Nghịch Thiên Tà Thần


“Kiếp thứ tư, nàng là một con Huyễn Linh Sắc Tước với một đôi mắt hoàn toàn khác, nhìn vào một thế giới hoàn toàn khác...!Mà kết cục của kiếp này cũng vì cuộc chiến của Thần Ma mà cả chủng tộc Huyễn Linh Sắc Tước cũng tuyệt chủng giữa đất trời.”…Vân Triệt không thể tưởng tượng được sức mạnh của Chân Thần và Chân Ma là như thế nào, nhưng hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được một thảm họa to lớn với phàm linh là trận chiến khốc liệt giữa hai tộc hoàn toàn không thể kiểm soát được.“Mỗi một sinh mạng mới, thuận theo đó là một số kiếp tử vong chính là một vòng luân hồi hoàn chỉnh.”“Nàng có thể là người, có thể là rồng, có thể là phượng, có thể là chim ưng, hoặc bướm, hoặc côn trùng bay, hoặc một bông hoa...”“Mà mỗi một kiếp luân hồi, bất kể nàng có trở thành cái gì thì đều sở hữu ký ức của và ý chí của Thủy Tổ, sở hữu đôi mắt nhìn thông suốt vạn vật, trải qua và chứng kiến tất cả.”“Sau đó, Ma Tộc bị ép vào tuyệt cảnh đã phá vỡ phong ấn Tà Anh, ác chiến của hai tộc kết thúc bằng ‘Vạn Kiếp Vô Sinh’.

Từ đây trên thế gian sẽ không có Thần Ma, chỉ còn phàm linh còn sót lại vừa tiến vào Thần Giới từng tìm kiếm thứ Chân Thần để lại, vừa mở ra thời đại vô Thần.”“Đó cũng chính là thời đại kéo dài cho tới tận bây giờ.”“Mà Thần Thủy Tổ vẫn tiếp tục luân hồi.”“Khí tức của hỗn độn ngày càng mỏng, tản đi khắp nơi ngày càng chậm, giống như đang dừng lại trong một thời khắc nào đó.


Mà không có Thần, sự luân phiên của thời đại tăng nhanh rõ rệt, chỉ trong một ngàn vạn năm đã có vô số lần thay đổi bất ngờ, sóng lên sóng xuống.”“Thọ nguyên trung bình của con người cũng ngắn đi rất nhiều, nhưng trái lại lại tăng thêm số lần luân hồi cho Thần Thủy Tổ.”Mười kiếp… một trăm kiếp… ba trăm kiếp… sáu trăm kiếp… chín trăm kiếp… Cuối cùng nàng đã hoàn thành luân hồi lần thứ chín trăm chín mươi chín…mà thời gian chỉ chưa đầy một phần so với dự kiến ban đầu của nàng.“Thời gian càng ngắn, nguy cơ mất kiểm soát vực thẳm càng thấp.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một kết quả xuất sắc.”“Tiếp đó, Thần Thủy Tổ mở ra kiếp sống cuối cùng của nàng, cũng là lần luân hồi quan trọng nhất.”“Hoàn thành lần luân hồi này, sức mạnh Thần Thủy Tổ và thân xác Thủy Tổ của nàng có thể trọng sinh hoàn chỉnh.”“Vả lại, nàng phải mượn một chút khí tức trọng sinh của hiện thế để tồn tại lần nữa, hoàn toàn không phải Thần Thủy Tổ ban đầu, mà là trở thành một cá thể độc lập, hòa hợp với hỗn độn, không tạo thành bất kỳ sự xung đột hay phá hủy nào vớt trận tự và pháp tắc của hỗn độn.”“Mà kiếp luân hồi này phải là kiếp đầu thai chân chính và trọn vẹn.

Khác với chín trăm chín mươi chín lần luân hồi lúc trước, kiếp này của nàng sẽ không được kế thừa ý chí và kí ức của Thủy Tổ, mà là một cá thể hoàn toàn mới với ý chí độc lập trong giai đoạn trưởng thành diễn sinh của nàng.”“Còn ý chí và kí ức Thủy Tổ của nàng sẽ bị phong bế bên trong linh hồn Thủy Tổ, mãi cho đến khi kết thúc kiếp này của nàng mới được thức tỉnh.”Vân Triệt lặng lẽ lắng nghe, trong lòng cuộn trào gió rền sóng dữ.Sau khi hoàn thành lần luân hồi cuối cùng, Thần Thủy Tổ có thể trọng sinh.

Trong kiếp luân hồi cuối cùng, ý chí của Thủy Tổ sẽ rơi vào trạng thái “ngủ say”, nhưng rõ ràng giọng nói lúc này phát ra từ ý chí của Thủy Tổ.Việc ý chí của Thủy Tổ thức tỉnh chắc chắn đã chứng minh cho việc...!kiếp luân hồi cuối cùng của Thủy Tổ đã xong rồi sao?Trong thế giới ngày nay có một vị Thần Thủy Tổ tái sinh?“Lần luân hồi thứ một ngàn của Thần Thủy Tổ được sinh ra trong một tòa thành nhỏ bình thường trên một tinh cầu ở hạ giới.”“Sau khi sinh ra nàng không lâu, mẫu thân nàng vì âu sầu mà chết.

Phụ thân nuôi lớn nàng.


Nàng có rất nhiều người thân xung quanh, nhưng khi quay lưng lại thì chỉ còn ánh mắt lạnh lùng.”“Nhưng tuổi thơ của nàng lại không ảm đạm.

Phụ thân đối xử với nàng vô cùng tốt, hơn nữa còn có người bầu bạn với nàng từ nhỏ, như hình với bóng, cùng nhau lớn lên.”“Đó là cháu của nàng, tuy là cháu nhưng lại lớn hơn nàng một tuổi.”“…” Sợi dây linh hồn của Vân Triệt đột nhiên rung lên.Đợi chút…“Việc sớm tối ở chung không rời khiến tình cảm giữa bọn họ vô cùng thắm thiết và thân mật.

Sau này, cùng với sự trưởng thành của họ, cận kề tuổi tu luyện, cháu của nàng lộ ra khiếm khuyết huyền mạch, trở thành phế nhân bị người ta coi thường, thương hại.”“!!!” Lần này, mỗi một sợi dây linh hồn của Vân Triệt đều bị kích động.“Khi còn nhỏ, hắn không để cho nàng chịu bất kì oan ức nào, nếu ai dám ức hiếp nàng, bất kể người kia có là ai, hắn cũng sẽ dùng hai cánh tay gầy guộc này liều mạng vì nàng.


Hắn khi đó có đôi mắt rực sáng nhất trên đời.”Giọng nữ tử vô thức chậm lại: “Nhưng sau khi biết mình là phế nhân, mắt của hắn đã không còn sáng rực như trước kia nữa.”“Thế là khi chưa đến tuổi, nàng đã bắt đầu tu luyện sớm, bởi vì cuộc đời sau này đã đến lượt nàng bảo vệ hắn… Nàng thề trong lòng sẽ bám lấy hắn chặt hơn vào ngày thường, cho dù hắn rời khỏi tầm mắt của bản thân trong giây lát, trong lòng nàng sẽ thấy bất an, tìm kiếm trong lo sợ…”“Nàng phải bảo vệ hy vọng của hắn, không chỉ là tình cảm sâu sắc nhất, mà còn là một loại phụ thuộc sâu sắc nhất.”“Dần dần, bọn họ vẫn lớn lên như hình với bóng, chưa từng thay đổi.

Năm đó, nàng mười lăm tuổi, hắn mười sáu tuổi… Hôm đó là ngày hắn thành hôn!”“Chờ đã…chờ đã!” Đến lúc này, Vân Triệt không thể giữ bình tĩnh và im lặng được nữa, sợi dây linh hồn của hắn đang rung lên, ý thức rơi vào hỗn loạn mờ mịt: “Kiếp cuối cùng của Thần Thủy Tổ...!Nàng là… nàng là…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận