Edit: Zi
Quân Mộ Khuynh bị kéo vào trong phòng, gỡ vi mạo xuống, bất đắc dĩ nhìn Doãn Thí Sát: “Doãn đại ca, ngươi đây không phải là hại ta sao?” nhờ hắn giúp, hắn lại không giúp.
“Huynh đệ, ngươi yên tâm đi, Y Nguyệt nhìn trông yếu đuối, nhưng nàng lớn lên ở trong doanh binh đoàn, tính cách sẽ không giống như các cô nương khuê các.” Quân Mộ Khuynh nàng cũng không giống một cô nương bình thường, có thể có một ‘huynh đệ’ như nàng, hắn đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cũng rất vui mừng.
Quân Mộ Khuynh trừng mắt Doãn Thí Sát một cái, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, hy vọng ngày thân phận của nàng bị lộ, sẽ không có ai bị tổn thương là được rồi.
Nàng thật không đánh giá được chấn động của hai chữ Xích Quân mang tới, từ ngày Bá Hiêu cải trang thành nàng, nàng liền nhận ra, may mắn Bá Hiêu lợi hại, nếu không sẽ bị vây chết trong đám người kia mất.
Doãn Thí Sát tò mò quan sát Quân Mộ Khuynh từ trên xuống dưới, chốc chốc nhíu mày, chốc chốc nghi hoặc, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
“Doãn đại ca, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Quân Mộ Khuynh không chút do dự ngửa đầu uống cạn một ly rượu cay nồng, trong bụng dần dần ấm lên.
“Ta chỉ là hiếu kỳ không biết ngươi học được thuật phân thân lúc nào.” Ngày đó, Xích Quân và Quân Mộ Khuynh đồng thời xuất hiện, hắn đều ngây dại, đáng tiếc, lúc đó không có cơ hội hỏi nàng.
Quân Mộ Khuynh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Doãn Thí Sát, cười khúc khích: “Doãn đại ca, tiểu muội sao có thể biết được thuật phân thân chứ, chẳng qua là ta nhờ bằng hữu của mình giúp một tay mà thôi, may mắn thực lực của vị bằng hữu này không tồi, nếu không sẽ bị các ngươi chặn đường mất.”
Doãn Thí Sát bừng tỉnh, hắn hung hăng vỗ đầu mình một cái, đúng nha, sao hắn lại không nghĩ tới chiêu này: “Đại ca tự phạt một chén, ngay cả ‘huynh đệ’ cũng không nhận ra.” Nói xong, Doãn Thí Sát liền bưng ly rượu đầy uống một hơi cạn sạch.
Quân Mộ Khuynh cười nhìn Doãn Thí Sát, hắn một tiếng ‘huynh đệ’, căn bản không xem nàng là một vị cô nương, có điều nàng thích nhất chính là như vậy, từ nhỏ nàng ở trong bầy sói, cũng đã tạo thành tính cách không câu nệ, mà tính tình Doãn Thí Sát lại vừa vặn hợp khẩu vị của nàng, ‘huynh đệ’ này nàng hài lòng từ tận đáy lòng.
“Lần này ta tới không chỉ là muốn uống rượu cùng ngươi mà thôi.” Quân Mộ Khuynh lại uống cạn một chén rượu, hơi nóng tản ra trong bụng.
“Huynh đệ có việc gì cứ nói thẳng, làm ca ca, ta nhất định sẽ giúp ngươi.” Doãn Thí Sát vỗ vỗ ngực, hào khí ngất trời.
Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu: “Ta cũng không phải tới nhờ vả.”
“Vậy thì làm gì?” Doãn Thí Sát nhíu màu, nàng tìm đến mình còn có chuyện gì?
Quân Mộ Khuynh đảo cặp mắt trắng dã, thở dài: “Đại ca còn nhớ lúc chúng ta vừa quen biết, ta cướp lục cánh thanh sói của ngươi, đã từng hứa sẽ cho ngươi một thần thú khác.” Chuyện này chỉ sợ là hắn quên mất rồi.
Doãn Thí Sát nhìn Quân Mộ Khuynh, chớp chớp mắt, hình như là có chuyện này, có điều hắn căn bản không có để ý cái gì mà thần thú hay linh thú, có ‘huynh đệ’ này, ma thú thì có là gì chứ.
“Lần này ta tới là muốn hỏi, ngươi muốn ma thú phong nguyên tố loài gì.” Thừa dịp lần này mọi người đều ở Âm Nguyệt thành, mà ở đây lại có sẵn ma thú, nàng muốn đem chuyện này giải quyết cho xong.
Doãn Thí Sát ngốc lăng nhìn Quân Mộ Khuynh, đây là đi chợ hay là tiếp nhiệm vụ nha, còn có thể được lựa chọn, chẳng lẽ đám ma thú đấy đều là của nàng?
“Loài nào cũng được, dù sao lão gia hỏa kia cũng không quan trọng ma thú gì.” Doãn Thí Sát lấy lại tinh thần, cười nói, mặc dù không phải là thần thú hắn cũng nhận.
“Được rồi, ta sẽ đi chọn, chờ sau tỉ thí ngũ đại gia tộc, các ngươi đừng vội đi, ta sẽ giúp các ngươi tìm một ma thú.” Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng nói, trên mặt lộ ra một nụ cười, cứ việc Doãn đại ca nói thế, nhưng nàng vẫn muốn tìm cho bọn hắn một ma thú.
Doãn Thí Sát gật gật đầu, cũng không để ý lời của Quân Mộ Khuynh, hắn không tin nàng có thể tìm được cho hắn tức khắc một thần thú, mặc dù nàng có hai con thần thú cũng không thể nói cho là cho được, thần thú a, đâu phải là rau cải trắng ngoài chợ.
“Đến đến, chúng ta uống rượu.” Doãn Thí Sát trực tiếp cầm vò rượu lên uống.
Quân Mộ Khuynh cũng không ra vẻ, học bộ dáng Doãn Thí Sát cầm vò rượu lên uống từng ngụm từng ngụm một, sau khi uống hết một vò rượu, hai người nhìn nhau cười.
“Huynh đệ thật sự muốn cùng Quân Lạc Phàm tỷ thí?” Mặc dù là song nguyên tố, nhưng ai biết tiểu tử Quân Lạc Phàm kia sẽ xài chiêu gì, hắn vẫn có một chút cảm giác nguy hiểm.
“Đương nhiên, đại ca đừng lo lắng, Quân Lạc Phàm không thể làm gì ta, ta còn có ma thú bảo hộ.” một vò rượu vào bụng, Quân Mộ Khuynh lại không có một chút cảm giác say nào, trái lại tinh thần càng lúc càng tỉnh.
Kiếp trước, nàng cũng thường xuyên chưng cất rượu, ở trong rừng rậm không có thiếu cái gì, nàng lấy trái cây xuống ủ rượu, có cái cũng năm sáu năm, thứ kia uống vào không có cay, còn có vị ngọt của trái cây, uống rất ngon, nhưng lại không thể uống nhiều, bởi vì tác dụng của nó rất chậm, nhưng khi thấm rồi thì lại vô cùng lợi hại.
Doãn Thí Sát vẫn là có chút không yên lòng, người của Quân gia, hắn cho tới bây giờ vẫn không thể yên tâm, còn có người của Lôi gia nữa, đúng là vô sỉ hèn hạ, ở trên người bọn họ chẳng có chuyện tốt lành gì.
“Nhưng mà…”
“Doãn đại ca, hai chúng ta khó lắm mới được gặp nhau một lần, đừng nói mấy chuyện đó nữa, đến, uống rượu.” Quân Mộ Khuynh lại cầm một vò rượu khác, mở nắp ra, uống một ngụm lớn, rượu ở đây so với rượu nàng ủ, nồng độ không bằng, cho nên Quân Mộ Khuynh mới có thể dám uống từng ngụm như vậy.
“Được!” Doãn Thí Sát cũng lấy một vò, hai người như là thi đấu, uống từng ngụm từng ngụm.
Thẳng tới chạng vạng, Quân Mộ Khuynh mới lung lay lắc lư bước ra khỏi Thanh Hỏa dong binh đoàn, nhìn cửa lớn đóng chặt, chân nàng nhũn ra, nàng cho rằng mình ngàn chén không say, nhưng bây giờ… Cuối cùng cũng gặp được sâu rượu nha.
Lần này tới Âm Nguyệt thành cũng chỉ có hai huynh muội Doãn Thí Sát, nếu như có Cái Thạch và Lam Tổ ở đây, nàng đâu có dễ dàng thoát thân như vậy.
Triệu Đồng thấy Quân Mộ Khuynh lảo đảo đi ra, chạy nhanh lên: “Xích Quân công tử!” trời ạ, uống rượu cùng với thiếu chủ, không phải là uống tới bây giờ đấy chứ, này cũng quá điên cuồng đi.
Triệu Đồng nhìn Quân Mộ Khuynh cũng thẹn thùng, dong binh đoàn bọn họ không ai có thể uống thắng thiếu chủ, Xích Quân công tử cư nhiên dám cùng hắn uống, mà tình huống này hình như còn thắng nữa.
Quân Mộ Khuynh phất phất tay: “Ta không sao, sau khi Doãn đại ca tỉnh lại, ngươi nói với hắn, ta còn có chuyện phải đi trước, chuyện đáp ứng hắn, ta nhất định sẽ làm được.” mặc dù mang theo một chút men say nhưng thanh âm của nàng vẫn lạnh lùng băng giá.
Triệu Đồng gật đầu, ở chung với Xích Quân công tử một thời gian, hắn đương nhiên biết, hắn nói có chuyện nhất định là có chuyện, chỉ cần làm theo là được, nếu không hậu quả tự gánh lấy.
Quân Mộ Khuynh thấy Triệu Đồng rời đi, lúc này mới chậm rãi đi ra ngoài, thẳng tới khi nàng tới một chỗ không có người, nàng nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhắm mắt lại, qua một lúc sau, đôi mắt chậm rãi mở, lúc này, đôi mắt đỏ đậm vô cùng tỉnh táo.
Đôi mắt đỏ đậm nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy không có ai đi qua, nàng nhanh chóng lấy vi mạo trên đầu xuống, buộc tóc lên, đi về hướng Huyết Nguyệt dong binh đoàn.
Cảm giác được dưới chân hơi lảo đảo, Quân Mộ Khuynh thở dài, xem ra nàng có chút say thật rồi.
Lúc đi tới sân “hai”, Quân Mộ Khuynh dừng chân một lúc, bóng người vừa đi qua có phải là… Lãnh Hải Đường?
Nhưng mà sao hắn thấy mình lại vội vàng đi mất rồi? Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi tiếp, sau khi bóng lưng nàng biến mất, người giấu trong bóng tối chậm rãi đi ra, nhìn thấy thân ảnh đỏ rực kia, ánh mắt khẽ cong, khóe miệng cũng cười thú vị.
Quân Mộ Khuynh đi qua “tam, tứ, ngũ, lục”, đi thẳng tới cửa viện “thất”, nàng mới dừng lại, nghe thanh âm quen thuộc bên trong, khóe miệng khẽ nhếch, lập tức bước vào.
“Chuyện gì khiến các ngươi vui vẻ đến thế?”
Người đang nói chuyện đều sửng sốt nhìn sang, khi thấy người phía sau đi tới, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, lập tức đứng lên.
“Cô nương!” người nhận thức được Quân Mộ Khuynh không hẹn mà cùng kêu lên.
Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt: “Đội trưởng đội phó bọn họ ở đâu?” tại sao không thấy bọn họ.
Kỷ Tử lập tức đi ra tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, cười ha hả trả lời: “Cô nương, bọn họ đều ở bên trong, có cần ta đi gọi bọn họ ra không?” Kỷ Tử ngăn chặn kích động trong lòng, hai mắt sáng rực, bọn họ lại được gặp cô nương nữa rồi.
“Không cần, ta đi vào là được rồi.” Quân Mộ Khuynh cười nói, bọn họ đã sớm tới rồi, nhưng nàng có chuyện cần phải quyết nên vẫn chưa đi gặp bọn họ, sao lại còn bắt bọn họ ra đón.
Kỷ Tử gật đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Quân Mộ Khuynh đi vào bên trong.
Một nhóm người mới mê man nhìn mấy tiền bối, bọn họ không rõ, vì sao các tiền bối lại cung kính với nha đầu kỳ quái này như vậy, còn gọi nàng là cô nương nữa.
“Tiền bối, vì sao các ngươi lại cung kính với cô nương kia như thế?” có người không nhịn được tiến lên hỏi, thật là lạ mà.
“Ngươi nhớ người ta vẫn hay nhắc tới sao? Đó chính là nàng.” Kỷ Tử hưng phấn nói, nếu không có cô nương, sao có thể có Huyết Nguyệt dong binh đoàn ngày hôm nay, còn có những vũ khí phát sáng kia nữa, so với tất cả các vũ khí khác đều tốt hơn, có điều bọn họ vẫn luôn cất giữ rất kỹ, hiếm khi lấy ra dùng.
Cái gì!
Mọi người nhao nhao trừng lớn hai mắt, nhớ lại thân ảnh hồng sắc vừa nãy, là truyền kỳ của dong binh đoàn mình nha!
Nghe nói, Huyết Nguyệt dong binh đoàn thiếu chút nữa bị xóa tên ở thập đại dong binh đoàn, bởi vì truyền kỳ cô nương, mới có thể có ngày hôm nay.
Nghe nói, cô nương đã chỉ điểm một vài điều, khiến cho đội trưởng bọn họ có thể giết được linh thú, qua được vòng khảo nghiệm.
Nghe nói, cô nương đi qua vách Tuyệt Mạt, hơn nữa còn mang về Tuyệt Mạt khoáng thạch…
Nghe nói…
Quá nhiều chuyện, đều là nhờ nữ tử nhỏ gầy kia làm ra, này có thật không?
“Các ngươi đừng coi khinh cô nương, nếu không về sau sẽ hối hận.” Kỷ Tử sùng kính nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh khuất dần, mùi vị hối hận, bọn họ cũng đã nếm qua, nếu cô nương không ra tay, bọn họ nào biết cô nương lại lợi hại đến vậy.
Coi khinh?
Điều này sao có thể!
Đám tân lính đánh thuê nhao nhao lắc đầu, người mà ngay cả Kỷ Tử tiền bối đều kính phục như thế, bọn họ nào dám, huống hồ mấy năm này, bọn họ cũng có nghe nói qua chuyện về cô nương, những việc cô nương làm, bọn hắn đều làm không được, bọn họ sao dám coi khinh chứ.
Sau khi Kỷ Tử nói cho bọn hắn biết thân phận của Quân Mộ Khuynh, tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt sùng kính, đây chính là cô nương của dong binh đoàn bọn họ.
Quân Mộ Khuynh đi vào gian phòng, liền nhìn thấy năm người đang tụm đầu lại, cũng không biết đang thương nghị cái gì, nàng chậm rãi bước đi qua, bọn họ lại không có phát hiện mình đến.
“Nói cái gì mà nghiêm túc thế?” Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, cười nhìn mấy người quen thuộc, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn.
“Tiểu Khuynh!” Lạc Anh Ninh lập tức đi tới, ôm cánh tay Quân Mộ Khuynh.
“Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi, xem bộ dáng nghiêm túc của bọn hắn, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì.
“Cô nương.” Bốn người còn lại nhao nhao kêu lên, trong mắt không giấu được sự hài lòng, người bọn họ vẫn chờ đợi rốt cuộc cũng đã tới.
“Tiểu Khuynh, chúng ta đang nói về Xích Quân.” Lạc Anh Ninh lập tức nói, sau ngày đó, bọn họ cũng chưa từng thấy qua Xích Quân, cũng không biết hắn trốn ở đâu, không ai thấy qua Xích Quân, cũng không có người tìm đến hắn.
Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, trong lòng vô cùng vui mừng vì mình không có mặc trang phục của Xích Quân đi tới, nếu không sẽ tạo náo động lớn, may mắn may mắn.
“Xích Quân làm sao?” Nàng cố ý hỏi.
Nghiêm Thanh không có ở đây, hình như là đi chấp hành nhiệm vụ gì đó, thật đáng tiếc, ở đây không có gặp được hắn, có điều cũng may mắn không gặp được hắn, nếu không hắn lại kéo mình đi uống rượu, rượu là thứ lính đánh thuê yêu nhất, cùng bọn họ ở cùng một chỗ, sẽ không tránh được việc uống rượu.
“Chúng ta thấy rất lạ, Âm Nguyệt thành nói lớn không lớn, nhưng mấy ngày nay, chúng ta không tìm được Xích Quân, ngay cả bóng cũng không thấy đâu.” Lạc Anh Ninh chu chu miệng, nàng thật vất vả mới gặp được Xích Quân, thế nhưng ngay cả mặt mũi Xích Quân như thế nào đều nhìn không được.
Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn vẻ mặt của bọn họ, lạnh nhạt nói: “Các ngươi đều chưa từng thấy qua bộ mặt thật của Xích Quân, càng không biết được tên thật của nàng, chẳng qua là một người đội vi mạo, hắn là nam hay nữa, gầy hay béo, bộ dáng như thế nào các ngươi cũng không biết, dù cho hắn xuất hiện, các ngươi cũng không nhận ra được.” Nàng ngồi một cục ở đây, bọn họ còn đi tìm khắp nơi được, thực sự là phục mà.
Ách…
Mọi người đều sững sờ, hình như đúng là như vậy, bọn họ cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua bộ dáng của Xích Quân, lúc hắn mang vi mạo trên đầu, mọi người đều nhận thức, thế nhưng nếu đem vi mạo tháo xuống, thì sẽ không có ai biết, ai là Xích Quân, chuyện đơn giản như vậy, vì sao bọn họ không nghĩ đến?
Quân Mộ Khuynh cười khúc khích, nàng cũng định nói cho bọn hắn biết, thế nhưng nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm trước, nàng liền sợ, tạm thời vẫn là chưa nên nói.
“Hôm nay ta qua đây, chính là cho các ngươi cái này.” Quân Mộ Khuynh từ trong không gian mặt lấy ra một cái túi lớn.
“Đây là cái gì?” Lý Cổ Nguyệt tò mò hỏi, cũng không để ý tới chuyện về Xích Quân nữa.
“Nạp giới.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng phun ra hai chữ.
Làm năm người kia khiếp sợ, bọn họ nhìn Quân Mộ Khuynh, miệng há to, một đống nạp giới nhiều như vật, nàng lấy ở đâu ra, lần trước là một đống vũ khí cao cấp, lần này là nạp giới, ông trời ơi, nàng còn có cái gì không có không?
“Ách… Các ngươi đã quên, ta đã bái sư học luyện khí sao.” Quân Mộ Khuynh 囧 囧 nói, ánh mắt của bọn họ là sao chứ, đều biết nàng là luyện khí sư, nhìn thấy nàng lấy ra đồ, sao còn ngạc nhiên đến vậy.
Đúng nha! Nàng đã là luyện khí sư, có nhiều nạp giới như vậy, cũng là bình thường.
Mấy người thu hồi tâm tư, chỉ còn lại nụ cười, bọn họ thực sự là ngạc nhiên, rõ ràng đều biết, vậy mà lại quên.
“Dong binh đoàn các ngươi có triệu hoán sư không?” Quân Mộ Khuynh hỏi, dong binh đoàn có triệu hoán sư, không phải chuyện dễ dàng, có điều cũng có vài triệu hoán sư, sẽ ký thân với dong binh đoàn.
Năm người nhao nhao lắc đầu, dong binh đoàn có triệu hoán sư, kia là chuyện tuyệt đối không thể.
“Vậy sao, thôi vậy.” Quân Mộ Khuynh cười nhạt, ngồi xuống ở vị trí bên cạnh Lạc Anh Ninh.
“Ngươi muốn triệu hoán sư làm cái gì?” Lạc Ưng Hùng tò mò hỏi, nàng cũng biết dong binh đoàn sẽ không dễ dàng có triệu hoán sư, sao còn hỏi.
“Chỉ là hiếu kỳ mà thôi, đã không có thì thôi.” Quân Mộ Khuynh xả ra một nụ cười, nếu có triệu hoán sư, nàng sẽ tìm cho bọn hắn một cái ma thú thích hợp, đã không có, thì cũng chịu thôi.
Mấy người cũng không để ý nhiều, cũng tin lời Quân Mộ Khuynh, nếu bọn họ biết Quân Mộ Khuynh muốn hỏi để chuẩn bị ma thú cho bọn họ, chỉ sợ phải nhảy cẫng lên, có điều đã không có triệu hoán sư thì không thể để ma thú ở trong dong binh đoàn, nếu không thể khống chế được ma thú, cuối cùng sẽ làm các lính đánh thuê bên trong dong binh đoàn bị thương thì mệt.
Sáu người bắt đầu trò chuyện rôm rả, Lý Cổ Nguyệt cũng đem mấy chuyện xảy ra mấy năm gần đây kể tỉ mỉ cho Quân Mộ Khuynh nghe.
Huyết Nguyệt dong binh đoàn bây giờ đã không còn giống như trước, có rất nhiều lính đánh thuê mới gia nhập, thực lực của bọn họ càng lúc càng mạnh, tỉ thí lính đánh thuê lần sau, bọn họ nhất định sẽ vượt lên.
Sau khi nghe, Quân Mộ Khuynh rất vui mừng, nhìn thấy nhiều bạn tốt như vậy, trên mặt không tự chủ lại cười thật tươi, ánh mắt đỏ đậm lộ ra một sự kiên định.
Tỉ thí ngũ đại gia tộc! Nàng chờ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...