Nghịch Thiên Phong Thủy Sư

"… Tiểu hồ ly."

Đinh Sơn bất đắc dĩ, liếc Diệp Tuyền một cái, trong lòng đang đánh giá. Nhưng ông ta cũng không tức giận, bởi vì đây là chuyện vô cùng bình thường. Giữa hai bên mua bán có bên thứ ba chen vào.

Có đối thủ cạnh tranh, thị trường mới phát triển.

"Người anh em Diệp, đừng nói giỡn."

Đinh Sơn sờ mũi, cười to nói: "Tên béo kia rất keo kiệt, cho dù có thứ gì tốt ở trước mắt anh ta, cũng chưa chắc sẽ bỏ tiền ra mua…"

"Vậy còn ông?" Diệp Tuyền cười hỏi: "Có mua hay không?"

"Mua, đương nhiên là mua." Đinh Sơn không chút do dự nói: "Tôi lập tức chuyển khoản… Chín trăm triệu đúng không."

"Không đúng…"

Diệp Tuyền lắc đầu, đưa tay ra: "Một tỷ hai."

"Cái gì?" Đinh Sơn kinh ngạc, rồi mới nhíu mày nói: “Người anh em Diệp, cậu ra giá… Quá rắn rồi. Hồ lô này… Một tỷ hai trăm triệu, giá quá cao, tôi nuốt không trôi."

Diệp Tuyền cười cười, bình tĩnh uống trà cũng không nói tiếp.

Đinh Sơn thấy thế, cảm giác mình đánh vào bị bông, không có chỗ trút giận, hơi khó chịu. Ông ta kể khổ: "Người anh em Diệp, hồ lô của cậu, tôi thật sự rất thích. Hơn nữa tôi cũng có thành ý, giá chín trăm triệu cũng không thấp. Hơn nữa, cậu cũng thấy rồi, đầu năm nay buôn bán không dễ dàng, nhà máy này của tôi… Đã hơn nửa năm không mở cửa rồi."


Đinh Sơn khoa tay múa chân, thở ngắn than dài nói: "Bây giờ tôi đều sống bằng tiền tiết kiệm, tiền trong túi chỉ chi chưa thu, sắp chết đói rồi hu hu hu."

Diệp Tuyền không lên tiếng, tự nhiên Trương Đại phải đứng ra, cười nói: "Ông chủ Đinh, lời nói của ông… Khó tránh khỏi có chút giả tạo. Hiện tại buôn bán đồ cổ rất được giá. Đặc biệt là hạt bồ đề, nào là bồ đề kim cang, bồ đề tinh nguyệt, bồ đề nghìn mắt, không biết có bao nhiêu người đổ xô đi mua, trên người đeo mấy chuỗi, ngày đêm ngắm nhìn…"

"Đó là quảng bá, quảng cáo vậy thôi."

Đinh Sơn quả quyết nói: "Trước mặt Phật thật thì không bao giờ nói dối, hai vị đều là người trong nghề, chắc là biết rõ hạt bồ đề là gì, mười mấy năm qua, người ta đã làm ra trang sức phong thủy."

"Mấy thứ này, nói đến cùng là một loại hạt. Bồ đề Tinh Nguyệt gì đó… Kỳ thật chính là hạt hoàng đằng, không liên quan gì đến truyền thuyết cây bồ đề."

Đinh Sơn cười nói: "Hạt hoàng đằng này bởi vì có mức độ phát triển khác nhau, màu sắc không giống nhau, được người ta lấy tên hay hơn, gọi là hạt Nguyên Bảo, hạt Kim Thiềm, hạt Ma Ni gì đó."

"Mấy năm trước, bởi vì thông tin chưa phổ biên, những thứ này thành trào lưu, gắn với các truyền thuyết huyền bí. Nhưng bây giờ có máy tính, internet… nguồn gốc mấy món đó Đã sớm bị vạch trần mấy chuyện này."

Đinh Sơn bất đắc dĩ nói: "Người mua không phải là đồ ngốc, khẳng định là đã tỉnh táo hơn, thị trường cũng dần lắng xuống. Vốn một chuỗi hạt bồ đề có thể đội gián lên bán với giá hàng triệu, chục triệu nhưng hiện tại chỉ có được có mấy trăm nghìn, một triệu thôi mà mọi người cũng chê đắt."

"Cho nên nói, các người đừng nhìn nhà máy của tôi lớn, thật ra chỉ là kiếm miếng ăn, mỗi tháng miễn cưỡng phát đủ tiền lương, trả đủ tiền điện nước …" Đinh Sơn thở dài: "Buôn bán ngày càng khó làm, tôi cũng đang lo lắng, có nên dứt khoát tuyên bố phá sán, đóng cửa nhà máy hay không?"

Đinh Sơn càng nói càng đau buồn, không khí tràn ngập hơi thở buồn bã.

Đúng lúc này, một công nhân chạy vào, lớn tiếng gọi: "Ông chủ, ba tỷ tiền đặt cọc đã vào tài khoản, có thể giao hàng cho ông chủ Kim chưa?"

Sao?

Ba tỷ?

Tiền đặt cọc…

Trong nháy mắt, lông mày của mọi người nhếch lên, đồng loạt nhìn Đinh Sơn, ánh mắt đầy nghiền ngẫm.

Trước mắt nhiều người, mặt già của Đinh Sơn đỏ lên, cho dù da mặt dày thế nào cũng cảm thấy xấu hổ. Sau đó ông ta dùng ánh mắt như giết người, trừng mắt nhìn người kia một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "… Giao, lập tức giao hàng!"

"Được…" Công nhân kia không hiểu, nhanh chóng rời đi.

Sau đó Đinh Sơn vội vàng cúi đầu uống trà, xóa tan sự ngượng nghịu.

"Ông chủ Đinh, nhà máy này của ông thật là ‘lạnh lẽo’, ‘mát mẻ’."

Diệp Tuyền nói hai chữ cuối, nhấn mạnh từng chữ một, có chút giễu cợt: "Không phải mùa chính mà còn có thể kiếm ba tỷ, vậy thì lúc buôn bán phát đạt chẳng phải là kiếm mấy chục tỷ, hơn trăm tỷ sao?"

"Khụ khụ…"


Đinh Sơn vội vàng xua xua tay, cười gượng nói: "Người anh em Diệp, đừng nói quá lên… Nhà máy này của tôi có thể kiếm được ba mươi tỷ một năm thì tôi đã thấy hài lòng rồi, không dám mơ mộng xa vời…"

Tin được mới là lạ…

Mọi người thầm trợn mắt, thái độ nghi ngờ với lời Đinh Sơn nói. Quả nhiên là không nên tin hoàn toàn người làm ăn. Lưỡi không xương, nhiều đường lắt léo cũng không biết câu nào thật, câu nào giả.

Trong lòng Diệp Tuyền khẽ thở dài, ánh mắt chợt lóe lên, anh mở miệng nói: "Ông chủ Đinh, chín trăm triệu… Cũng không phải không được."

"A?"

Nghe lời này, không đợi Đinh Sơn ngoài ý muốn vui vẻ thì Trương Đại ở bên cạnh đã nóng nảy, kêu lên: "Diệp Tuyền…"

"Nghe tôi nói."

Diệp Tuyền duỗi tay, nói ra ý định của mình: "Chín trăm triệu tiền mặt, hơn nữa… Ông phải đưa tôi một số món có giá trị tương đương ba trăm triệu."

"Đồ gì?" Đinh Sơn sửng sốt, có chút khó hiểu.

Diệp Tuyền nói thẳng: "Nói thẳng ra chính là ba trăm triệu tiền hàng. Tôi chọn một số món đồ trong tiệm của ông, đủ ba trăm triệu là được, ông cảm thấy thế nào?"

Trương Đại nghe vậy thì đôi mắt lập tức sáng ngời, cũng đã hiểu ý Diệp Tuyền.

Phải biết rằng Nhất Diệp Cư bây giờ chỉ còn lại một cái thùng trống rỗng, không có pháp khí nào ra hồn. Chọn một số hạt bồ đề về, tốt xấu cũng gọi là có. Nếu Diệp Tuyền có thể tham gia pháp hội, cũng có thể mang chuỗi ngọc đi khai quang, biến thành pháp khí.

Sắp xếp như vậy có thể nói là một công đôi viêc.

Đinh Sơn suy nghĩ cũng cảm thấy việc này giống như rất hời. Ông ta mở nhà máy, không thiếu chính là hàng hóa. Có thể lấy hàng hóa thay thế tiền, đối với ông ta mà nói thì không thiệt hại gì.


"Được… Đồng ý!"

Đinh Sơn cười to nói: "Người anh em Diệp, cứ làm như vậy. Nhưng có một vấn đề… Ba trăm triệu tiền hàng đó bán giá gốc cho cậu là không thể, nhiều lắm thì giảm giá ba mươi phần trăm.thôi"

"Được."

Diệp Tuyền không phải là thương nhân, cũng không muốn so đo nhiều thứ. Dù sao Đinh Sơn quyết định cũng phù hợp với mong muốn trong lòng anh, nếu đến giới hạn cuối cùng, cũng không cần suy tính thiệt hơn quá.

"Sảng khoái." Đinh Sơn cười thoải mái: "Người anh em Diệp, số tài khoản của cậu bao nhiêu, tôi lập tức chuyển tiền cho cậu."

Xã hội ngày càng tiến bộ, dùng điện thoại là có thể dễ dàng chuyển qua chuyển lại mấy trăm triệu.

Tiền vào tài khoản còn có tin nhắn thông báo.

Diệp Tuyền kiểm tra, trong mắt cũng đầy ý cười: "Ông chủ Đinh, cảm ơn."

"Không dám, không dám."

Đinh Sơn cầm hồ lô khóa vào tủ bảo hiểm trong phòng làm việc, mới đi ra cười nói: "Người anh em Diệp, hai người còn đứng làm gì, lựa đồ đi. Ba trăm triệu thì ít nhất có thể lấy được ba thùng lớn…"

"Tới đây tới đây, tôi giới thiệu cho cậu."

Đinh Sơn rất nhiệt tình, giới thiệu từng thứ một: "Đây là bồ đề kim cương, nhập khẩu ở nước ngoài… Đương nhiên, nói thật là ở khu vực Indonesia chứ không phải là ở Nepal…"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui