Ta là một đứa trẻ bị vứt bỏ, không có cha mẹ, không có tên họ.
Mọi người trong cô nhi viện đều gọi ta là Tiểu Cửu.
Từ lúc hai tuổi ta đã biết viết, ba tuổi biết làm toán, bốn tuổi biết ngâm thơ.
Viện trưởng khen ta là thần đồng, có thức ăn ngon, đồ chơi đẹp đều để phần ta đầu tiên.
Điều đó đã khiến đám trẻ lớn hơn ta sinh lòng ghen tị.
Mỗi khi buồn chán, bọn chúng thường lấy việc bắt nạt ta làm thú vui.
Có lần viện trưởng biết được liền tức giận mắng chúng một trận, còn phạt quỳ suốt hai giờ liền.
Nhưng sự căm giận của bọn chúng đối với ta chỉ tăng chứ không giảm.
Lúc viện trưởng vắng mặt, chúng liền đánh đập, cướp phần ăn, phá đồ chơi của ta, thậm chí còn nhốt ta trong nhà kho suốt đêm chịu đói chịu lạnh.
Vết thương trên người ta ngày càng nhiều, làn da trắng nõn dần xuất hiện những mảng bầm xanh tím.
Khi ta tròn năm tuổi, một vị khách quý xuất hiện ở cô nhi viện để nhận lại đứa con đã thất lạc nhiều năm.
Tất cả trẻ em đều tập hợp ở phòng của viện trưởng với tâm trạng hồi hộp và mong đợi.
Trên chiếc ghế sopha hơi cũ, một người đàn ông tuấn tú chừng ba mươi tuổi đang điềm nhiên uống trà, phía sau là hai tên vệ sĩ cao to.
“Các con, đây là nhà tài trợ của cô nhi viện chúng ta, mau ngẩng mặt lên cho ngài ấy xem nào.” Vẻ mặt viện trưởng có chút lấy lòng cùng sợ hãi.
Từ lúc bước vào, bọn trẻ đã rụt rè cúi đầu trước khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ người đàn ông.
Đột nhiên, hắn chỉ vào ta, đứa trẻ duy nhất dám đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn, nở nụ cười: “Chính là đứa bé đó.”
Xe chạy khoảng hai tiếng rồi rẽ vào một khu rừng âm u, tăm tối.
Lòng ta dâng lên cảm giác bất an nhưng nhiều năm sống cơ cực trong cô nhi viện đã khiến ta trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
Ta lặng lẽ nhích sát vào góc xe mà không dám làm phiền người đàn ông ngồi bên cạnh.
Xuyên qua hết cánh rừng, xe dừng lại trước một vực thẳm sâu không thấy đáy.
Người đàn ông bước xuống xe, hai tay nhanh chóng tạo thành những động tác kì quái, miệng lẩm bẩm: “Càn khôn nghịch chuyển, tinh tú đổi dời, hỡi Nguyệt thần, hãy cho ta mượn sức mạnh của ngươi, mở ra cánh cửa thời không.”
Ánh sáng chói mắt bùng lên đột ngột khiến đầu ta choáng váng.
Đến khi tỉnh táo lại thì trước mặt không còn là vách đá dốc đứng nữa.
Giữa vùng đất rộng lớn bằng phẳng là cung điện nguy nga tráng lệ, tường cao bao bọc, mái ngói lưu ly rực rỡ xinh đẹp.
Xung quanh là một rừng đào lớn đang mùa nở hoa, hương thơm ngào ngạt, gió khẽ thổi qua tạo thành một trận mưa hoa, cả một vùng trời ngập trong sắc hồng, chẳng khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.
Ta ngơ ngẩn theo chân bọn họ đến trước một cánh cửa làm bằng huyền thiết màu đen, bên trên khắc những hoa văn thần bí cổ xưa, hai bên có hai bức tượng hung thú trấn giữ.
“Chào con đến với Dạ gia, từ giờ thân phận của con là thiếu chủ Dạ Vô Tâm, tương lai sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của gia tộc, có địa vị cao quý, được người người kính ngưỡng như thần.” Giọng nói của nam nhân trầm thấp đầy mê hoặc “Tuy nhiên, có được càng nhiều trả giá càng cao, trọng trách mà gia tộc ta đặt ra không phải ai cũng gánh nổi, bắt đầu từ lúc con bước vào cánh cửa này, mỗi bước đều như đi trên băng mỏng (vô cùng nguy hiểm), thập tử nhất sinh là chuyện bình thường.
Nếu sợ, bây giờ con có thể quay lại cô nhi viện, ta chưa từng ép buộc ai.”
“Không! Con nhất định sẽ làm được, xin hãy tin con.” Ta không muốn trở về cô nhi viện để tiếp tục bị bắt nạt, phải trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ chính mình.
Có lẽ sự kiên cường không nên có ở một đứa trẻ năm tuổi như ta khiến hắn giật mình: “ Tốt lắm! Tên ta là Dạ Phong, cha của con.”
Chỉ một câu đơn giản đã làm ấm đáy lòng lạnh lẽo của ta, may mắn xiết bao khi một đứa trẻ bị bỏ rơi cuối cùng cũng tìm lại được gia đình của mình.
Nhiều năm về sau, ta đã tự hỏi không chỉ một lần, nếu được quay lại lúc đó, liệu ta có hối hận với quyết định của mình không, vì cái gia tộc máu lạnh vô tình này mà đánh mất người duy nhất thật lòng yêu ta, có đáng hay không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...