Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Edit: Hoa Thiên

Phù Thủy trấn vẫn như trước một chút thay đổi cũng không có, nếu như nói thay đổi lớn nhất, chính là Quân gia không có âm thanh bị người đánh và chế nhạo, thân ảnh màu đen ở trên trời hiện ra, rơi xuống Quân gia, khiến cho không ít người đều cảm thấy kinh ngạc.

Ngọc Phác dạo chơi ở trên đường nhìn thấy động tĩnh trên bầu trời ở Quân gia, hơi sững sốt, bước nhanh đi đến bên này, bây giờ Ngọc Phác thay đổi rất nhiều, không giống ba năm trước đây mập mạp béo phì, chỉ thấy hắn đeo một cái đai ngọc màu vàng kim, tác phong nhanh nhẹ, đi trên đường, khiến cho không ít thiếu nữ đều rốt rít si mê thán phục.

Sau khi Quân Mộ Khuynh trở lại Quân gia, nhìn phòng ở trống rỗng, trong lòng xông ra một cỗ bất an, nàng lập tức tìm kiếm khắp nơi, hi vọng nhìn thấy thân ảnh như trích tiên kia.

Hàn Ngạo Thần nhìn tiểu thân ảnh vội vàng, trong lòng thật sâu đau nhói một chút, Quân gia đã không có người, nói cách khác Quân Mặc đã không còn ở nơi này, có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng có thể, bị gia chủ Quân gia bắt về nơi ở của chủ Quân gia, cũng chính là Âm Nguyệt thành.

Thân ảnh màu đỏ vội vàng, không ngừng qua lại, Quân Mộ Khuynh luôn luôn bình tĩnh tỉnh táo, cũng rốt cuộc không còn tỉnh táo như thường nữa, nhìn căn phòng trống rỗng, một loại tâm tình gọi là phẫn nộ xông lên đầu.

Nàng cúi đầu, hai tay rũ xuống, không biết nàng đang suy nghĩ gì, trên người tản ra khí tức màu đỏ ra xung quanh, Hàn Ngạo Thần lập tức kêu một tiếng, “Tiểu Khuynh Khuynh.”

Âm thanh quen thuộc khiến Quân Mộ Khuynh chậm rãi ngẩng đầu, Hàn Ngạo Thần kinh ngạc phát hiện, ánh mắt của nàng, giống như lúc mới đầu gặp gỡ vậy, ngay cả con ngươi cũng biến thành màu đỏ, trong đầu của hắn đột nhiên liền hiện lên thân ảnh cao lớn kia, hắn lập tức đi qua, chặt chẽ đem người có khí tức màu đỏ khủng bố bao quanh kia ôm vào trong lòng.

“Tiểu Khuynh Khuynh, không thể, tiểu Khuynh Khuynh không thể tức giận, không thể.” Hàn Ngạo Thần chặt chẽ ôm lấy Quân Mộ Khuynh, khẽ nói, hắn đột nhiên rất sợ người trong lòng biến mất.

Khí tức màu đỏ bao quanh trên người Quân Mộ Khuynh, chợt tan biến, màu đỏ trong mắt nàng trong nháy mắt tản đi, nhìn người ôm lấy nàng, khát máu trên mặt rốt cuộc trở nên nhu hòa, nàng vươn tay, nhẹ nhàng ôm sau lưng Hàn Ngạo Thần.

“Ta không sao.” Mới vừa rồi trong nháy mắt kia, nàng quả thực là muốn giết người trong thiên hạ, để cho bọn họ biết thương tổn tới nàng, thương tổn người nhà nàng, sẽ có hậu quả như thế nào.

Khi đó, nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, ở trong thân thể hình như là có một người khác vậy, nếu không phải là Hàn Ngạo Thần, nàng hiện tại chỉ sợ đã biến thành sát nhân điên cuồng, gặp người liền giết, dùng máu tươi người khác đến sưởi ấm thân thể lạnh như băng của nàng.

Hàn Ngạo Thần nhắm mắt lại, trong lòng vẫn có chút lo lắng, trong nháy mắt đó, hắn có cảm giác được người trong lòng sẽ biến mất, cái loại sợ hãi đó, hắn chưa từng có, hắn tuyệt đối không thể để cho tiểu Khuynh Khuynh biến mất.

“Ầm!” Âm thanh mạnh mẽ vang lên, một thân ảnh màu vàng vội vã đi tới, há mồm ra, vừa định nói chuyện, liền nhìn thấy một màn như vậy.

“A! Ta cái gì cũng không thấy.” Ngọc Phác lập tức xoay người, đỏ mặt liếc nhìn xung quanh.

Quân Mộ Khuynh yên lặng thoát khỏi ngực Hàn Ngạo Thần, bình tĩnh nhìn người tới, “Ngươi là ai?”

Ngọc Phác chậm rãi xoay người, sau khi nhìn thấy bọn họ tách ra, ngượng ngùng cười nói, “Việc này, ta không phải cố ý, ai biết các ngươi ở đây lại…”

Thân ảnh màu đỏ thoáng qua, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn người tới, toàn thân tản ra khí tức lạnh như băng, “Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi là ai!” Nếu như là người Quân gia, nàng nhất định sẽ không khách khí.


Hàn Ngạo Thần nhìn Quân Mộ Khuynh trước tiên còn có thể hỏi người tới là ai, vui mừng thở phào nhẹ nhõm, nàng không phải vừa mới nhìn thấy người tới liền ra tay, bọn họ trở về không có mấy người biết, cũng không muốn kinh động bất luận kẻ nào, tiểu Khuynh Khuynh cứ việc tức giận, nhưng mà vẫn có lý trí.

“A? Ta… không phải ngươi quen ta sao?” Ngọc Phác bi thương nhìn Quân Mộ Khuynh, lúc này mới bao lâu không gặp, nàng liền không nhớ mình, không phải chứ, Quân Mộ Khuynh lúc nào trở nên hiền lành dễ quên như thế.

“Quen ngươi?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nhìn quả thực có vài phần quen mắt.

“Ta là Ngọc Phác a.” Ngọc Phác khóc không ra nước mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng quả nhiên quên mất, mệt hắn còn đem lời nàng nói ghi nhớ ở trong lòng, mới biến thành bộ dạng như bây giờ, thế nhưng người thúc đẩy hết thảy những chuyện này, dường như quên mất hắn.

Ngọc Phác? Trong đầu thoáng qua một màn quen thuộc, Quân Mộ Khuynh lúc này mới nhớ ra.

Hàn Ngạo Thần nhìn thấy lại tới một “Hoa đào”, bước nhanh đi lên, đem Quân Mộ Khuynh ôm vào trong ngực, lạnh lùng nhìn người trước mắt.

Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, nhất thời có chút không nói gì, nàng đi về phía trước một bước, hai mắt nhìn chằm chằm Ngọc Phác, không để ý tới Hàn Ngạo Thần ở bên cạnh.

Hàn Ngạo Thần buồn bực nhìn Ngọc Phác, rõ ràng hắn so với người trước mắt đẹp trai hơn nhiều, vì sao tiểu Khuynh Khuynh cho tới bây giờ cũng không có nhìn hắn như vậy, chẳng lẽ sức hấp dẫn của hắn không đủ, hay là mị lực không được?

Ngọc Phác nhìn đôi mắt lạnh như băng của Hàn Ngạo Thần, kinh hãi lui về phía sau một bước, trong lòng yên lặng than khóc, hi vọng Quân Mộ Khuynh không nhìn mình như vậy nữa, nàng còn nhìn nữa, ánh mắt nam nhân kia liền muốn giết chết hắn.

“Hắc hắc, lão đại… Ta…”

Đôi mắt đỏ đậm trừng Ngọc Phác một cái, Ngọc Phác lập tức ngậm miệng, trong lòng đã sớm kêu rên, không nên đối xử với hắn như vậy, hắn chỉ là muốn đến xem ở đây xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không phải cố ý quấy rầy hai người bọn họ, rốt cuộc là lão đại trở về lúc nào, nam nhân này xuất hiện lúc nào, nếu như hắn biết, tuyệt đối sẽ không quấy rầy bọn họ.

“Mười vạn mỏ tinh của ta đâu?”

Gì?

Mười vạn mỏ tinh?

Hàn Ngạo Thần kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, không phải người trước mắt hấp dẫn tình cảm của tiểu Khuynh Khuynh, mười vạn mỏ tinh, hắn ngay cả mười vạn mỏ tinh cũng không bằng sao? Nhưng mà tiểu Khuynh Khuynh không phải là bị nam nhân này hấp dẫn, điều này khiến cho hắn lập tức nhẹ nhõm.

Hàn Ngạo Thần không nhịn được nghĩ lại, mười vạn mỏ tinh có sức hấp dẫn hơn so với hắn sao? (Zi: Buồn cười quá, haha.)

“Lão đại, cái này, hai mươi vạn mỏ tinh ta từ sớm đã chuẩn bị xong, chờ ngươi trở về.” Ngọc Phác thấp thỏm nói, lão đại vốn chỉ hỏi hắn muốn mười vạn mỏ tinh, gần đây hắn lại nghĩ, mười vạn mỏ tinh, đó tính là cái gì, liền đem mười vạn biến thành hai mươi vạn, đây là lão đại của hắn, dù cho đem toàn bộ tinh thạch, mỏ tinh, thủy tinh nâu đưa cho lão đại, hắn cũng không có một chút nuối tiếc.


“Hai mươi vạn?” Quân Mộ Khuynh nghi hoặc nhìn Ngọc Phác.

“Đúng vậy, lão đại…”

“Ai là lão đại của ngươi?” Quân Mộ Khuynh cảm giác mình càng nghe càng hồ đồ, từ lúc nào, nàng biến thành lão đại của Ngọc Phác rồi, chẳng lẽ là chuyện lần trước, khiến đầu óc hắn bị hỏng hay sao.

“A, lão đại, ba năm trước ta liền nhận ngươi làm lão đại rồi a, đúng rồi, khi đó, ngươi rời đi, ta chưa kịp nói cho ngươi biết, chuyện ta nhận ngươi làm lão đại.” Ngọc Phác càng nói càng hưng phấn, biểu tình trên mặt, càng khoa trương.

Lời nói của Quân Mộ Khuynh, sau khi hắn hiểu rõ, hắn liền quyết định, khi đó hắn thật lòng cảm thấy Quân Mộ Khuynh nói rất đúng, cho nên, từ ngày đó trở đi, hắn cũng không sống như trước khi, lãng tử quay đầu, hết thảy trước kia cùng hắn không có bất kỳ quan hệ gì.

“Vậy thì hai mươi vạn mỏ tinh đâu?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi, so với Ngọc Phác, nàng càng quan tâm mỏ tinh của mình hơn.

“A.” Ngọc phác vội vàng đưa tay vào trong ngực đào, lấy ra một cái nạp giới, đưa tới trước mặt Quân Mộ Khuynh. “Lão đại, ở trong này có năm mươi vạn mỏ tinh, đây là trong ba năm ta để dành được, hiện tại toàn bộ đưa cho ngươi.” Chỉ cần lão đại hài lòng là được rồi.

Quân Mộ Khuynh hờ hững cầm lấy nhẫn, tùy ý ném vào trong không gian, nàng cũng không ngờ, mười vạn mỏ tinh, sẽ biến thành năm mươi vạn, mặc dù không biết Ngọc Phác đột nhiên lại trở nên dễ nói chuyện như vậy, còn gọi nàng là lão đại, nhưng mà có tiền không thu chính là ngu, nói không chừng lúc nào đó cần dùng tới.

“Người nào đã tới Quân gia.” Quân Mộ Khuynh nghĩ nghĩ, hay là hỏi Ngọc Phác chuyện đã xảy ra ở Quân gia, nàng đã không có thời gian lại đi hỏi những người khác.

“Lão đại, là như vậy, mấy ngày hôm trước Quân gia tới mấy người, khi đó ta vừa vặn ở đây, đừng hiểu lầm, ta đang giúp Quân đại công tử, sau đó người Quân gia tới, đại công tử vì không muốn liên lụy đến ta, liền cùng bọn họ đi thư phòng nói chuyện, ta cũng không dám đi tới…”

“Nói điểm chính.” Quân Mộ Khuynh đen mặt nhìn Ngọc Phác, nói nhiều lời vô ích như vậy, vẫn chưa nói tới trọng điểm.

“Sau đó cũng không biết bọn họ nói cái gì, đại công tử liền đi theo bọn họ đi rồi, lúc đi cũng không nói gì, nhưng mà mấy người Quân gia kia nói, nếu như muốn tìm Quân Mặc, vậy thì đến gia chủ Âm Nguyệt thành!” Ngọc Phác học theo bộ dáng người nọ ngày đó nói chuyện, rồi nói với Quân Mộ Khuynh.

Đôi mắt lạnh như băng, bắn ra băng hàn quang mang, Ngọc Phác vội vàng lui về phía sau một bước, khẩn trương nói, “Lão đại, lời kia, thật sự không phải là ta nói, là những người đó nói.” Hắn chỉ đem chuyện ngày đó, từ đầu chí cuối nói cho lão đại mà thôi.

“Còn gì nữa không?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi, muốn tìm đại ca, liền đi Quân gia, đây chính là muốn nói cho nàng, bọn họ biết, nếu như mình nghe nói đại ca xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ vội vàng trở về, bọn họ cố ý nói cho Ngọc Phác hành tung của đại ca, là muốn để cho nàng đi Âm Nguyệt thành.

Lúc này Quân gia tìm nàng trở lại, không phải là vì tỉ thí ngũ đại gia tộc, bọn họ gấp gáp như vậy làm cái gì, dù cho đại ca không có ở Âm Nguyệt thành, nàng cũng sẽ đi.

“Tiểu Khuynh Khuynh, hiện tại chúng ta là không phải nên đi Âm Nguyệt thành?” Hàn Ngạo Thần đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, mục đích của Quân gia rất rõ ràng, đó chính là tiểu Khuynh Khuynh, vì tiểu Khuynh Khuynh, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì.

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh câu dẫn ra một nụ cười lạnh, âm thanh lạnh như băng chậm rãi vang lên, “Đương nhiên, chúng ta còn phải đi nhìn xem gia chủ Quân gia, rốt cuộc muốn làm cái gì, tìm Quân Mộ Khuynh ta làm cái gì.” Bắt đại ca của nàng, không đúng, dựa theo lời nói của Ngọc Phác, đại ca là tự nguyện cùng đi với bọn họ đến Âm Nguyệt thành, vì sao đại ca lại đột nhiên đi Âm Nguyệt thành, hay là có người uy hiếp hắn.


“Lão đại, có phải muốn đi Âm Nguyệt thành hay không, vừa hay mấy ngày nay ta cũng rảnh rỗi, mang ta đi cùng đi.” Ngọc Phác hưng phấn nói, lúc hắn bắt đầu thành công, hắn đã muốn đi theo ở bên người lão đại, nhưng lão đại chính là vẫn chưa có trở về, hiện tại có cơ hội này, hắn nhất định phải nắm chặt mới được.

“Ngươi thì thôi.” Hàn Ngạo Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngọc Phác, hắn đi theo, hắn đi xem náo nhiệt cái gì.

Âm thanh lạnh như băng nói xong, Hàn Ngạo Thần ôm Quân Mộ Khuynh, thân thể chậm rãi hiện ra trong suốt, cuối cùng biến mất ở trước mặt Ngọc Phác.

Ngọc Phác kinh ngạc kiếm tra xung quanh, việc này cũng thật là lợi hại, thoáng cái liền không thấy tăm hơi, lão đại chính là lão đại.

“Lão đại, ngươi chờ ta một chút, ta cũng muốn đi Âm Nguyệt thành.” Ngọc Phác vội vàng bước nhanh đi ra ngoài chạy đi, dưới chân khói bụi cuồn cuộn, thoáng cái không còn thân ảnh.

Âm Nguyệt thành, là chỗ của chủ nhà ngũ đại gia tộc, cũng là bổn gia của ngũ đại gia tộc, bọn họ mặc dù cách Âm Nguyệt thành xa, thế nhưng vĩnh viễn nhớ, con cháu bọn họ, vẫn là Âm Nguyệt thành.

Âm Nguyệt thành là thành thị lớn nhất Thương Khung đại lục, cũng là một toà thành trì vững chắc, nó phồn vinh, cường đại, thậm chí là hơn hẳn hoàng thành, bổn gia của ngũ đại gia tộc cũng là một nguyên nhân, mà quan trọng hơn là Âm Nguyệt thành gần với Ma Vực rừng rậm, ma triều công kích, là chuyện xảy ra thường xuyên.

Ma Vực rừng rậm cách Âm Nguyệt thành, cũng chỉ có một con sông, muốn đi Âm Nguyệt thành, nhất định phải đi qua Ma Vực rừng rậm, cho nên Âm Nguyệt thành cũng hết sức an toàn, có người muốn đánh Âm Nguyệt thành, cửa thứ nhất phải qua chính là Ma Vực rừng rậm, chờ ngươi đánh bại tất cả ma thú, là có thể công kích Âm Nguyệt thành.

Vậy là từng ấy năm tới nay, vẫn chưa có người nào dám làm như thế, ai dám đối địch cùng ma thú, huống chi là ma thú ở Ma Vực rừng rậm, Ma Vực rừng rậm xuyên qua toàn bộ Thương Khung đại lục, ma thú đâu chỉ ngàn vạn, nói không chừng, trong Ma Vực rừng rậm, ngay cả Thánh Thú cũng tồn tại, như vậy còn có ai dám đánh chủ ý tới Âm Nguyệt thành.

Cũng chính vì như vậy, Âm Nguyệt thành chẳng những không có người nào công kích, trái lại càng ngày càng phồn vinh hơn, không vì cái gì khác, Ma Vực rừng rậm là nguy hiểm, thế nhưng cũng là địa phương có thể làm giàu nhất, là người đều muốn thử thời vận, chính vì như vậy, cao thủ ở Âm Nguyệt thành ra ra vào vào nhiều hơn bất kỳ địa phương nào.

Ở địa phương cách Ma Vực rừng rậm năm mươi thước, âm thanh vang dội vang lên, thân ảnh màu trắng liên tục ngưng tụ đấu kỹ bất đồng, mà trước mặt nàng đứng chính là một con huyễn thú mười hai cấp đỉnh.

“Thủy chi nộ!” Thủy triều hung ác dâng lên đập vào mặt phun về phía ma thú, ma thú không thể né tránh công kích này, chỉ có thể thống khổ rên rỉ.

“Thủy chi lam kiếm!” Thủy kiếm màu lam lại lần nữa ngưng tụ lại, bay về ma thú phía đối diện.

Phía sau nữ tử còn có mấy người, sùng bái nhìn nàng, nhìn nàng có thể đánh lại ma thú, mắt càng trở nên sùng bái hơn, liền đi theo bọn họ đến là mấy đại nam nhân, đều phát ra từng tiếng thán phục.

“Các ngươi nhìn, Tử Kỳ thật là lợi hại, lúc nào chúng ta mới có thể có bộ dạng kiêu ngạo như nàng.” Âm thanh hâm mộ tràn ngập vang lên, thiếu nữ nhìn người mặc y phục màu trắng, thở dài nói.

“Ngươi? Quên đi, ngươi bây giờ vừa mới đến cấp năm đại kỹ sư mà thôi, thế nhưng Tử Kỳ đã là cấp ba kỹ linh sư, ngươi muốn trở thành cấp ba kỹ linh sư, ta xem ít nhất mười năm, không đúng, hai mươi năm.” Một nữ tử khác không phục nói, bắt kịp Bạch Tử Kỳ, nàng điên rồi sao.

“Hừ! Mơ một chút cũng không được sao!” Cô gái kia nhíu mày, đột nhiên nàng nhìn thân ảnh trước mặt có chút không vừa mắt, thế nhưng trên mặt vẫn không dám biểu đạt.

Bạch Tử Kỳ, nàng là một thiên tài đồng lứa mới của Bạch gia, ba năm ngắn ngủi, liền tấn chức trở thành cấp ba kỹ linh sư, mà không dựa vào bất kỳ một đan dược nào, hay là linh quả, đều là tự nàng cố gắng.

“Các ngươi đừng nói nữa, các ngươi nhìn, Tử Kỳ sắp thắng rồi!” Nam tử đứng ở bên cạnh bọn họ hài lòng nói, hắn nói Tử Kỳ sẽ thắng, hiện tại thấy chưa.

“Hừ!”


Âm thanh bất mãn truyền đến, còn cần hắn nói, bọn họ đều biết Tử Kỳ sẽ thắng.

“Phịch!” Tiếng ma thú nặng nề ngã xuống, Bạch Tử Kỳ khẩn trương cũng thở phào nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên nàng đơn độc đối kháng với mười hai cấp huyễn thú, mặc dù đẳng cấp không cao lắm, nhưng mà nàng vẫn lo lắng mình đánh không lại ma thú, sẽ làm bị thương đến bằng hữu của nàng.

Sau khi ma thú ngã xuống, mọi người lập tức đi qua, hưng phấn nhìn Bạch Tử Kỳ, líu ríu bắt đầu khen.

“Tử Kỳ, ngươi thực sự rất là lợi hại, không biết lúc nào ta mới có thể giống như ngươi.” Cô gái ban nãy lập tức nói.

“Lý Uyển, ta còn có thể làm được, chỉ cần ngươi chịu nỗ lực.” Bạch Tử Kỳ khiêm tốn nói, nàng có thể có đẳng cấp như bây giờ, cũng là trải qua khắc khổ mới có được, cũng không phải là nói được là được.

Lý Uyển bĩu môi, kiêu ngạo nói, “Ta đã rất nỗ lực, thế nhưng đẳng cấp vẫn không đi lên, có thể có biện pháp gì.”

“Đừng, Lý Uyển, chỉ bộ dạng kia của ngươi, còn nói mình đã rất nỗ lực, ta thật sự không nhìn thấy ngươi chỗ nào nỗ lực.” Âm thanh chế nhạo vang lên, người đứng ở bên cạnh Lý Uyển châm chọc nhìn Lý Uyển.

“Lưu Bối Bối, ngươi đừng quá đáng, ta thế nào không nỗ lực?” Nàng chỗ nào không nỗ lực, mỗi ngày nàng cũng rất dụng tâm rèn luyện.

“Ngươi cứ như vậy còn là nỗ lực, mỗi ngày làm một chút chuyện, liền nói eo lưng đau, bộ dạng đại tiểu thư, Tử Kỳ, ngươi đừng nghe nàng nói, nhưng mà ngươi thực sự rất là lợi hại.” Trở thành một thiên tài mới của Bạch gia, các nàng lúc nào mới có thể trở thành thiên tài trong gia tộc nhà mình?

Bạch Tử Kỳ lắc lắc đầu, xoay người ngước nhìn bầu trời, “Có người, nàng so với ta lợi hại hơn, hơn hai năm trước, nàng cũng đã là cấp tám kỹ linh sư.” Tiểu Khuynh ở ba năm trước đây cũng đã là kỹ linh sư, nàng đến bây giờ mới là cấp ba kỹ linh sư, mấy năm này, nàng nhất định tiến bộ nhanh hơn nữa.

Mấy người đều hiếu kỳ tò mò lại gần, bọn họ đều muốn biết, người kia rốt cuộc là ai, cấp tám kỹ linh sư, còn khiến Bạch Tử Kỳ sùng bái như thế, người này nhất định rất lợi hại.

“Nàng nhất định sẽ đến, nhất định sẽ.” Bạch Tử Kỳ kiên định nhìn phía trước, nàng tin, Quân Mộ Khuynh nhất định sẽ tới nơi này, đến Âm Nguyệt thành, nàng rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy tiểu Khuynh.

Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẫn không biết rốt cuộc Bạch Tử Kỳ đang nói ai, bọn họ ai cũng không có nghĩ đến là Quân Mộ Khuynh.

Chuyện của Quân Mộ Khuynh, sau khi từ Nam Ngưng học viện truyền ra, thì không còn tin tức mới nào truyền tới, mọi người đều cho rằng đây chỉ là nghe nhầm đồn bậy, Quân Mộ Khuynh thế nào thoáng cái liền trở nên lợi hại như vậy, trở thành cấp tám kỹ linh sư, từ đó về sau, người của Âm Nguyệt thành, cũng không có nhắc tới tên của Quân Mộ Khuynh.

Người bên ngoài không truyền, không có nghĩa ngũ đại gia tộc cũng không biết, chuyện của Quân Mộ Khuynh, trong ngũ đại gia tộc, sớm đã không phải là bí mật gì, mọi người cũng đã sớm biết Quân Mộ Khuynh rốt cuộc là thiên tài hay là phế vật.

“Tử Kỳ, ngươi rốt cuộc đang nói ai a, chúng ta quen người này sao?” Lý Uyển không phục hỏi, Bạch Tử Kỳ đừng tưởng rằng bản thân lợi hại một chút, liền thật không biết mình có bao nhiêu cân lượng, người lợi hại hơn so với nàng, vì sao cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa nghe nói qua.

“Chờ các ngươi nhìn thấy sẽ biết.” Bạch Tử Kỳ nhún nhún vai, bọn họ vậy mà lại quên chuyện từ Nam Ngưng học viện truyền ra, cũng không thể trách nàng không nói, là chính bọn họ quên mà thôi.

Đột nhiên một thiếu niên bừng tỉnh hiểu ra nhìn Bạch Tử Kỳ, hưng phấn chỉ về phía nàng nói, “Người mà ngươi nói có phải là Quân Mộ Khuynh hay không!” Hai năm rưỡi trước, cũng chính là Quân Mộ Khuynh mới có truyền thuyết kỹ linh sư.

“Ừ.” Bạch Tử Kỳ nhẹ giọng đáp.

“Quân Mộ Khuynh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui