thôi đi, nếu không phải bởi vì Hạ Khuynh Nguyệt là đệ tử của Băng Vân tiên cung, sư phụ của nàng vừa khéo ở gần đây! Hạ Khuynh Nguyệt sẽ gặp phải vận rủi, còn tiểu cô của ta, cũng bị gánh vác oan khuất sau đó bị mang về Tiêu tông, nhận hết khuất nhục! Ông nội của ta cơ khổ không nơi nương tựa, cả đời nuốt hận…
- Tiêu Ngọc Long… Ngươi nói… Ta nên đòi nợ gì ngươi!!!
- Ta phải đối đãi với ngươi như thế nào, mới có thể khiến cho ngươi trả sạch khoản nợ này!!!
Trong tiếng rít gào oán hận, Tiêu Triệt giơ đoản đao lên, đột nhiên đâm về phía Tiêu Ngọc Long.
- Dừng… Dừng tay!! A!!!!
Đoản đao lóe sáng xẹt qua hai chân Tiêu Ngọc Long, vòi máu văng khắp nơi, vô tình cắt đứt gân hai chân của hắn.
Tiêu Ngọc Long phát ra tiếng gào thảm thiết đẫm máu, đau nhức như trong địa ngục kịch liệt co rút. Nhìn dáng vẻ thống khổ của hắn, trên mặt Tiêu Triệt tràn đầy sảng khoái, đoản đao mới vừa đâm lại một lần nữa giơ lên, đột nhiên chém về phía hai tay của hắn, hai tia máu nhất thời phun tung tóe lên, gân hai tay của Tiêu Ngọc Long cũng bị cắt đứt hung tàn.
- A a a!!!!
Tiêu Ngọc Long kêu thảm thiết thê lương giống như ác quỷ khóc thét, tứ chi hắn nhuốm máu, cả người rơi vào trong vực sâu thống khổ và sợ hãi. Hắn không nghĩ tới Tiêu Triệt bình thường gầy yếu tự ti lại thật sự muốn giết chết hắn, hơn nữa ra tay dĩ nhiên lại tàn nhẫn ngoan độc như vậy.
- Đừng… Đừng mà… Tha cho ta… Tha cho ta… Ta còn không muốn chết… Không muốn chết…
Sắc mặt Tiêu Ngọc Long đã trắng bệch như giấy, hai tròng mắt bởi vì thống khổ và sợ hãi cực độ mà phóng đại mười mấy lần. Tiêu Triệt lại giơ đao lên, tàn nhẫn nở nụ cười:
- Chết? Không, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết… Sao ta nỡ để cho ngươi thống thống khoái khoái chết đi chứ! Ta chẳng những không khiến ngươi chết, còn có thể để cho ngươi sống thời gian dài… Cho ngươi cuộc sống sống không bằng chết! Cho ngươi dùng tất cả thống khổ nửa đời sau, đến nhớ kỹ kết cục làm ta tức giận, tổn thương đến người thân của ta!!
- Một đao này, ta muốn mắt ngươi không thể nhìn!!!
Xoẹt xoẹt!!
Hai đao nhanh chóng, nhanh chóng đâm vào trong hai mắt Tiêu Ngọc Long, trực tiếp đâm nát hai mắt trừng lớn thành đen trắng giao nhau.
- Hu a a a a a a!!!
Tiếng hét thảm này phảng phất như tới từ địa ngục, thảm thiết tới cực điểm, đủ để cho người ta nghe thấy mà toàn thân run rẩy, da đầu run lên. Mà Tiêu Triệt lại nở nụ cười, phảng phất giống như nghe tiếng nhạc tiên từ trên thiên đường. Hắn rút đoản đao ra, đôi mắt nheo lại, nhạt nhẽo cười nói:
- Chậc chậc, tiếng kêu trung khí mười phần cỡ nào, cẩn thận hưởng thụ tiếng kêu bây giờ của mình đi, bởi vì ngươi về sau… Cuối cùng không phát ra tiếng kêu dễ nghe như vậy nữa.
Xoẹt xoẹt!!
- Một đao này, ta muốn cả đời này của ngươi miệng đều không thể nói!!
Đoản đao hung hăng đâm vào trong miệng Tiêu Ngọc Long, lúc rút ra, một đầu lưỡi đỏ như máu cùng hơn mười cái răng cùng bay ra.
- Một đao này, ta muốn cả đời này của ngươi lỗ tai không thể nghe thấy!!
Xoẹt!!!
Ánh đao lướt qua, tia máu bay tán loạn, hai lỗ tai của Tiêu Ngọc Long rời thân thể bay ra, máu tươi rải trên mặt đất lạnh như băng.
- Một đao này, ta muốn ngươi… Đoạn tử tuyệt tôn!! Loại người tiểu nhân hèn hạ như ngươi, không xứng có hậu!
Đoản đao bị nhiễm máu đỏ giơ lên, hạ xuống, hung hăng đâm vào giữa háng Tiêu Ngọc Long…
- A a a…
Toàn thân Tiêu Ngọc Long cương thẳng, ngay cả tiếng kêu khàn khàn tới cực điểm ở trong miệng cũng chậm rãi yên lặng đi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...