Edit: Hoa Thiên
Nhìn từng con ma thú đi vào Ma Vực rừng rậm, tảng đá trong lòng Quân Mộ Khuynh rốt cuộc được thả xuống.
“Rống rống!” Con mãnh thú cuối cùng tiến vào rừng rậm quay về phía Quân Mộ Khuynh rống lên hai tiếng, kéo lại mạch suy nghĩ của nàng.
“Ngươi nói cái gì?” Quân Mộ Khuynh hoàn hồn lại, nhàn nhạt hỏi.
“Rống rống!” Ngươi không giống như những nhân loại khác.
“Có chỗ nào không giống?” Quân Mộ Khuynh chau mày, quả thực là cũng không giống, ai sẽ có tóc đỏ mắt đỏ chứ.
“Rống rống ~” Ngươi giữ đúng lời hứa, hơn nữa chúng ta đã biến thành mãnh thú, nếu là những nhân loại khác khi nhìn thấy chúng ta, đã sớm ra tay giết chết, thế nhưng ngươi lại không có.
Mãnh thú cũng là một loại ma thú a, chúng nó cũng có thể khống chế dục vọng giết người, khi tiến vào Ma Vực rừng rậm ngăn cách với con người, chúng nó cũng sẽ không có gì nguy hại đối với nhân loại, thế nhưng những nhân loại đó cũng không để ý tới sống chết của mãnh thú, cứ muốn giết chết, bọn họ đâu bao giờ nghĩ tới, kỳ thực thì mãnh thú cũng do nhân loại bức bách mà ra.
Quân Mộ Khuynh cười cười, “Mắt nhìn thấy cũng không phải là thật, nếu như lúc đó các ngươi không nghe lời của ta, thì bây giờ ngươi sẽ không còn có thể đứng ở chỗ này.” Đây là lời nói thật.
“Rống rống ~” chúng ta đều biết.
“Vậy được rồi, ngoan ngoãn sống ở Ma Vực rừng rậm, chỉ cần không đi ra khỏi đây, thì sẽ không có ai biết các ngươi là mãnh thú.” Vận mệnh sau này của chúng nó, chính là sống ở Ma Vực trong rừng rậm, không thể bước vào thế giới nhân loại nửa bước.
“Rống!” Ma thú cuối cùng rống lên một tiếng, sau đó cất bước tiến vào trong Ma Vực rừng rậm, ở đó đang có đồng bạn đợi nó, một khắc cuối cùng khi nó tiến vào rừng rậm, nó chợt dừng bước, nhìn thật kỹ người phía sau, giống như là muốn khắc sâu hình bóng đó vào lòng vậy.
Quân Mộ Khuynh thấy ma thú đều đã đi vào, liền xoay người rời đi, đã làm xong chuyện ở Mộ Dung thành rồi, bây giờ cũng nên trở lại, nãi nãi còn đang chờ nàng.
Thân ảnh đỏ rực xẹt qua phía chân trời, lại không phát hiện phía sau nàng có hai thân ảnh đang theo sát.
Trên gương mặt tinh xảo lộ ra nụ cười, trong mắt Quân Mộ Khuynh lộ ra một tia băng lãnh, nàng chậm rãi dừng bước, đứng trên không trung, khoanh hai tay trước ngực, nhưng không xoay người lại.
“Ra đi.” Đi theo nàng lâu như vậy, nếu như nàng còn không phát hiện, thì chính là người mù!
Hai người phía sau chậm rãi đi tới, đối với việc bị Quân Mộ Khuynh phát hiện, bọn họ rất là kinh ngạc, thế nhưng biểu hiện kinh ngạc trong nháy mắt liền biến mất, dằn xuống đáy lòng.
“Hai người các ngươi đi theo ta lâu rồi, không biết là mời ta ăn cơm? Hay là…” Quân Mộ Khuynh chậm rãi xoay người, trên mặt nở một nụ cười lạnh băng, nhắc đến ăn cơm, nàng thật sự có chút đói bụng, từ khi ma thú phá hủy Mộ Dung thành, nàng cũng chưa ăn gì, bây giờ còn dẫn ma thú đi Ma Vực rừng rậm, lại mất ba ngày, tính từ lúc bắt đầu, nàng đã bốn ngày chưa ăn gì.
Đi theo sau Quân Mộ Khuynh chính là một nam một nữ, bọn họ nhìn thấy người có tóc đỏ mắt đỏ liền nhíu mày, nhưng lại bất động thanh sắc. [bất động thanh sắc: tỉnh bơ, không biến sắc mặt]
“Ngươi chính là Quân Mộ Khuynh sao?” Nữ tử chậm rãi mở miệng, trong giọng nói còn mang theo vài phần chững chạc, vừa nhìn liền biết người này tuyệt đối không đơn giản.
“Đúng vậy.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, nàng có phải là Quân Mộ Khuynh hay không, đã rất rõ ràng rồi, người nào sẽ làm cho tóc và mắt của mình biến thành màu đỏ, sau nói với người khác, ta chính là Quân Mộ Khuynh? Đây quả thực là hỏi thừa.
Nam tử bất mãn nói, “Ba hoa!”
“Quá khen, không biết hai vị đi theo ta là muốn hỏi ta có phải là Quân Mộ Khuynh hay không? Hay là muốn hỏi ta ba hoa hay không ba hoa?” Trên thế giới này không có người nhàm chán như vậy chứ?
Nữ tử mỉm cười, khẽ nói, “Chỉ là nghe nói Quân Mộ Khuynh là thiên tài đệ nhất Thương Khung đại lục, cho nên muốn đến nhìn một chút đệ nhất thiên tài rốt cuộc nghịch thiên như thế nào.” Cũng muốn gặp con gái của người kia, thiên phú cũng không cao hơn bọn họ là bao nhiêu.
“Ngươi bây giờ đã gặp được.” Quân Mộ Khuynh ưu nhã dang tay ra, lạnh nhạt nhìn người trước mắt.
Đệ nhất thiên tài Thương Khung đại lục, tên tuổi vang dội, chỉ là, ai để ý tới tên tuổi của đệ nhất thiên tài Thương Khung này? Nàng biết mình lợi hại là đủ rồi, không cần phải để mọi người đều biết, chỉ là những người đó hình như không muốn nàng yên ổn một ngày.
Vừa mới tiễn ma thú đi xong, bây giờ lại tới hai người “nhìn một chút đệ nhất thiên tài Thương Khung đại lục”.
“Không hổ là con gái của người kia, nhanh mồm nhanh miệng!” Nam tử hừ nhẹ một tiếng, bất mãn liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh.
Nụ cười trên mặt Quân Mộ Khuynh liền cứng đờ, khí tức lạnh như băng chậm rãi tản ra, “Bản cô nương là con gái của ai, có nhanh mồm nhanh miệng hay không cũng không có bất cứ quan hệ nào với hai vị!” Con gái của người kia, là đang nói tới phụ thân hay là mẫu thân?
Khí tức lạnh như băng từ trên người Quân Mộ Khuynh tản mát ra, nam tử hơi sững sờ, không nghĩ đến chỉ mới nói một câu như vậy lại có thể khiến cho nàng trở nên lạnh lùng hơn.
Hắn nào biết, Quân Mộ Khuynh coi trọng người thân nào biết bao nhiêu, càng không biết những thân nhân này đối với Quân Mộ Khuynh mà nói là rất quan trọng.
Thấy hai người bọn họ không nói thêm gì nữa, Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người rời đi, nàng cũng không có nhiều thời gian để lãng phí với người trước mắt, nãi nãi còn đang ở Âm Nguyệt thành chờ nàng, nàng đã lãng phí ba ngày, không muốn lại lãng phí thêm nữa..
Thế nhưng hai thân ảnh phía sau lại không dễ dàng để cho nàng đi như vậy, không đợi Quân Mộ Khuynh cất bước đi, bọn họ đã phóng tới trước mặt nàng.
“Bản cô nương không có thời gian nói lời vô ích! Cút ngay!” Nếu như bọn họ lại tiếp tục nói những điều kỳ quái, vậy cũng đừng trách nàng không khách khí!
“Xem ra ngươi vẫn rất coi trọng gia tộc kia.” Nữ tử khẽ cười, đáy mắt lộ ra ý tứ chế nhạo.
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn người trước mặt, “Các ngươi tới chính là muốn chế nhạo ta?” Rất tốt, bọn họ đã thành công, nàng cũng thành công tức giận.
“Sai rồi, chỉ là muốn tới nhìn ngươi là thiên tài như thế nào!” Con gái của người kia thì sẽ không tệ, năm đó cũng không biết vì sao lại truyền ra tin tức nàng là phế vật, chỉ có điều hiện tại xem ra hết thảy đều là tin đồn, con gái của người kia, sao có thể yếu được.
“Không biết các ngươi muốn nhìn thế nào?” Nhìn nàng là thiên tài như thế nào? Nàng đâu có nói mình là thiên tài!
Nam tử hờ hững cười một tiếng, phong nguyên tố ở chung quanh hắn dũng động, lục sắc quang mang càng là tùy ý dũng động chung quanh hắn.
Nữ tử cũng không tỏ ra yếu kém, bạch sắc quang mang ở trên tay nàng ta di động, ánh sáng chói mắt khúc xạ dưới ánh mặt trời, có vẻ càng thêm chói mắt.
Nhìn thấy một màn trước mắt, Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc đầu, bọn họ đến không phải là muốn đánh bại “đệ nhất thiên tài Thương khung đại lục” sao, cần gì phải nói lời dễ nghe như vậy, hình như cao thủ đều là như thế, bọn họ đều thích nói lời dễ nghe.
“Nghe nói ngươi là song nguyên tố, không ngại việc chúng ta đồng thời cùng ra tay chứ?” Khóe miệng nam tử khẽ nhếch, dưới chân mở ra đấu kỹ trận quen thuộc, sáu hành tinh chậm rãi xoay tròn, tám khỏa lục sắc ngũ giác tinh.
Quân Mộ Khuynh nhìn người trước mắt, nhíu mày, cấp bậc tôn giả, lại có khí tức lợi hại, bọn họ cũng là ảnh phân thân đến đại lục này sao?
“Nếu bây giờ ta nói ngại, các ngươi sẽ ngừng tay sao?” Nàng nhíu mày, đây quả thực là chuyện không thể nào, mặc kệ nàng nói cái gì, bọn họ đều sẽ động thủ, cần gì phải nói lời dễ nghe như vậy chứ!
“Ngươi, không có tư cách để chúng ta dừng tay.” Nữ tử huy động quang nguyên tố, ngân kiếm triển khai, sáu hành tinh chậm rãi chuyển động, mười khỏa ngũ giác tinh chậm rãi xoay tròn.
Một tôn giả cấp tám, một tôn giả cấp mười, thật đúng là quá coi trọng Quân Mộ Khuynh nàng rồi, hai người đều muốn “nhìn” một chút thiên tài này.
“Hai vị đều là tôn thần ở Lâm Quân đến, liên thủ đối phó với một mình ta, đây cũng quá xem trọng Quân Mộ Khuynh ta rồi.” Đấu kỹ trận của hai người bọn họ đã ngưng tụ ra, nhưng Quân Mộ Khuynh vẫn không tỏ thái độ gì, lạnh nhạt đứng ở tại chỗ, vẻ mặt của nàng giống như là không tính toán ra tay đánh nhau.
Hai người hơi sửng sốt, hóa ra nàng đã sớm biết thân phận của bọn họ, điều này cũng làm cho bọn họ có chút ngạc nhiên, không ngờ lão đầu Quân gia kia lại sủng nàng như vậy, ngay cả chuyện bên kia cũng nói cho nàng.
“Bây giờ hai chúng ta đến đây, cũng chỉ là cấp bậc tôn giả, Quân Mộ Khuynh, nếu lão đầu Quân gia đã sủng ngươi như vậy, chẳng lẽ không nói cho ngươi biết một chuyện sao?” Nguyệt Mộng Sắc nở nụ cười, không có nói rõ ra.
Một chuyện? Chuyện gì?
Xưng hô với lão già như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ, rốt cuộc thì bọn họ biết cái gì?
“Quân Mộ Khuynh, nếu như ngươi muốn biết, nhất định phải đánh bại hai chúng ta, bằng không…” Nguyệt Trường Không chậc chậc khẽ lắc đầu, nếu là con gái của người kia, nhất định là có thiên phú hơn người.
Khốn khiếp! Vẫn chưa có người nào dám uy hiếp nàng như thế!
Quân Mộ Khuynh khẽ hừ một tiếng, xem ra hôm nay không ra tay cũng không được rồi!
“Tốt lắm, kim ô hỏa!” Hỏa diễm kim hồng sắc lóe ra màu đỏ quỷ dị, nhìn thấy kim ô hỏa lại phát sinh biến hóa, Quân Mộ Khuynh cũng bị giật mình.
Nguyệt Mộng Sắc nhìn thấy ngọn lửa kia, lập tức lắc mình đến trước mặt Nguyệt Trường Không, “Huyễn quang!” Huyễn quang trắng tinh có vẻ vô cùng chói mắt, cứ như vậy che ở trước mặt hai người ngăn chặn kim ô hỏa ở bên ngoài.
“Hàn băng phá!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn người trước mắt, tôn giả cấp mười, chính là tôn giả cấp mười.
Ngân kiếm ở dưới chân xẹt qua, sáu hành tinh chậm rãi mang theo quang mang màu tím, sáu viên màu lam ngũ giác tinh, óng ánh lóa mắt.
Cái gì! Nguyệt Mộng Sắc không tin tưởng nhìn đấu kỹ trận dưới chân Quân Mộ Khuynh, không phải nói hơn một năm trước nàng mới vừa tấn chức thượng tôn đấu kỹ sư thôi sao? Sao có thể nhanh như vậy liền trở thành tôn giả cấp sáu!
Nguyệt Trường Không hiển nhiên cũng bị làm cho kinh ngạc, động tác ngưng tụ đấu kỹ cũng bị chậm đi mấy nhịp, cho đến khi “Hàn băng phá” đánh tới đấu kỹ của Nguyệt Mộng Sắc, hắn mới lấy lại tinh thần.
“Phong bình!” Đấu kỹ đã bay đến trước mặt bọn họ, cho dù bọn họ muốn ngưng tụ đấu kỹ để công kích cũng đã không còn kịp rồi, huống hồ khoảng cách giữa bọn họ cũng không xa lắm, bất đắc dĩ Nguyệt Trường Không cũng chỉ có thể ngưng tụ ra đấu kỹ phòng ngự.
“Hỏa mãng!” Quân Mộ Khuynh kiên trì dùng kim ô hỏa công kích, còn có đấu kỹ thủy nguyên tố, lại lần nữa ngưng tụ ra một hỏa mãng.
Hỏa mãng kim hồng sắc từ trong đấu kỹ trận dũng động ra, xông thẳng lên trên trời, hỏa diễm hừng hực giương nanh múa vuốt thiêu đốt xung quanh, ánh mắt trống rỗng lóe ra quang mang kim hồng sắc, hỏa mãng trước mắt trông rất sống động, quả thực giống y như là ma thú vậy.
“Lang phong!” Nguyệt Trường Không cấp tốc ngưng tụ ra một con sói lục sắc, rất nhanh từ trong đấu kỹ trận nhảy ra, hung mãnh xông lên phía trước mặt, trực tiếp xông tới hỏa mãng kim hồng sắc.
“Ầm!” Đấu kỹ ngưng tụ thành hai loại hình thái ma thú đụng vào nhau, hai thân ảnh kim hồng sắc với lục sắc lập tức tiêu tan, khí tức cường đại tản ra bốn phía.
“Hỏa lá chắn!”
“Phong lá chắn!”
Hai bên đều ngưng tụ ra đấu kỹ phòng ngự, để tránh dư lực đấu kỹ gây thương tích cho mình.
“Bang bang!” Lại hai tiếng vang lên.
Kim ô hỏa của Quân Mộ Khuynh còn có hàn băng phá trong nháy mắt biến mất, mà đấu kỹ của Nguyệt Mộng Sắc Nguyệt Trường Không cũng lập tức tiêu tan.
Ba người cùng lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nhìn thấy bóng dáng của Quân Mộ Khuynh, Nguyệt Mộng Sắc Nguyệt Trường Không cũng không tốt lắm.
Hai người bọn họ liên tục lui về phía sau ba bước, Quân Mộ Khuynh lại chỉ lui một bước!
Điều này nói rõ, thực lực của Quân Mộ Khuynh vượt xa hơn bọn họ, mặc dù cấp bậc của bọn họ là tôn thần, nhưng lực lượng bây giờ, cũng chỉ là là tôn giả, chỉ như vậy, bọn họ cũng đã thua ở trên tay Quân Mộ Khuynh, hai người liên thủ còn thua, nếu như một người ra tay, đây không phải là sẽ chết rất thảm hay sao.
Quân Mộ Khuynh khó hiểu nhìn người trước mặt, bọn họ muốn khiêu chiến nàng, lại không có đánh hết sức, bọn họ rốt cuộc muốn thế nào? Chỉ là vì muốn nhìn một chút thực lực của nàng như thế nào thôi sao?
“Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Quân Mộ Khuynh không kiên nhẫn hỏi, đánh nhau, bọn họ lại không dùng toàn lực, thế nhưng nhìn ánh mắt của nàng ta, lại như vậy …
Nguyệt Mộng Sắc hừ nhẹ một tiếng, “Thua chính là thua, Quân Mộ Khuynh, ta thừa nhận ngươi!”
Thừa nhận? Hiện tại trong đầu Quân Mộ Khuynh có rất nhiều nghi vấn, nàng lúc nào cần người khác thừa nhận? Nàng ta rốt cuộc là có ý gì, không thể nói rõ ra sao?
“Muốn biết chúng ta là ai, vậy thì đi về hỏi lão đầu Quân gia kia đi, năm đó hắn đã đáp ứng tộc trưởng chúng ta như thế nào, thế nhưng lại làm cái gì!” Nguyệt Mộng Sắc hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
Thiên phú của Quân Mộ Khuynh, quả nhiên hiếm thấy, nói nàng là đệ nhất thiên tài Thương Khung đại lục cũng không sai.
Nguyệt Trường Không chần chừ liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, há miệng lại không nói gì, rồi xoay người đi theo Nguyệt Mộng Sắc.
Dựa vào! Cứ như vậy!
Có lầm hay không! Bọn họ đùa giỡn với nàng sao! Quả thực là khó hiểu mà!
Lão già biết thân phận của bọn họ? Nghĩ tới đây, Quân Mộ Khuynh liền nhanh chóng lắc mình rời đi, dù sao nàng vẫn cảm thấy, chỉ cần lão già đem tất cả mọi chuyện nói hết cho nàng, nàng sẽ biết tất cả, thậm chí là chuyện của mẹ nàng
Lúc này Âm Nguyệt thành bị phong tỏa nặng nề, khắp nơi đều là khí thế đè nén, không có ai biết đây là có chuyện gì, lại không dám hỏi nhiều, chuyện của Quân gia, ai dám hỏi nhiều.
Lần này người ngoài không biết, ngay cả tứ đại gia tộc khác cũng không tra ra được, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là Quân Mộ Khuynh phái rất nhiều cao thủ bảo vệ Quân gia, còn những cao thủ đó từ chỗ nào tới thì không người nào biết.
Hiện tại người đi lại trong Âm Nguyệt thành cũng không dám làm càn quá mức, phải biết rằng, trên đường tùy tùy tiện tiện gặp được một “Người”, cũng có thể là cao thủ bao vệ Quân gia.
Ở dưới bầu không khí khẩn trương đó, Lôi gia đột nhiên yên lặng, không giống như trước đây nói này nọ, điều này làm cho mấy đại gia tộc đều kinh ngạc không thôi, việc này không giống với tác phong làm việc của Lôi gia.
Trong khoảng thời gian này, người Lâm Quân bên kia quả thực đi tới Âm Nguyệt thành không ít, thế nhưng đối mặt với khí tức cường đại này, bọn hắn cũng không dám tùy tiện ra tay.
Quân gia lại càng yên tĩnh hơn, bất kể lúc nào Hỏa Huỳnh cũng ở bên cạnh Gia Cát Dung Dung, không cho bất cứ ai tùy tiện tới gần.
Trải qua chuyện mấy lần trước, nàng cũng đã sợ, nếu như Gia Cát Dung Dung xảy ra chuyện gì, điều kiện của nàng sẽ biến thành mười hai, sáu điều kiện của Quân Mộ Khuynh, cũng đã đủ đau khổ rồi, nếu như thành mười hai, nàng thật không muốn sống nữa!
Cho nên, Hỏa Huỳnh luôn luôn thận trọng chỉ sợ Gia Cát Dung Dung xảy ra chuyện gì, hiện tại ngay cả Quân Chấn muốn nhìn thấy phu nhân của mình, cũng là chuyện không dễ dàng.
“Hỏa Huỳnh cô nương, ngươi để gia chủ chúng ta vào đi, đó là phu quân của chủ mẫu, gia chủ sẽ không làm gì với nàng đâu.” Quân Đan thành khẩn nói, tôn tiểu thư rời đi bao nhiêu ngày thì cũng bấy nhiêu ngày gia chủ không được gặp chủ mẫu rồi.
Hiện tại gia chủ biết, muốn gặp mặt phu nhân của mình, là một chuyện vô cùng khó khăn!
Hỏa Huỳnh liếc mắt nhìn nhân loại trước mắt một cái, bất mãn nói, “Chờ Quân Mộ Khuynh trở về đã, đến lúc đó các ngươi muốn nhìn như thế nào cũng được, còn bây giờ, ai cũng không được!” Nàng mới sẽ không mạo hiểm.
Quân Đan lập tức đầu đầy hắc tuyến, đứa nhỏ này, nói nửa ngày rồi cũng không chịu thông, giống như chuyện nàng nhận định dù cho có tám con thú đến kéo cũng không được, rốt cuộc thì người này là từ chỗ nào đi ra vậy.
Quân Chấn đen mặt, đứng ở tại chỗ, tiểu vương bát đản cố ý mà, cố ý muốn chỉnh hắn!
Nàng tốt nhất đừng có trở về, nếu không, nàng chờ xem.
“Hỏa Huỳnh cô nương, tôn tiểu thư cũng không nói gì, gia chủ của chúng ta không thể không gặp chủ mẫu a, nếu không, ngươi gọi chủ mẫu ra, ngươi có thể ở đây…” Nói xong lời này, Quân Đan liền cảm giác phía sau lưng có từng trận gió lạnh.
Hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện Quân Chấn đang dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn hắn, hắn cảm thấy bản thân muốn khóc.
Gia chủ muốn gặp chủ mẫu, bản thân không đến nói, lại kêu hắn đến, kết quả Hỏa Huỳnh cô nương không đồng ý, hắn ở đây mất nhiều nước bọt như vậy, gia chủ còn trừng hắn, ôi!
Mặc kệ Quân Đan nói cái gì, Hỏa Huỳnh cũng không đồng ý để Quân Chấn đi vào gặp Gia Cát Dung Dung, lúc này tình hình của Gia Cát Dung Dung hoàn toàn là dựa vào linh lung quả, không thể để người khác tùy tiện quấy rầy, đây cũng là một trong những nguyên nhân Hỏa Huỳnh không cho phép bọn họ đi vào.
Nàng bây giờ rất sợ Gia Cát Dung Dung xảy ra chuyện gì, nếu không nàng sẽ rất thảm, bất kể là vì ai, nàng vẫn cảm thấy không thể để cho người trước mắt đi vào.
“Hỏa Huỳnh cô nương…”
“Tâm tình của các ngươi không tệ lắm! Có thể ở đây nói chuyện phiếm.” Giọng nói lạnh như băng ở phía sau vang lên.
Mấy người cứng đờ thân thể, mạnh đứng lên, Quân Đan thiếu chút nữa liền ràn rụa nước mắt, tôn tiểu thư, rốt cuộc người đã trở về, nếu không hắn làm thuộc hạ không biết sẽ bị gia chủ hành hạ như thế nào... A, nói sai rồi, bị gia chủ chà đạp.
Hỏa Huỳnh hớn hở, nhìn thấy người từ không trung đi tới, nàng lập tức bước ra nghênh đón.
“Quân Mộ Khuynh, mấy ngày nay ta một tấc cũng không rời, luôn canh giữ ở bên người chủ mẫu Quân gia, cam đoan không xảy ra bất cứ chuyện gì.” Rốt cuộc hoàn thành một điều kiện, nàng rất là vui vẻ a.
Quân Mộ Khuynh cười cười, “Phải không?” Hi vọng là như vậy.
“Đương nhiên, ta làm việc, ngươi… A!” Hỏa Huỳnh lắc mình một cái biến mất ở trước mặt Quân Mộ Khuynh.
Quân Chấn với Quân Đan đều sửng sốt nhìn, đã xảy ra chuyện gì, tại sao thoáng cái nàng lại trở nên kinh hoảng như thế.
“A! Vì sao lại thế này!” Giọng nói rầu rĩ của Hỏa Huỳnh ở trong phòng vang lên.
Quân Chấn Quân Đan liếc mắt nhìn nhau, lập tức chạy vào gian phòng, vẻ mặt còn vô cùng kinh hoảng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, trái tim bọn họ không ổn, đừng nên dọa sợ bọn họ có được không?
Quân Mộ Khuynh nhíu mày, cũng vội vàng đi vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...