Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Edit: Zi
“Hạng Võ đại ca!” Phục Linh công chúa vui mừng chạy tới, đâu còn cái dáng vẻ điêu ngoa vừa nãy.

Hạng Võ… Quân Mộ Khuynh trên trán nhảy
lên hai cái, người này cùng bá vương Hạng Võ khác biệt quá nhiều, còn có công chúa này, chậc chậc… Tốc độ thay đổi so với lật trang sách còn
nhanh hơn, vừa rồi còn bộ dáng muốn ăn thịt người, hiện tại như con chim nhỏ nép vào lòng người.

Hạng Võ ho nhẹ một chút, đem cánh tay bị Phục Linh công chúa ôm rút ra: “Công chúa, có chuyện gì thì cứ nói, đây là Nam Ngưng học viện!” Hắn biết ngay sẽ như vậy mà.

“Không đâu, Hạng đại ca, người ta tới đây là vì tìm ngươi đó.” Phục Linh công chúa e thẹn rúc vào cánh tay Hạnh Võ.

“Đừng…”

“Không mà!”

La Thiên chà chà cánh tay, rùng mình một cái, lui về sau mấy bước, công chúa điêu ngoa này chỉ như vậy với mỗi
mình Hạng Võ thôi, bất quá cảm giác này đúng là quá quái dị đi, thật dọa người.

Quân Mộ Khuynh không thèm để ý đến hai người đang “thân thiết”, vòng qua bọn họ đi vào bên trong.

“Uy! Ngươi chẳng lẽ không biết nơi này
là chỗ ở của Phong lão sư sao?” Hạng Võ thấy Quân Mộ Khuynh vòng qua
người mình, cũng không quản Phục Linh đang treo trên người, trực tiếp
chặn đường đi của nàng, vung lên một mạt cười xấu xa, nha đầu này thật
thú vị.

Quân Mộ Khuynh không thèm liếc Hạng Võ
một cái, tiếp tục đi, hai người kia thật xứng đối nha! Đây là suy nghĩ
duy nhất trong lòng nàng lúc này.

“Tiểu nha đầu, ngươi chẳng lẽ không biết là phải tôn trọng sư huynh sao?” Hạng Võ tiếp tục đuổi theo Quân Mộ

Khuynh, bất đắc dĩ liếc Hoàng Phục Linh đang ôm cánh tay mình, một trận
thẹn thùng, hắn vẫn là nên đợi cho nàng công chúa này đi rồi mới xuất
hiện a.

Sư huynh sao…

“Uy!”

“Hạng Võ đại ca, ngươi thế nào không để ý đến người ta!” Hoàng Phục Linh ai oán nhìn Hạng Võ, lúc mắt nàng quét
qua người Quân Mộ Khuynh, trong mắt lộ ra đố kỵ.

“Hỏa ánh sáng!” Hạng Võ thấy Quân Mộ Khuynh vẫn không dừng bước, lập tức phun ra ba chữ!

“Hỏa chi lá chắn!” Quân Mộ Khuynh rốt
cuộc cũng dừng bước, hàn quang trong mắt thoáng qua, thanh âm lạnh như
băng xẹt qua trong không khí, hỏa lá chắn đỏ đậm trong nháy mắt che ở
trước mặt nàng, hai đấu kỹ va chạm, ánh lửa phát ra quang mang khắp
trời, nàng xoay người lạnh lùng nhìn người phía sau: “Hỏa nguyên tố,
mươi hai cấp đỉnh kỹ linh sư!” Là đấu kỹ sư hệ hỏa.

“Thê nào? Có phải hay không đã động tâm
với bản công tử?” Hạng Võ chau chau mày, tự kỷ sửa lại tóc tai, Hoàng
Phục Linh bên cạnh hắn lập tức lâm vào trận hoa si.

“Ngươi có thể dẫn người đi.” Một câu nói băng lãnh truyền ra, Quân Mộ Khuynh lại một lần nữa bước vào trong nhà.

Hạng Võ nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh ly khai, nói thầm bên tai Hoàng Phục Linh, không biết hắn nói gì mà nàng
ta thoáng qua một mạt đắc ý, cuối cùng ngoan ngoãn buông tay ra, La
Thiên tò mò nhìn Hạng Võ, không khỏi thán phục, vẫn là người này có biện pháp.

“Hỏa chi lăng quang!” Đấu kỹ trận dưới
chân Hạng Võ phát ra quang mang óng ánh, vô số ánh lửa hướng về phía
Quân Mộ Khuynh bay tới.

“Hỏa chi lá chắn!” Quân Mộ Khuynh nhanh
chóng xoay người, đấu kỹ trận dưới chân lóe lên, một hỏa lá chắn xuất
hiện trước mặt nàng, cũng là hỏa nguyên tố, cũng là một loại ánh lửa,
nhiệt độ xung quanh bất giác tăng lên, làm cho người ta có cảm giác
không thở được.

Hai đấu kỹ chạm vào nhau, nhiệt khí tản
ra, trong mắt Hạng Võ thoáng qua một tia kinh ngạc, khóe miệng hơi giơ
lên: “Hỏa tiễn!” Hơn trăm hỏa tiễn như tia chớp hướng về một phía bay
tới.

“Bát phương chi hỏa!” Quân Mộ Khuynh mắt phát lạnh, vô số ánh lửa rất nhanh nghênh đón hỏa tiễn, tốc độ tuyệt
đối không chậm hơn so với mười hai cấp đỉnh kỹ linh sư trước mắt.

Hoàng Phục Linh si ngốc sững sờ đứng tại chỗ, sao có thể, Hạng Võ đại ca là mười hai cấp đỉnh kỹ linh sư, nha
đầu kia sao có thể đơn giản đem đấu kỹ của hắn đỡ lấy, chẳng lẽ Hạng Võ
đại ca tới là vì nữ nhân này?

Vừa nghĩ tới Hạng Võ không phải vì mình

mới tới, trên mặt Hoàng Phục Linh bắt đầu vặn vẹo, ghen ghét nhìn Quân
Mộ Khuynh, trong mắt tràn đầy sự đố kỵ.

La Thiên há to mồm, không biết nên nói
gì, kinh ngạc, nhiều hơn là không dám tin tưởng, nhị cấp kỹ linh sư có
thể cùng mười hai cấp đỉnh kỹ linh sư đối kháng lâu như vậy, hơn nữa
không có một chút cảm giác mất sức, người này rốt cuộc là ai?

“Hỏa chi nhận!”

“Hỏa chi bình!”

“Ha ha… Rốt cuộc cũng gặp được một tiểu
nha đầu đáng yêu, hỏa thuật!” Hạng Võ càng đánh càng hăng, nhìn tinh
thần phấn chấn của hắn, tinh thần lực hình như còn rất nhiều.

Trong mắt Quân Mộ Khuynh cũng thoáng qua một tia hưng phấn, quả nhiên là một tên biến thái, vậy thì so xem tinh
thần lực của ai nhiều hơn: “Vậy ngươi thử chiêu này một chút, đàn hỏa
loạn vũ!” Vô số ánh lửa giãy dụa thân thể mình, chạy thẳng tới hướng hỏa thuật của Hạng Võ, đấu kỹ dây dưa với nhau, rất nhanh, đấu kỹ của Hạng
Võ liền biến mất ở giữa đàn hỏa loạn vũ của Quân Mộ Khuynh.

Hạng Võ kinh hoảng lui về sau một bước: “Hỏa lá chắn!” Sao có thể?

Đám lửa như đàn ngựa xông thẳng lên hỏa
lá chắn, hóa lá chắn như thủy tinh bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ, đàn
hỏa loạn vũ lập tức cũng bị tiêu diệt.

“Không tệ không tệ, vậy nghiêm túc đánh
một trận thế nào?” hỏa lá chắn của Hạng Võ bị tách ra, hắn không thấy
một chút thất bại, ánh mắt ngược lại lộ ra một tia tinh quang: “Hỏa răng sói trùy!” Trên mặt Hạng Võ lúc này không còn vẻ tươi cười nữa, bộ dáng lần này phá lệ nghiêm túc, hắn bắt đầu nghiêm túc.

La Thiên hơi sững sờ, nguyên bản tinh
thần xem hát cũng bắt đầu nghiêm túc, nữ tử này nhìn qua bất quá chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, có thể làm cho Hạng Võ nghiêm túc đấu, nàng thật sự lợi hại như vậy sao? Lúc mới đầu chẳng phải hắn đã rất dễ dàng dùng
tinh thần lực đem hỏa cầu trên tay nàng tách ra sao? Chờ một chút, lúc
đó dưới chân nàng không có đấu kỹ trận…

Tại sao có thể như vậy?


Cầm thú! Biến thái! So với Hạng Võ còn biến thái hơn!

Vô số nanh sói mang theo ánh lửa, như
sói hung ác lao thẳng đến Quân Mộ Khuynh, ánh lửa bắn ra bốn phía trùy
nanh sói như tiếng sói tru, làm người ta nghe không lạnh mà run. Hoàng
Phục Linh thấy một màn trước mắt, sắc mặt trở nên tái nhợt, rùng mình
lui về phía sau.

Thật là một đấu kỹ đáng sợ! Hạng Võ như vậy, nàng chưa từng thấy bao giờ.

Quân Mộ Khuynh chau mày, đấu kỹ trận
dưới chân triển khai: “Bát phương chi hỏa! Hỏa chi diễm lá chắn!” Hai
loại đấu kỹ riêng biệt lập tức triển khai cùng một lúc, một công một thủ phối hợp vô cùng ăn ý.

Sao có thể? Hạng Võ kinh ngạc nhìn Quân
Mộ Khuynh, hắn vốn chỉ muốn thử xem nha đầu không chịu thua này tranh
đấu một phen, nha đầu này lại không ngừng cho hắn kinh hỉ, hơn nữa nàng
có thể đồng thời ngưng tụ hai loại đấu kỹ, thử nghĩ, kỹ linh sư nào có
thể đem tâm tư phân một thành hai, đồng thời ngưng tụ hai loại đấu kỹ,
hơn nữa uy lực này không hề yếu so với ngưng tụ đơn độc một loại đấu kỹ.

Nàng là người phương nào? Sao lại ở
trong viện của Phong lão sư? Kỹ linh sư sao có thể có đấu kỹ mạnh mẽ như vậy? Điều này sao có thể?

Hạng Võ không dám tin, nhưng những gì
đang diễn ra trước mặt lại như một tiếng chuông thức tỉnh hắn, không tin cũng phải tin, lại làm thân thể hắn càng hiếu chiến hơn, hắn muốn bức
người trước mắt dùng tới lực lượng cường đại nhất.

Ba loại đấu kỹ nhanh chóng hướng giữa sân chạy đi, tốc độ kia, dùng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy vài bóng dáng thoáng qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận