Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Edit: Zi
Lôi Sương mang theo Ngọc Phác vội vã đi
tới phía sau Lôi Tố, kỳ thực trong lòng hắn cũng rất tức giận, hai đứa
con của mình cũng bị giết mà không điều tra được ai làm, trưởng lão chi
nhánh thì sao chứ, chẳng qua chỉ là ỷ mình là ba cấp kỹ tôn sư, trước
mặt hắn hô to gọi nhỏ, không thèm đem gia chủ chi nhánh hắn vào mắt.

“Ngọc Phác gặp qua Lôi trưởng lão.” Ngọc Phác trong tay phe phẩy ngọc bảo phiến đi tới trước mặt Lôi Tố, nụ cười bỉ ổi treo trên mặt.

Lôi Tố chán ghét nhìn Ngọc Phác, nhưng
nghĩ đến hắn có biện pháp có thể loại bỏ cái ‘Xích Quân’ kia mới nhịn
xuống xúc động muốn ly khai: “Ngươi có cái mưu kế gì tốt?” Lôi Tố không
kiên nhẫn hỏi ngay, hắn vừa nãy cũng không có chú ý cái thiếu niên khiêu khích Xích Quân kia, hiện tại vừa nhìn cảm thấy ô uế cặp mắt của mình.

Ngọc Phác hèn mọn chà xát tay, khuôn mặt béo múp để sát vào Lôi Tố, đắc ý nói: “Chúng ta có thể thừa dịp thú
triều, giết Xích Quân, chỉ cần vẩy một ít ma cỏ phấn lên người ‘hắn’,
coi như có Long Thiên đại nhân cũng không thể cứu được hắn.” Xích Quân
chết, ma hạch kia chính là của hắn, ma hạch linh thú, lại có tới hai
viên, nhất định có thể đổi không ít tinh thạch.

“Ngươi có biện pháp nào có thể đem ma cỏ phấn vẩy vào người ‘hắn’?” Nghe xong biện pháp của Ngọc Phác, sắc mặt
Lôi Tố cũng tốt hơn được một chút, ma cỏ phấn có một mùi hương mà chỉ có ma thú mới có thể ngửi thấy, một khi ngửi được liền chen chúc lao điên
cuồng tới, nếu như vẩy trên người Xích Quân, đến lúc đó ‘hắn’ sẽ bị ma
thú giẫm nát thành thịt vụn, hơn nữa cũng chẳng ai biết.

Ngọc Phác lui về phía sau một bước,
cuồng tiếu nói: “Tự nhiên là có, đêm nay cha ta mời mọi người liên hoan, đây chính là thời khắc tốt nhất.” Hắn định đem một túi ma cỏ phấn phóng tới trên người Xích Quân, nhìn xem tiểu tử kia có thể còn cuồng vọng
được không.


“Đã như vậy, bản trưởng lão liền nhìn
xem thử Ngọc thiếu gia là như thế nào đem Xích Quân biến thành thịt
vụn.” Lôi Tố nheo hai mắt lại, ánh mắt lộ ra một tia độc quang làm cho
người ta cảm thấy không lạnh mà run.

“Bản thiếu gia nhất định sẽ không làm trưởng lão thất vọng, bất quá…”

“Yên tâm, ma hạch cuối cùng sẽ thuộc về
thiếu gia.” Lôi Tố cười nói, mục đích của Ngọc Phác hắn đã quá rõ, chỉ
trách Xích Quân quá may mắn, vận may khiến nhiều người ghen ghét.

“Ha ha… vậy bản công tử cáo từ.” Ngọc
Phác loạng choạng một thân béo phệ ly khai, bộ dáng kia muốn tức cười
bao nhiêu có bấy nhiêu.

“Trưởng lão…”

“Không cần nói nữa, Xích Quân phải
chết!” Lôi Tố mặt âm trầm, màu tím trắng quang mang ở dưới chân thoáng
lên, chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng, núi đá phía xa bọn họ liền biến thành
mảnh vụn.

Lôi Sương phẫn hận nhìn Lôi Tố, con mình chết lão ta dùng tất cả thủ đoạn để báo thù, vậy con hắn thì sao, sao
không ai giúp hắn báo thù?

Ban đêm, Quân Mộ Khuynh đen mặt, tay nhỏ bị người ta kéo hướng đến nhà trưởng trấn, người kéo nàng chính là cái
người phụ trách đáng chết kia, lý do chính là: thân là một phần tử của
Nam Ngưng học viện, ngươi nhất định phải đi.

Dựa vào! Lý do vậy mà cũng dám đem ra nói, mà nàng không hiểu bị động kinh gì cũng nghe theo lời hắn.

“Lão đầu, buông tay!” Ngồi ở vị trí,
Quân Mộ Khuynh gương mặt lạnh lùng, lão nhân này có phải hay không sợ
nàng chạy? Nếu không thì sao lực đạo trên cổ tay nàng chỉ có tăng chứ
không giảm, nàng là người không đáng tin vậy sao?

“Không được, ngươi chạy làm sao!” Long Thiên cười ha hả nhìn người khác nhưng lại rất nghiêm túc nói với Quân Mộ Khuynh.

“Ta đảm bảo, yến hội không tiêu tan, ta
sẽ không đi.” Quân Mộ Khuynh cảm giác thất bại, nàng rốt cuộc là nhận
thức cái loại người gì vậy? Rõ ràng chính là một tên vô lại, ỷ vào đấu
kỹ cao hơn mà bắt nạt nàng.

“Đảm bảo của ngươi không tin được, tiểu
tử người, thoáng một cái liền không thấy đâu, hại lão phu tìm cả một
buổi trưa.” Long Thiên ủy khuất, hắn vừa mới quay qua quay lại liền
không thấy bóng dáng tiểu tử kia đâu cả, kiếm một buổi trưa mới biết hắn ở chỗ Phong tiểu tử, hắn tất bật chạy đến Phong gia tìm thì nghe tin

hai tiểu tử kia vừa mới ra ngoài, vì tìm mà hắn thiếu chút nữa đem cả
Phù Thủy trấn lật ngược, tiểu tử này còn oán giận, không có thiên lý a!

Quân Mộ Khuynh đen mặt, hai mắt nhắm
lại, hít sâu một hơi mới lộ ra tươi cười nhàn nhạt, dù bị vi mạo ngăn
cách nhưng nàng vẫn lộ ra một tia cười nhẹ: “Ta đảm bảo với người, tuyệt đối không chạy, không lẽ ngươi không có một chút lòng tin nào với ta
sao?” Có người phụ trách vô sỉ vậy sao? Là chính hắn bỏ đi không nói một câu, cuối cùng còn trách nàng chạy khắp nơi, người vô sỉ như vậy thế
nào lại có thể thành người phụ trách của Nam Ngưng học viện được vậy?

“Bảo đảm?” Long Thiên quay đầu nhìn Quân Mộ Khuynh bằng vẻ mặt đáng thương.

“Bảo đảm.” Quân Mộ Khuynh vội vàng gật đầu.

“Vậy ngươi đi đi.” Long Thiên lập tức buông lỏng tay nhỏ ra, nghiêng đầu, không nhìn Quân Mộ Khuynh.

Dọa! Cứ như vậy? “Yên tâm, ta tuyệt đối
không chạy.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng dậy, quét mắt nhìn chướng khi
chung quanh, quên mất lời đảm bảo vừa rồi, nhanh như chớp liền chạy ra
khỏi cửa.

Sau khi Quân Mộ Khuynh rời đi không kịp
phát hiện ra một đôi mắt ai oán trừng trừng ở cửa, trong miệng còn lầm
bầm: Còn nói sẽ không chạy, tiểu tử, ngươi đừng để ta bắt được, chờ
ngươi vào Nam Ngưng học viện, ta kêu tên tiểu tử kia hảo hảo giáo huấn
ngươi một trận, hừ! (Cục vàng cục bạc của người ta đó, người ta không
giáo huấn đâu sư phụ à.)

Nếu Quân Mộ Khuynh nghe thấy lời oán phu của Long Thiên chắc chắn sẽ té ngã một cái.

Quân Mộ Khuynh đi ở hoa viên Ngọc gia
mới biết, nàng vẫn nói nhà mình to, kỳ thực chẳng bằng một góc Ngọc gia, một hậu hoa viên Ngọc gia còn to hơn nhà nàng, nghe thấy tiếng bước
chân vội vội vàng vàng tới, nàng rất nhanh lắc vào chỗ tối, nàng cũng
không biết sao mình hành động như thế nhưng cuối cùng vẫn nấp đi.


“Thiếu gia muốn nhiều ma cỏ phấn như vậy làm gì? Mấy ngày nay có thú triều, hắn cần nhiều ma cỏ phấn như vậy,
nếu như bị linh thú phát hiện không phải sẽ…”

“Xuỵt! Ngươi nói nhỏ thôi, thiếu gia sai gì thì làm đó, cái gì cũng không cần biết, cẩn thận rước hoạt vào
thân.” Hai thân ảnh vội vã đi qua, Quân Mộ Khuynh vừa định ra khỏi chỗ
thì một thanh âm làm nàng dừng lại.

“Đứng lại.”

“Lôi gia chủ.” Hai người cùng kêu lên.

“Các ngươi cẩn thận một chút, nếu để
người khác biết ma cỏ phấn này là dùng để đối phó ai, các ngươi còn mạng sao?” Lôi Sương nghiêm túc nói, khóe mắt liếc qua thân ảnh ở chỗ tối
kia.

“Dạ dạ, chúng ta nhất định cẩn thận,
nhất định sẽ không để hồng y công tử phát hiện ra.” Một trong hai người
nhận ra Lôi Tố cũng là ‘đồng lõa’ trong vụ này, kinh hoàng nói, lại
không biết một câu nói kia hắn đã mời tử thần tới gần mình.

“Đi đi.” Lôi Sương thản nhiên như không có việc gì đi tiếp, lúc đi ngang qua còn cố ý liếc mắt một cái chỗ tối kia.

Đợi Lôi Sương cùng hai người hầu kia đi xa, Quân Mộ Khuynh mới chậm rãi hiện thân, dưới vi mạo gợi lên một tia khát máu.

Nguyên lai ma cỏ phấn này là chuẩn bị
cho nàng a, nếu đã chuẩn bị đến vậy không cần hỏi cũng biết này là kế
của Lôi Tố cùng Ngọc Phác kia rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận