Edit: Zi
Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hỏa Liêm: “Ngươi rất muốn chủ nhân ngươi đi lên sao?” Tâm tư của nó đừng tưởng là nàng không biết.
“Chủ nhân cũng có thể không lên mà.” Nó tuyệt đối sẽ không thừa nhận với chủ nhân là rất vô cùng hy vọng chủ nhân có thể đi lên đó, chủ nhân lên đó mới gọi là khốc, chứ mấy tên kia đánh như mèo quào, chả hay tẹo nào.
Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, cười nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi sao?”
“Chủ nhân, ta nói thật mà.” Hỏa Liêm mở to hai tròng mắt, chớp chớp, vô tội nhìn Quân Mộ Khuynh.
“Chi Chi! Chi Chi!” Chi Chi ở trên lưng Quân Mộ Khuynh không ngừng kêu to, nhìn hành động của nó hẳn là đang cười nhạo Hỏa Liêm đi, mắt đều híp cả lại.
Hỏa Liêm thẹn thùng, cái tên này cười cái gì chứ? Nó thật sự rất thành thật mà, vô cùng thành thật.
“Ngươi có muốn ta ném ngươi lên để ngươi có thể làm đài chủ lôi đài không?” Quân Mộ Khuynh khẽ nói, mắt vẫn luôn nhìn chăm chăm người trên lôi đài, phong nguyên tố cấp một kỹ linh sư.
Hỏa Liêm rụt cổ lại, không dám nói gì nữa, nó có muốn lên cũng không được a, nếu như hiện giờ hắn là một nam tử phong lưu phóng khoáng, ngây thơ đáng yêu, hắn nhất định sẽ leo lên đó giúp chủ nhân cướp lôi đài, nhưng nếu giờ nó đi lên không biết sẽ dọa biết bao nhiêu người.
Một thân đỏ đậm đứng ở giữa, tất cả mọi người đứng xung quanh đều nhỏ giọng thì thào xầm xì, bước chân theo phản xạ bước cách xa Quân Mộ Khuynh một chút, sự tình nửa năm trước ở học viện đều sôi trào sùng sục, bọn họ tốt nhất vẫn nên cách xa nàng một chút.
Quân Mộ Khuynh đứng một mình ở giữa khu vực, có chút vắng lặng, Long Thiên và Ninh Ưng cùng đi tới thì thấy một thân ảnh màu đỏ đang đứng ngạo nghễ ở nơi đó, lẳng lặng nhìn mấy người đang tỉ thí trên lôi đài, không có một chút kinh ngạc, hoang mang, chỉ là đứng yên tại chỗ nhìn giống như đang xem kịch mà thôi.
“Nàng là ai?” Ninh Ưng nhìn thấy nữ oa kia liền thích ngay, không ngờ bên trong đám tân sinh lần này của Nam Ngưng học viện lại có một học sinh xuất chúng như thế.
Long Thiên nhìn theo hướng Ninh Ưng chỉ thì nhìn thấy Quân Mộ Khuynh đang đứng đơn độc một mình ở đó, người chung quanh nhìn thấy nàng trên mặt đều lộ ra một vẻ kinh hoảng, khoa trương hơn, còn có người dùng tay che lại bộ phận quan trọng nhất của mình, chỉ sợ nàng xoay người một cái thì vật nào đó đã vĩnh viễn rời xa mình.
“Lát nữa ngươi sẽ biết.” Long Thiên không trả lời, sắc mặt đột nhiên không được tốt cho lắm, hắn rõ ràng thấy được lúc Ninh Ưng nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, trên mặt lộ ra tia phấn chấn, Quân Mộ Khuynh là học sinh của hắn, Ninh Ưng đây là muốn làm gì? Cướp người à? Hừ! Không có cửa đâu.
Con ngươi sắc bén như chim ưng của Ninh Ưng khóa chặt trên người Quân Mộ Khuynh, học sinh của Nam Ngưng học viện, tuổi không lớn lắm mà lại có thể trấn định được như vậy, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy, không tệ không tệ.
Ninh Ưng nhìn Quân Mộ Khuynh đứng ở nơi đó, vô cùng hài lòng, Long Thiên ở một bên thì vô cùng khó chịu, Ninh Ưng vừa rồi còn một bộ sống chết muốn mạng của Quân Mộ Khuynh, giờ lại nhìn con nhà người ta ngây người, còn có ý định muốn cướp học sinh của hắn, đúng là đáng ghét.
Quân Mộ Khuynh đang nhìn lên đài cũng cảm giác được có hai đạo ánh mắt đang nhìn mình, nàng cau mày xoay người lại, nhưng không phát hiện ra ai đang nhìn mình.
“Hỏa Liêm, giúp ta nhìn thử xem là ai đang nhìn ta?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, hai mắt tiếp tục nhìn lên lôi đài, người khiêu chiến đều đã lên hơn một nửa, vẫn không thể nhìn thấy Ninh Sương với cái người của Lôi gia kia đâu, chẳng lẽ bọn họ đợi nàng lên thì mới lên theo? Lãnh Hải Đường rốt cuộc muốn cái gì?
Hỏa Liêm ngước đầu nhìn nhìn xung quanh một chút: “Chủ nhân, là lão đầu kia đang nhìn ngươi.” Hỏa Liêm ngáp một cái, lại vùi đầu vào trong lòng Quân Mộ Khuynh, chủ nhân lúc nào mới chịu lên a, chán quá đi, nãy giờ đã hơn một trăm người lên lên xuống xuống, vậy mà chẳng có ai có thể hạ được người đứng trên đó từ đầu.
“Lão đầu?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, hướng Long Thiên nhìn sang thì liền thấy một Long Thiên luôn luôn ở một mình nay đột nhiên xuất hiện thêm một người, hơn nữa người này lại cứ nhìn nàng chăm chăm làm cho nàng rất không thoải mái, mà Long Thiên đứng một bên cũng đen cả mặt, không biết là có chuyện gì xảy ra nữa.
Thi đấu đã giằng co được ba canh giờ, chỉ còn một canh giờ nữa là sẽ kết thúc, nhìn thấy hơn một trăm người đã bị đánh hạ, những người khác cũng không dám bước lên nữa, chỉ sợ nếu không cẩn thận mình sẽ là người tiếp theo bị đánh rớt.
Tất cả mọi người đều đang chần chừ, Quân Mộ Khuynh thấy rốt cuộc cũng không có ai muốn lên nữa, nàng bắt đầu di chuyển.
Đôi ủng màu đỏ chậm rãi bước lên lôi đài, trong tay ôm một con ‘mèo’ màu vàng kim, trên vai còn có một cục bông tròn quay màu tím, một tổ hợp kì quái như thế cứ tiến lên, mấy người biết tiếng của Quân Mộ Khuynh cũng sợ hãi mà nhường cho nàng một lối đi, bây giờ ở Nam Ngưng học viện ai mà không biết, Quân Mộ Khuynh là người tóc đỏ, mắt đỏ, ngay cả y phục cũng là màu đỏ nốt.
,+
“Nàng ta là muốn đi lên khiêu chiến hay là muốn người khác chiêm ngưỡng sủng vật của mình vậy?” Một tân sinh khẽ thì thào.
“Xuỵt, mặc kệ nàng ta muốn làm gì cũng không được làm nàng ta mất hứng, nếu không sẽ đem ngươi cắt đó.” Một người khác vội vàng nói, trong giọng còn kèm thêm một chút sợ hãi.
“Phốc…” Hỏa Liêm nghe thấy xém chút nữa bật cười thành tiếng, nó nằm bò trong lòng Quân Mộ Khuynh, ở bên ngoài thì trong như đang ngủ, chỉ có Quân Mộ Khuynh biết, tên này là đang cố nhịn cười, hơn nữa đang cười vô cùng đắc ý.
“Cười nữa ta cũng đem ngươi đi thiến.” Thanh âm lạnh lẽo vang lên trên đỉnh đầu Hỏa Liêm, nụ cười trên mặt nó lập tức biến mất, hai chân dưới tự động khép lại, ngoan ngoan nằm im trong lòng Quân Mộ Khuynh.
“Chi Chi, Chi Chi!” Chi Chi chỉ vào Hỏa Liêm, lớn tiếng kêu, rõ ràng là đang cười nhạo.
Hỏa Liêm đầu đầy hắc tuyến nhìn Chi Chi, ngươi cứ cười đi, mai mốt khóc cũng không muộn, hừ!
Mọi người nhìn thấy Quân Mộ Khuynh lên lôi đài trên mặt đều thoáng qua một chút kinh ngạc, có người hối hận vì sao vừa rồi mình không lên, hiện giờ Quân Mộ Khuynh đã lên rồi, nếu nàng đoạt được đài chủ thì bọn họ xong rồi, bọn họ không muốn bị giống như Ninh Kiền đâu.
Ninh Ưng chỉ vào Quân Mộ Khuynh đang chậm rãi bước lên lôi đài, mọi người xung quanh đều đang nhìn nàng với ánh mắt sợ hãi, tò mò hỏi Long Thiên: “Ta hỏi ngươi lại một lần nữa, đó là ai?” Người có thể làm cho phần đông tân sinh sợ hãi như vậy, nhất định không đơn giản.
Ninh Lãng vừa vặn chạy tới lúc Ninh Ưng đang hỏi câu đó, lập tức cười hì hì bước tới, cung kính trả lời: “Trưởng lão, đó chính là người mà trưởng lão muốn tìm, Quân Mộ Khuynh!” Người này của Quân gia hôm nay nhất định sẽ phải rơi vào tay bọn họ.
“Cái gì?” Ninh Ưng trừng Ninh Lãng một cái, vẻ mặt vô cùng tức giận, hắn hiển nhiên không thể tin được, người mà mình vừa mới coi trọng chính là người mà mình muốn giết, hơn nữa còn là người dám cắt ‘chỗ bẩn’ kia của nam giới.
Ninh Lãng nhìn thấy Ninh Ưng nổi giận, trong lòng cũng lộp bộp mấy cái, nghĩ tới cái bàn vừa nãy của Long Thiên, hắn tưởng là do mình không giải thích đủ rõ ràng nên lập tức kể lại đầu đuôi sự việc, khiến cho sắc mặt Ninh Ưng càng lúc càng đen.
“Ngươi nói nàng ta chính là Quân Mộ Khuynh!” Ninh Ưng đẩy Ninh Lãng qua một bên, phẫn nộ nhìn người trên lôi đài, vừa định xông ra thì tay lập tức bị kéo lại.
“Ninh Ưng trưởng lão, cho dù ngươi có chuyện gì gấp gáp thì thi đấu của Nam Ngưng học viện cũng không thể tùy ý ngươi mà dừng lại được.” Long Thiên đi tới trước mặt Ninh Ưng, cầm tay hắn thật chặt, chính là không cho phép hắn xông ra, bây giờ là thời điểm gây cấn, người nào cũng không thể phá hư, ba chữ Quân Mộ Khuynh, từ hôm nay cũng sẽ phải thay đổi định nghĩa.
Ninh Ưng quay đầu định hất tay Long Thiên ra nhưng mãi cũng không rút được, hắn âm trầm nhìn Long Thiên, thấp giọng đáp.
“Được, ta để cho các ngươi có thể hoàn thành trận đấu ngày hôm nay.” Bất kể là do mong muốn riêng của hắn, cũng còn là để một chút mặt mũi cho Long Thiên, hắn cũng đều hy vọng cuộc tranh tài này được tiếp tục, hắn muốn biết được thực lực chân chính của Quân Mộ Khuynh, có thể đem Ninh Kiền đả thương mà không ngưng tụ ra một chút đấu kỹ nào, Quân Mộ Khuynh tuyệt đối không đơn giản như lời đồn, từ lúc lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, hắn đã có loại cảm giác này rồi.
Long Thiên thấy Ninh Ưng thảo hiệp cũng chậm rãi buông tay ra, hai tay chắp sau lưng: “Kỳ thực ngươi hẳn là rất thích tiểu nha đầu này đi, có điều nàng đã có lão sư rồi, không cần thêm một người nữa đâu.” Tiểu nha đầu này đã có hai lão sư rồi, không cần thêm nữa đâu a. (Zi: Long Thiên đại nhân tội nghiệp không biết thật ra tỷ ấy có 3 người lận đó nha. Hahaha.)
Nếu Quân Mộ Khuynh biết được trong lòng Long Thiên đang nghĩ gì nhất định sẽ lập tức phản bác, hắn đã mất chức rồi.
Quân Mộ Khuynh ôm Hỏa Liêm, Chi Chi ngồi trên vai nàng, không có một chút bộ dáng của một người lên lôi đài khiêu chiến, thần thái nhẹ nhõm cứ như là đang ôm sủng vật đi dạo trong vườn.
Đài chủ khẩn trương nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng cũng toát ra mồ hôi lạnh, hắn nắm chặt tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đều ướt nhẹp.
Quân Mộ Khuynh thấy đài chủ nửa ngày cũng không có ra tay, nghi ngờ nhìn hắn một cái, thấy bộ dáng khẩn trương của hắn, nàng chậm rãi tiến gần, chỉ thấy tên đài chủ kia lập tức khẩn trương lui về sau, cứ nh Quân Mộ Khuynh là rắn độc mãnh thú, nếu lùi chậm một bước là sẽ chết vô cùng oan uổng.
“Vì sao các học sinh đều sợ nàng ta như thế?” Ninh Ưng tò mò hỏi, mấy học sinh ở đây ai thấy Quân Mộ Khuynh cũng như thấy quỷ, vì sao lại như vậy, chẳng lẽ Quân Mộ Khuynh thật sự rất lợi hại sao?
Long Thiên sờ sờ mũi, thấp giọng nói: “Cái này hẳn phải cảm ơn người của Ninh gia các ngươi, từ sau khi Ninh Kiền bị thương, ba chữ ‘Quân Mộ Khuynh’ ở trong học viện chính là ác mộng, nhất là đối với các nam sinh, thậm chí còn có người nửa đêm nằm mơ thấy mình bị nàng thiến mất.” Nói xong, Long Thiên không nhịn được bật cười, dù đây là hành vi vô cùng mất đạo đức, thân là lão sư, hắn không nên như thế, nhưng nghĩ tới mấy người đó bị gặp ác mộng, hắn thật sự rất muốn cười, không nhịn nổi.
Ninh Ưng nghe thấy câu trả lời của Long Thiên sắc mặt cũng đen thui, đây là cái lý do quỷ quái gì chứ! Quân Mộ Khuynh! Quân Mộ Khuynh!
Ninh Lãng thẹn thùng đứng một bên, thái dương tràn đầy mồ hôi hột.
Lôi đài lúc này lẽ ra phải là một trấn đấu oanh oanh liệt liệt, không ngờ lại biến thành trò mèo vờn chuột, không cần nói cũng biết, con mèo chính là Quân Mộ Khuynh, còn chuột chính là đài chủ mà nàng đang khiêu chiến, Tô Dực Triển, phong nguyên tố cấp một kỹ linh sư.
Tô Dực Triển hiển nhiên cũng đã nghe qua sự tích Quân Mộ Khuynh thiến Ninh Kiền, Ninh Kiền là ai cơ chứ, cấp năm kỹ linh sư đều bị nàng một chiêu đem thiến, hắn chẳng qua mới là cấp một kỹ linh sư mà thôi, hơn nữa còn là mới tấn chức, đối phó với mấy học sinh khác còn được, nhưng để hắn đối phó với Quân Mộ Khuynh, trong lòng đã bắt đầu run rẩy.
Thượng Quan Cung đứng ở trên lôi đài, sắc mặt cũng đen thui, nhưng không thể lên tiếng, nếu như hắn lên tiếng, cuộc tranh tài này sẽ trở thành phế thải, không thể tiếp tục.
Quân Mộ Khuynh thấy mỗi khi nàng tiến thêm một bước thì Tô Dực Triển sẽ lập tức lui về sau một bước, trong lòng chợt muốn trêu đùa một chút, không ngờ hắn lại sợ mình, còn tưởng sẽ phải đấu một trận ra trò, bây giờ nhìn thấy như vậy, người này, một chút điểm uy hiếp cũng không có a.
Quân Mộ Khuynh bước tới càng lúc càng gần, Tô Dực Triển cũng lùi về sau, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, không để ý tới bản thân đang bị ép tới sát cánh đài, hai tay hắn không tự chủ liền che chở vị trí của bộ phận quan trọng nhất của một người đàn ông, có chết cũng không thể để chỗ đó xảy ra chuyện.
Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến, nàng không ngờ lúc trước đơn giản chỉ là muốn cho Ninh Kiền một bài học khó quên lại có thể gây ra ảnh hưởng lớn đến vậy ở Nam Ngưng học viện, còn nữa, lần trước rõ ràng là nàng nhắm vào ngực của Quân Lạc Phàm, ai biết thế nào đột nhiên nó lại đổi hướng thành chỗ đó, nàng cũng không biết, không thể trách nàng được nha.
“Ngươi muốn làm gì?” Tô Dực Triển khẩn trương nhìn Quân Mộ Khuynh đang ép sát tới gần, trên mặt vo cùng kinh hoảng.
Quân Mộ Khuynh không nói gì, khóe miệng khẽ nhếch lên, trên mặt tràn đầy tươi cười, nàng ôm Hỏa Liêm bước tới gần. Hỏa Liêm nằm trong lòng Quân Mộ Khuynh cũng nhẹ nhàng thở dài một cái, không biết phải nói gì. Người này đúng là hơi bị nhạy cảm rồi, trên người chủ nhân chẳng có một chút sát khí, sao có thể động tới chỗ đó của hắn được chứ, ngu ngốc.
Tất cả mọi người đều ngừng thở, mắt mở to ra nhìn nhất cử nhất động của Quân Mộ Khuynh và Tô Dực Triển, chỉ sợ nếu chớp mắt một cái thì sẽ bỏ lỡ mất cảnh hay.
Quân Mộ Khuynh từng bước tới gần Tô Dực Triển, Tô Dực Triển thì lại tiếp tục lùi về sau, hành động này cứ thể diễn ra không biết bao lâu, một vài học sinh đã cảm thấy nhức cả mắt, thẳng thắn nhắm mắt lại dưỡng thần, đợi lúc gây cấn mới mở mắt.
“Nàng dừng lại rồi kìa!” Một thanh âm chói tai vang lên, lập tức làm thức tỉnh nhiều người, tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong nhìn Quân Mộ Khuynh.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Tô Dực Triển nuốt nuốt nước miếng một cái, kinh hoảng nói.
“Ngươi lui về sau một bước.” Thanh âm lạnh như băng chậm rãi vang lên.
Tô Dực Triển lập tức thở phào nhẹ nhõm một cái, lập tức lui về sau một bước, nhưng một bước này lại làm hắn bị hụt chân, chờ đến lúc hắn hoàn hồn lại thì cả người đã bị ngã xuống lôi đài rồi.
“Ngươi thua.” Quân Mộ Khuynh mỉm cười, nhìn Tô Dực Triển đang nằm ở dưới lôi đài, nàng đâu có ý định đánh chỗ đó của hắn đâu, chỉ muốn đem hắn đã xuống lôi đài mà thôi, ai biết hắn lại nghĩ tới Ninh Kiền, vậy cũng tốt, không cần động thủ cũng có thể giải quyết được phiền toái.
“Cái gì?”
“Dựa vào! Nguyên lai Quân Mộ Khuynh không có ý định thiến hắn.” Mọi người đột nhiên phì cười thành tiền, chế nhạo nhìn Tô Dực Triển nằm trên mặt đất, tên này đúng là nhát gan, bị người ta nói một câu liền tự rớt xuống lôi đài, sớm biết dễ hù hắn như thế bọn họ cũng đã lên rồi.
Quân Mộ Khuynh cũng lắc lắc đầu, nàng không muốn trận sau cũng dễ như vậy a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...