Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Edit: Zi
“Ta chỉ có một câu thôi, chứng cứ đâu?”
Lôi Tố ung dung buông tay, trên mặt treo nụ cười giả dối, hắn đã sớm
chuẩn bị kế hoạch cả rồi, lấy trí khôn của Ngọc Phác hắn không dám yên
tâm, đây chính là nguyên nhân hắn không hề nhún tay vào, Ngọc Phác bại
lộ, tất cả chứng cứ đều hướng về Ngọc gia.

“Ngọc thiếu gia, ngươi có chứng cứ sao?” Quân Mộ Khuynh chau chau mày, cúi người hảo tâm hỏi Ngọc Phác, cáo già
quả nhiên rất khôn khéo.

Ngọc Phác sắc mặt càng thêm tái nhợt,
chứng cứ, hắn làm sao có chứng cứ? Tất cả sự tình đều là Lôi Tố nói bằng miệng, nhưng lại không có nhúng tay, chẳng lẽ… Ngọc Phác bỗng nhiên
giật mình tỉnh giấc, nhìn trừng trừng Lôi Tố.

Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng lên, Ngọc
Phác còn không ngốc hết thuốc chữa, ít nhất còn nhận biết được mình bị
lợi dụng: “Không có chứng cứ thì không thể nói được cái gì, Lôi trưởng
lão tự nhiên sẽ không có liên quan.” Mấy chữ phía sau, Quân Mộ Khuynh là cắn răng nói ra, Lôi Tố chính là lão hồ ly, giảo hoạt và rất khôn khéo.

Long Thiên nhíu mày một cái, nhẹ nhàng
lắc đầu bảo Quân Mộ Khuynh đừng nói nữa, thế lực của Lôi gia người bình
thường không thể trêu chọc được.

Hôm nay hắn rốt cuộc cũng thấy được cái
gì gọi là vô sỉ, nghĩ đến mưu kế của Quân Mộ Khuynh, hắn rất muốn cười,
cười thật to, trong lòng càng thêm chờ mong ngày ‘hắn’ đến Nam Ngưng học viện.


‘Rầm rầm!’ Thanh âm đất núi rung chuyển lại vang lên lần nữa, tất cả mọi người như nhìn thấy quỷ, nhưng lại không dám chạy trốn.

Quân Mộ Khuynh vừa định mở miệng, dưới
chân đột nhiên run run, nàng vội ổn định thân hình, sắc mặt phát lạnh,
loại thanh âm này từ sau hôm ở núi Linh Lung nàng đã quá quen thuộc, thú triều, còn là thú triều mãnh liệt hơn nhiều.

“Nhanh ra cửa thành!” Long Thiên nghiêm túc hẳn, thân ảnh trong nháy mắt đã biến mất.

Tất cả mọi người nhao nhao đi theo,
Phong Diễm nhìn một mạt hồng sắc thân ảnh kia thật sâu rồi cũng ly khai, Hoa Thiên Nhiêu lo lắng nhìn Quân Mộ Khuynh, xoay người đi, yến hội phi thường náo nhiệt thoáng một cái chỉ còn hai người Quân Mộ Khuynh cùng
Ngọc Phác.

“Là ngươi, là ngươi!” Ngọc Phác đã rơi vào điên cuồng, đối với mọi việc xảy ra bên ngoài đều không còn biết được gì nữa.

“Không phải ta, là ngươi quá dễ tin
người, tống ngươi một câu, ngươi muốn báo thù thì phải biến cường, mười
vạn mỏ tinh coi như là học phí của ngươi.” Thanh âm lạnh như gió tháng
chạp vang lên, Quân Mộ Khuynh hai tay chắp ở sau lưng, bước ra ngoài. (Gió tháng chạp = gió tháng 12, ở TQ này là mùa đông, cực kỳ lạnh.)

Lúc này nếu có người ở đây, nhất định sẽ nói Quân Mộ Khuynh là cầm thú!

Một câu nói có học phí bằng mười vạn mỏ
tinh, kia là mười vạn a, quả là sư tử ngoạm, lính đánh thuê phải làm bao nhiêu nhiệm vụ cao cấp mới có thể có được chừng đó?

Ngươi muốn báo thù thì phải biến cường!

Lời của Quân Mộ Khuynh khắc sâu trong

lòng Ngọc Phác, ma triều lần này hắn không đi mà chỉ lẳng lặng quỳ ở đó, cúi đầu, không biết suy nghĩ gì.

Nhìn lục sắc quang mang ở cách đó không
xa, Quân Mộ Khuynh rất nhanh đem áo khoác dính ma cỏ phấn cởi ra, nàng
xoay người nhìn hướng đoàn người Quân gia, ca ca không có tới là tốt
rồi.

Nàng vừa định xoay người quay về nhà, thanh âm quen thuộc trên đỉnh đầu vang lên làm nàng dừng bước.

“Chủ nhân, đây là linh thú ma triều.”
Phong Nhận đã biến trở về nguyên hình, bay trên đỉnh đầu Quân Mộ Khuynh, lục sắc mắt nhìn ra phía xa.

“Đúng, sao ngươi lại tới đây?”

“Ta cảm giác được thanh âm sợ hãi triệu
hoán của ma thú, mới đến xem, mười hai cấp thần thú!” Hạ Hàn thành không thể có ma thú đồng dạng cấp như nó, nên mới muốn tra rõ nguyên nhân, nó mới đi ra ngoài xem thử là có chuyện gì?

Mười hai cấp! Không phải bát cấp, Quân Mộ Khuynh nhanh chóng ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhảy lên lưng Phong Nhận “Đi cửa thành!”

Phong Nhận lập tức kích động sáu cánh,
trong nháy mắt đã xuất hiện trên bầu trời cửa thành, thân ảnh đỏ đậm
đứng trên lưng Phong Nhận, mắt nhìn xuống dưới, kia ưu nhã cao quý khí
chất mag theo hàn ý nhàn nhạt, nàng như vương giả đứng trên cao, cùng sự tình ở phía dưới dường như không một chút liên quan.

“Chủ nhân, đây chỉ là linh thú, thần thú kia còn chưa có ra.” Phong Nhận trầm giọng nói, đã rất lâu rồi nó chưa
được gặp ma thú cấp bậc ngang với nó, nhân tố hiếu chiến trên người rục

rịch, ham muốn chiến đấu hừng hực cháy trong mắt.

Quân Mộ Khuynh đứng trên người Phong
Nhận cảm nhận được sự hưng phấn của nó, khóe miệng nàng khẽ nhếch, mắt
thủy chung nhìn một chỗ: “Chúng ta đi xem thần thú kia.” Nàng chậm rãi
thu hồi mắt, nhìn về phía xa, trên mặt thủy chung mang theo vài phần
tươi cười, mà cái loại tươi cười đó lại không ở trong đáy mắt nàng. (Ý là mặt thì cười nhưng thật ra lòng tỷ không có cười đó mà.)

Phong Nhận chỉ chờ câu nói này của Quân
Mộ Khuynh, nó chỉ cần nghĩ tới thần thú kia, nhiệt huyết liền sôi trào,
tốc độ cũng tăng không ít.

Quân Mộ Khuynh tươi cười, nàng là lần
đầu tiên thấy Phong Nhận gấp gáp đến vậy: “Phong Nhận, chẳng lẽ thần thú kia là giống cái sao?” thanh âm mang theo ba phần ấm áp vang lên trên
đỉnh đầu Phong Nhận.

“Không biết.” Phong Nhận một lòng chỉ nghĩ nhanh lên một chút để nhìn thấy thần thú kia, đâu còn có tâm tư nghĩ những thứ khác,

“Nga, ta còn tưởng ngươi gấp gáp như
vậy, là vội vàng đi gặp tình nhân chứ?” tiếng cười trong trẻo vang lên
trong bầu trời đêm, Phong Nhận trong nháy mắt hóa đá, sáu cánh quên cả
hoạt động.

Trên bầu trời đêm, ở đằng xa có thể thấy một vật thể to lớn đang cấp tốc rớt xuống.

“Phong Nhận!” Quân Mộ Khuynh đen mặt rống lên. Tên này, chỉ đùa một chút thôi, không cần phải liều mạng như vậy chứ?

“A?” Phong Nhân thành công kéo lại tâm
trí, thấy mình đang bị rơi càng lúc càng gần mặt đất, nó vội vàng đập
sáu cánh, cân bằng thân thể một chút, trên thái dương lặng lẽ chảy xuống một giọt mồ hôi hột, may mắn a! Ngã xuống là tiêu rồi.


Lần này Phong Nhân không có cấp tốc phi
nữa, tốc độ so với bình thường còn chậm hơn gấp đôi, chính là vì sợ Quân Mộ Khuynh nói nó là muốn đi gặp tình nhân.

Quân Mộ Khuynh cũng thở phào nhẹ nhõm,
từ trên cao như vậy mà té xuống, Phong Nhận thì không sao nhưng nàng thì tiêu mất: “Không ngờ Phong Nhận cũng xấu hổ a? Chủ nhân ngươi không có
ngăn cản, ngươi bay chậm như thế tình nhân của ngươi đi mất thì phải làm sao?” Đến lúc đó Phù Thủy trấn cũng bị công phá mất rồi.

Hai chữ “Tình nhân” làm Phong Nhận rất
là bất đắc dĩ, nhưng lại không thể phản bác, ai mượn đứng trên lưng nó
là chủ nhân chi, sáu cánh nhanh chóng động, Phong Nhận dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía cánh rừng bay đi.

Phong Nhận cấp tốc hạ xuống, Quân Mộ
Khuynh không đợi nó hạ xuống hẳn đã trực tiếp nhảy xuống, Phong Nhận
nhanh chóng quay về màu sắc tự vệ, đứng phía sau nàng.

“Phong Nhận, ‘tình nhân’ của ngươi đâu?” Quân Mộ Khuynh một ngụm ‘tình nhân’ gọi thuận miệng, nàng chậm rãi đi
về phía trước, nhìn xung quanh, không phát hiện ra tung tích thần thú,
trái lại xung quanh rất yên tĩnh, không có đến một ma thú, chắc là bị
thần thú cấp dọa chạy mất rồi.

Phong Nhận trên trán treo cái hắc tuyến
-_-|||, biểu tình囧 囧 chỉ chỉ vào một chỗ, trong lòng đang khóc thét: chủ nhân a, đây không phải là tình nhân của ta! Ta cho tới bây giờ cả mặt
nó cũng đều chưa thấy mà.

Nhìn thần tình Phong Nhận, nụ cười trên
mặt Quân Mộ Khuynh chậm rãi khuếch tán, nàng chưa bao giờ biết Phong
Nhận lại đáng yêu đến thế, đặc biệt lúc nàng kêu hai chữ ‘tình nhân’.

“Nhân loại? Ngươi là ai? Vì sao lại có
khí tức của ma thú?” Thanh âm sắc bén ở trong rừng rậm khuếch tán, một
luồn áp bức ập lên nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận