Thoạt nhìn, Diệp Tuyền cũng cảm thấy hơi giật mình, bất ngờ. Anh không ngờ, đại sư Thạch Tâm trong truyền thuyết lại là hòa thượng già bình thường như thế, một chút khí thế cũng không có...
Nhưng ngay sau đó, anh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình.
Bởi vì đúng lúc này, vị hòa thượng già mở mắt ra, Diệp Tuyền bỗng cảm thấy toàn bộ lầu các tràn đầy sức sống, dường như mọi sự vật sống lại, tràn đầy sinh lực. Cảnh tượng này, giống như cái cây già đã mục nát từng phần, lại lần nữa nảy mầm, đâm chồi nảy lộc, cảnh xuân tươi đẹp.
Mắt vị hòa thượng già rất sáng, lấp lánh có thần. Nhưng ánh mắt lại hết sức ấm áp tựa như là ánh nắng, không hề tổn thương người khác.
Trong lúc mơ hồ, Diệp Tuyền nghĩ đến tượng Phật trong chùa. Thần thái, ánh mắt hòa thượng già giống như tượng Phật, biểu lộ không màng danh lợi, mặt mũi hiền lành, trong vẻ gần gũi mang theo chút xa cách, lặng lẽ quan sát chúng sinh.
Lúc này, Diệp Tuyền cũng không còn hoài nghi nữa, anh hoàn toàn tin hòa thượng già trước mắt chắc chắn là đại sư Thạch Tâm. Sau khi nhận ra điều này, anh không dám thất lễ, vội cúi đầu chào to: "Đại sư..."
"Cậu ngồi đi." Đại sư Thạch Tâm chỉ tay ra hiệu, âm thanh hơi trầm, nhưng rất êm dịu, thật giống như hạt châu chuyển động, cảm giác có nhịp điệu, nghe khá êm tai.
Diệp Tuyền cúi đầu xem xét, rồi vội ngồi xuống xếp bằng trên Bồ đoàn bên cạnh.
"Nghe nói, cậu muốn gặp tôi?" Đại sư Thạch Tâm lại mở miệng, trên mặt có chút ý cười: "Cậu có chuyện gì?"
Diệp Tuyền thay đổi hẳn suy nghĩ, vốn dĩ, anh định nói đôi lời khách khí, sau đó mới đi vào vấn đề chính. Không ngờ, đại sư Thạch Tâm lại thẳng thắn như thế, khiến anh cảm thấy hơi xấu hổ, không khỏi chột dạ nói: "Đại sư, tôi muốn... Tôi là thầy phong thủy... Muốn tham gia... Pháp hội."
Anh khó khăn lắm mới nói xong, âm thanh khô khốc.
"... Được."
Giọng nói của đại sư Thạch Tâm sang sảng, ông cứ vậy mà đồng ý luôn. Nhưng không đợi Diệp Tuyền mở cờ trong bụng, ông lại bổ sung một câu: "Cho cậu thời gian ba ngày để tìm ra một lý do có thể thuyết phục tôi đồng ý."
"Hả?" Diệp Tuyền ngây người, cảm thấy vô cùng mờ mịt.
"Đi đi."
Cùng lúc đó, đại sư Thạch Tâm nhẹ nhàng phất tay: "Ba ngày nữa cậu hãy đến."
"Dạ..."
Diệp Tuyền mơ màng đứng dậy, mơ hồ đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, anh mới chợt tỉnh táo, sau đó hoàn toàn mơ hồ.
"Anh làm sao thế?" Trương Đại đi lên trước nghênh đón, vội vàng hỏi: "Đại sư Thạch Tâm đồng ý chưa?"
"Chưa..." Diệp Tuyền mơ hồ nói: "Thời gian ba ngày..."
"Cái gì?" Trương Đại nghe không hiểu.
"Thời gian ba ngày." Diệp Tuyền đang chìm trong suy nghĩ, nhíu mày nói: "Đại sư cho tôi thời gian ba ngày để tôi tìm ra lý do có thể thuyết phục ông ấy đồng ý cho tôi tham gia pháp hội."
"Cái gì?" Mắt Trương Đại mở lớn như chuông đồng, khó tin kêu lên: "Còn cần lý do sao?"
"Đất Phật môn thanh tịnh, không nên ồn ào." Đột nhiên, trong lầu xuất hiện một hòa thượng trung niên, trầm giọng nói: "Các vị thí chủ, đại sư Thạch Tâm phải tụng kinh rồi, các vị hãy trở về đi."
"... Vâng, chúng tôi đi ngay." Dù không cam tâm, nhưng Trương Đại cũng không dám lỗ mãng.
Một đoàn người theo đường cũ rời đi, nhanh chóng trở lại chỗ xe đỗ ven đường. Lúc này, Trương Đại mới kêu ầm lên: "Diệp Tuyền, anh vừa đi vào, đã đi ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Không phải tôi đã nói rồi sao." Diệp Tuyền cũng cảm thấy không còn gì để nói: "Tôi đi vào, nhưng mới hỏi được một câu thì đại sư đã hỏi mục đích đến của tôi, tôi lập tức nói muốn tham gia pháp hội, sau đó thì được trả lời như vậy..."
Trong lúc nói chuyện, Diệp Tuyền nhìn Tiêu Vũ Khải, cũng hoài nghi: "Vậy... anh Tiêu, có phải khi anh giúp giới thiệu gặp mặt đã nói gì chăng?"
"Tôi có thể nói cái gì chứ?" Tiêu Vũ Khải rất vô tội: "Tôi chưa từng gặp đại sư Thạch Tâm, chỉ cho người quyên tặng ba trăm triệu tiền dầu vừng, rồi dựa vào danh nghĩa ông ngoại mà bày tỏ nguyện vọng muốn gặp mặt đại sư Thạch Tâm."
"Sau đó, chủ trì đồng ý, rồi sắp xếp buổi gặp mặt này."
Tiêu Vũ Khải hờ hững nói: "Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên tôi đi vào chùa Thiên Trúc. Nên nếu đại sư Thạch Tâm làm khó dễ cậu thì đó là chuyện của ông ta, không liên quan gì đến tôi."
"Tôi biết..." Diệp Tuyền suy nghĩ một lát, đồng thời cũng cảm thấy hơi thoải mái: "Xem ra... tư cách tham gia pháp hội không dễ lấy như vậy."
"Anh cần tôi giúp gì không?" Tiêu Vũ Khải hỏi một câu, thể hiện thiện ý của mình.
"... Tạm thời không cần." Diệp Tuyền cũng không dám từ chối thẳng: "Trước tiên, tôi phải tự mình nghiên cứu một chút rồi hãy nói, nếu không được nữa... chắc chắn tôi sẽ không khách khí."
"Được." Tiêu Vũ Khải gật đầu dứt khoát.
Tiêu Mai bên cạnh cũng không kiềm chế được, lập tức giơ tay hỏi: "Tại sao anh muốn tham gia pháp hội gì đó? Pháp hội cần vé vào cửa phải không? Không thể dùng tiền mua sao?"
"Đương nhiên có thể dùng tiền mua... Nhưng cô phải biết, không phải ai cũng có tư cách mua vé..." Vừa dứt lời, ánh mắt Diệp Tuyền hơi sáng lên, trầm tư nói: "Hình như... tôi đã hơi hiểu rồi."
"Hiểu cái gì?" Tiêu Mai vẻ mặt mơ hồ.
Diệp Tuyền cũng không giải thích, chỉ cười lớn nói: "Trương Đại, chúng ta trở về... liên lạc với Đinh Sơn, bán hồ lô."
"Hả?"
Trương Đại cũng trợn tròn mắt, cảm giác mình có chút không theo kịp suy nghĩ thay đổi chóng mặt của Diệp Tuyền.
"Đi thôi."
Diệp Tuyền vẫy tay nói: "Anh đừng quên, dù đại sư Thạch Tâm cho phép chúng ta tham gia pháp hội, nhưng vẫn phải đưa tiền... ngoài ra còn phải chuẩn bị một đồ vật khai quang."
"Ồ, đúng... Suýt nữa thì quên mất cái này." Trương Đại tỉnh ngộ, cũng cảm thấy đau đầu. Anh vốn cho rằng hi vọng tham gia pháp hội khá xa vời, nên đã không để ý đến việc này.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ Diệp Tuyền, hình như anh đã tính trước rồi. Nếu quả thật được tham gia pháp hội, thì phí khai quang là một số tiền lớn. Mặt khác, còn cần một khoản tiền không nhỏ để khai quang đồ vật.
Trong tình hình này, e là không thể không bán hồ lô.
Nghĩ tới đây, Trương Đại lập tức bày tỏ ủng hộ: "Được, để tôi liên hệ."
"Các anh muốn bán thứ gì vậy?" Tiêu Mai cũng khá tò mò.
"Một pháp khí." Diệp Tuyền thuận miệng nói: "Hồ lô phong thuỷ."
"Pháp khí..." Tiêu Mai đảo mắt, cảm thấy hứng thú: "Có thể cho tôi nhìn một chút không?"
"Không thành vấn đề."
Diệp Tuyền trong lòng hơi động, mới ý thức được hình như bên cạnh mình có một nhà đại gia. Anh lập tức nhìn Tiêu Vũ Khải, sau đó nhiệt tình nói: "Mai, có vẻ cô cũng chưa hiểu gì về pháp khí phong thủy nhỉ. Hay là, để tôi giới thiệu cặn kẽ cho cô một chút nhé."
"Được." Không ngoài dự đoán, Tiêu Mai đã mắc bẫy.
Nhưng Tiêu Vũ Khải lại nhận ra gì đó, kịp thời ngắt lời nói: "Tôi có việc, đi về trước nhé. Mọi người ở đây chờ một lát, tôi đã sắp xếp một chiếc xe khác, đưa mọi người trở về."
Vừa dứt lời, anh ta đã chui vào trong xe, bảo lái xe rời đi.
Thấy vậy, Diệp Tuyền hơi thất vọng, anh nhún vai, cũng không bắt buộc. Bởi vì anh hiểu rõ, có một số người trời sinh ý chí kiên định, cho dù có gặp được thần kỳ về phong thủy cũng sẽ không dựa dẫm vào phong thuỷ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...