Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Edit: Zi

Mọi người nghi ngờ nhìn phương hướng Chiến Sí chạy tới, còn tưởng là đại nhân vật nào tới khiến cho Chiến Sí đại nhân chạy nha đến thế, nhưng khi Chiến Sí đi tới nơi, cười hả hả nhìn nữ tử một thân màu đỏ kia nói chuyện, mọi người lập tức lảo đảo một cái, ngã sấp xuống đất.

“Bảo bối đồ đệ, sao ngươi lại tới đây, sư phụ rất nhớ ngươi đó!” Chiến Sí dang tay ra, hướng chỗ Quân Mộ Khuynh chạy tới, bộ dáng kia giống như là nhớ Quân Mộ Khuynh đến mức tan nát cõi lòng rồi.

Trời ơi! Ông chọt ta mù mắt đi! Bọn họ đang nhìn thấy cái gì thế này, đây là Chiến Sí đại nhân sao?

Chiến Sí nước mắt đầm đìa chạy tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, còn chưa kịp tới gần đã bị một cái bàn chân đạp nằm sấp xuống.

“Phốc phốc!” Chiến Sí phun bụi bay vào miệng ra, vừa định chửi là thằng nhóc con nào làm, liền nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Mạc Tương Thủ đứng ở bên người Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.

Chiến Sí lập tức nhảy lên, chỉ vào mặt Mạc Tương Thủ, bước tới: “Ý ngươi là gì đây hả, chẳng lẽ chỉ có mình ngươi được nhìn đồ đệ, không cho ta nhìn?” vừa thấy hắn đã cho hắn một đại lễ lớn như vậy, hắn nhất định phải trả lại cho Mạc Tương Thủ đại lễ to hơn, như vậy mới là thành ý.

“A phi! Lão già nhà ngươi, bảo ngươi dạy đồ đêh, ngươi lại chạy tới đây uống rượu, để mặc đồ đệ tự sinh tự diệt, rốt cuộc là ngươi muốn gì?” Mạc Tương Thủ cũng chỉ vào mặt Chiến Sí chửi lên, hắn cho rằng lúc về tới có thể nhìn thấy tên này dạy dỗ bảo bối đồ đệ luyện khí chăm chỉ, không ngờ, Chiến Sí hắn lại để lại một bức thư, nói là muốn đi tìm thiên hỏa gì đó, chó má thiên hỏa, thiên hỏa quan trọng hơn bảo bối đồ đệ sao?

“Mạc Tương Thủ, ta không so đo với ngươi, mau tránh ra để ta cùng bảo bối đồ đệ ôn chuyện.” nói đến chuyện rời đi, trong lòng Chiến Sí thật sự rất xấu hổ, hắn đây là không còn cách nào khác nha, chưa tìm được thiên hỏa bọn họ đã đuổi tới, chẳng cho hắn chút thời gian nào cả, có điều cũng đúng lúc, trong khoảng thời gian này hắn có thể dạy bảo bối đồ đệ một chút.

“Ngươi cút cho ta, đồ đệ không cần ngươi dạy, ta dạy là được rồi.” Mạc Tương Thủ hét lớn, để cho hắn dạy, còn chưa dạy đã đi mất xác rồi.

“Chó má! Đồ đệ của ta, ngươi bảo ta không dạy sao được, ta…”

“Sư công, không phải là ngươi muốn dạy Chiến Thiên sao?” Quân Chiến Thiên ở bên cạnh ngẩng đầu, ngây thơ nhìn Mạc Tương Thủ, trong mắt lại lóe ra tia giảo hoạt, hắn nghe hiểu hết nha, người trước mắt này dám bỏ rơi sư phụ hắn, cho nên sư công mới tức giận như thế.

Thanh âm ngây thơ lập tức thổi bay lửa giận trong lòng Mạc Tương Thủ, Mạc Tương Thủ mỉm cười nhìn Quân Chiến Thiên nói: “Chiến Thiên ngoai, sư công dạy ngươi, cũng dạy cả sư phụ ngươi.” Tức rồi? Ta chính là muốn chọc tức ngươi, cho ngươi tức chết.

“Dựa vào! Mạc Tương Thủ, đồ lão già kia, ta tốt xấu gì cũng là sư phụ của bảo bối đồ đệ, đứa nhỏ này gọi bảo bối đồ đệ của ta là sư phụ, vậy hắn cũng tức là đồ tôn của ta.” Hắn mới đi có mấy ngày rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, vì sao lại thêm ra một tiểu đồ tôn, nhìn trong thật đáng yêu.

“Thối! Chiến Sí, mặt ngươi thật dày.” Này là bảo bối đồ tôn của hắn, hắn không thể dạy đấu kỹ cho bảo bối đồ đê, nhưng có thể dạy cho bảo bối đồ tôn, Chiến Sí lão già gian xảo, đoạt đồ đệ của hắn còn muốn cướp đồ tôn với hắn.


Quân Mộ Khuynh đầu đổ đầy mồ hôi, nàng không quen hai người họ, hai người kia, nàng không biết một ai hết, bọn họ cãi nhau om sòm như thế, không sợ người quen nhìn thấy sẽ đánh mất hết hình tượng hay sao? Hai người không có một chút hình tượng này, nàng tuyệt đối không quen.

Bá Hiêu và Thiểm Điện cười bất đắc dĩ, đây là tình huống gì đây, cướp đồ đệ rồi cướp đồ tôn, trên thế giới này đúng là còn có rất nhiều chuyện lạ mà, đồ đệ đồ tôn rõ ràng đều là của hai người họ, hà tất gì phải cướp qua cướp lại như vậy chứ, cần gì chứ.

Mọi người hóa đá tập thể, đây là tình huống gì, vì sao Chiến Sí đại nhân lại giống như người đàn bà chanh chua, cãi nhau ầm ĩ với người khác.

Mạc Tương Thủ? Tên này nghe quen quen, hình như có nghe qua ở đâu đó rồi, chẳng lẽ… hắn chính là một trong tam đại nhân vật truyền kỳ ở Thương Khung đại lục?

Không ngờ giữa các cao thủ còn có thể xảy ra tranh chấp như thế này, lần đầu tiên bọn họ thấy, thật là mở mang tầm mắt nha.

“Tiền bối.” Thiểm Điện cau mày, hắn thật sự là nhìn hết nổi rồi, hai người kia thật là giống như con nít vậy, vì sao một chuyện nhỏ như vậy mà cũng có thể cãi nhau được, thật sự là bội phục.

“Cái gì?’ Mạc Tương Thủ và Chiến Sí đồng thời quát, nói xong lại trừng mắt đối phương, rồi lại đồng loạt nhìn Thiểm Điện.

Thiểm Điện vô tội nhún vai, chỉ chỉ xung quanh, không ít người đã chạy qua đây xem chuyện gì, bọn họ cãi nhau lâu như vậy, dựa vào thời gian, có lẽ là cả đảo đều đến đây xem náo nhiệt hết rồi, những người này thật đúng là nhiệt tình.

Mạc Tương Thủ và Chiến Sí bây giờ mới nhớ tới đây không phải là Phong thành, cũng không phải là ở phong thiên bồn địa, đây là ở luyện khí đảo, có rất nhiều người quen, cũng sẽ có rất nhiều người biết bọn họ.

Xong, hình tượng gì đó đều xong rồi!

Rốt cuộc cũng dừng được, Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ nhìn hai người tuổi không còn nhỏ, vì sao một chút chuyện nhỏ như vậy cũng ầm ĩ lên được, bọn họ thật đúng là không biết xấu hổ, sao giờ không giỏi cãi nhau nữa đi?

Hỏa Hi ngơ ngẩn hoàn hồn, đi tới bên cạnh Chiến Sí, nhìn Quân Mộ Khuynh một thân đỏ rực kia, trong lòng thoáng qua một trận kinh ngạc: “Vị này chính là…”

“Ha ha, lão Hỏa, hiện tại lão tử xác định cho ngươi biết, đây là bảo bố đồ đệ của lão tử!” cứ việc hắn còn chưa dạy luyện khí cho nàng, có điều giờ bắt đầu cũng không muộn, rất nhanh là có thể bắt đầu dạy, ở trên đảo này, cái dạng thần khí gì mà không có chứ, đừng nói là một cái bếp lò, mười cái cũng có.

Mạc Tương Thủ đi tới trước mặt Chiến Sí, lớn tiếng phản bác: “Có người làm sư phụ như ngươi sao?”

“Mạc Tương Thủ, có phải ngươi lại muốn gây lộn nữa hay không? Đi, đi, chúng ta vào trong cãi tiếp.” ở đây không được, có quá nhiều người.


“Muốn cãi thì ở đây cãi.” Thanh âm lạnh như băng truyền đến, tất cả mọi người đều lạnh run, Hỏa Hi kinh ngạc nhìn hồng y nữ tử.

Chiến Sí và Mạc Tương Thủ đồng thời liếc nhìn Quân Mộ Khuynh, sờ sờ mũi, đem đầu xoay qua một bên, như là hai đứa nhỏ làm sai chuyện, đứng chờ người lớn trách phạt.

“Ngươi là…”

“Quân cô nuonwg!” Phong Diễm kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng rõ ràng là đi hướng ngược lại mà, như thế nào lại tới đây sớm như vậy.

Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thấy Phong Diễm nàng cũng không kinh ngạc, vừa rồi bọn họ đã gặp qua, nam tử vừa định ra tay với nàng để cứu nữ nhân kia cũng ở đây, xem ra, quan hệ giữa hai người họ không tệ.

“Có chuyện gì thì vào trong nói đi.” Hỏa Lưu Tinh dùng mắt nhìn chung quanh, nhàn nhạt nói, thanh âm cãi nhau vừa rồi không phải là phát ra từ đây đấy chứ, nhìn quang cảnh bây giờ mà xem, hẳn là không sai.

Hỏa Hi gật đầu, đi nhanh vào trong, có chuyện gì vẫn là vào trong nói, ở đây không phải là chỗ để nói chuyện.

Quân Mộ Khuynh trừng mắt liếc Chiến Sí và Mạc Tương Thủ một cái, hai người trưởng thành, tuổi cộng lại cũng hơn một trăm, vì sao cứ hở ra là ầm ĩ, thật đúng là chưa thấy qua sư phụ nào như vậy.

Thôi Lâm liếc nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng không vui, kế hoạch của nàng vốn đang hoàn hảo, hiện tại những người này xuất hiện làm rối loạn hết, tiểu tiện nhân kia tới đây nhất định là muốn nương nhờ ở đảo luyện khí, như vậy sao được, vị trí đại tiểu thư của luyện khí đảo chỉ có thể là của con gái nàng, tiểu tiện nhân này là cái thá gì chứ.

Thế là đoàn người nhanh chóng hướng về Hỏa phủ, Phong Diễm thấy Mạc Tương Thủ ở đây, sững sờ, kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, Mạc Tương Thủ đại nhân sao có thể đi cùng với Quân Mộ Khuynh, hắn không phải là nhân vật thấy đầu không thấy đuôi sao?

Hỏa Chúc Nhi phẫn hận nhìn Quân Mộ Khuynh, đoàn người đi tới phòng khách, người vẫn chưa kịp ngồi xuống nàng đã chạy tới trước mặt Hỏa Hi, ủy khuất cáo trạng.

“Cha, chính là nàng, là nàng muốn giết ta.” Hỏa Chúc Nhi lay lay cánh tay Hỏa Hi, hy vọng cha mình có thể vì mình báo thù, giáo huấn người này, thế nhưng mơ tưởng và sự thật luôn luôn khác biệt.

Hỏa Hi hung hăng đập bàn một cái: “Ta nói rồi, bảo ngươi đi bế quan một tháng, không nghe thấy sao?” nàng còn muốn nói tới chuyện này, rõ ràng là nàng không đúng, bây giờ còn muốn chỉ trích người khác, Quân cô nương kia bình tĩnh lạnh nhạt, vừa nhìn đã biết không phải là người thích gây chuyện, còn nàng, từ nhỏ đã bị nuông chiều sinh hư, làm ra chuyện như vậy hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.


“Nương!” Hỏa Chúc Nhi đi tơi trước mặt Thôi Lâm làm nũng, rõ ràng không phải là lỗi của nàng, tại sao lại bắt nàng bế quan, rõ ràng là lỗi của nữ nhân này.

“Đảo chủ, ngươi tha cho Chúc Nhi lần này đi.” Thôi Lâm vì để con gái không bị phạt nên khẽ nói, dù sao việc nhà không thể để người ngoài xem, tiểu tiện nhân kia tới rồi, nhất định phải biết mình chịu hậu quả gì, nàng nhất định sẽ làm cho tiểu tiện nhân kia hối hận mà quay về.

Hỏa Hi thấy Thôi Lâm chủ động nói chuyện thanh âm cũng mềm dịu đi mộ chút: “Ngươi mau xin lỗi vị cô nương này, ta sẽ không phạt ngươi bế quan.”

“Xin lỗi thì không cần.” Thanh âm lạnh băng truyền đến, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn Hỏa Chúc Nhi một cái, một câu xin lỗi không có thành ý nghe cũng chả có tác dụng gì, dư thừa.

“Lão Hỏa, đừng nói nhảm nhiều, bảo bối đồ đệ của ta khong thích nghe mấy chuyện đó.” Chiến Sí biếng nhác tựa ở trên ghế, nhìn thấy bảo bối đồ đệ thật là tốt, hiện tới luyện khí đảo rồi, muốn thần khí gì, cứ tùy tiện cho bảo bối đồ đệ của hắn chọn, còn chuyện luyện khí hắn cũng có thể mượn tàng thư các của lão Hỏa một chút, cho bảo bối đồ đệ của hắn học tập.

Hỏa Hi cười nhạt, nhìn cô nương kia được dạy dỗ đàng hoàng hắn cũng biết, nàng không thích như vậy.

“Linh Nhi.” Rốt cuộc Hỏa Hi lại nhìn sang Hỏa Linh Nhi, trong mắt không hề che giấu sự sủng nịch và yêu thương.

Hỏa Linh Nhi chậm rãi bước ra, hơi cúi đầu: “Đảo chủ, hôm nay ta đến đây không có việc gì khác chỉ là muốn đem đồ trả lại cho ngươi mà thôi.” Hỏa Linh Nhi lấy ra một cái ngọc bội ở trong tay áo ra, để trước mặt Hỏa Hi, không đợi hắn trả lời liền lui về.

Hỏa Hi há miệng, nhìn thấy ánh mắt Hỏa Linh Nhi xa lánh mình, trên mặt nồng đậm sự ưu thương, nhưng lại không nói được gì.

Nhìn thấy Mạc Tương Thủ ở đây, Phong Diễm thật sự không thể nhịn được nữa, nhiều năm tìm như vậy, hắn vẫn luôn tìm Mạc Tương Thủ đại nhân, để hắn thu mình làm đồ đệ, nhưng vẫn không thể tìm được hắn ở đâu, Phong Diễm rõ ràng biết người mà Mạc Tương Thủ không muốn gặp thì cho dù có tìm thế nào cũng không thể tìm được.

“Tương Thủ đại nhân.” Phong Diễm đi qua, cung kính chắp tay cúi đầu, vô cùng lễ phép.

Mạc Tương Thủ liếc Phong Diễm một cái, hừ nhẹ một tiếng, lại không có phản ứng gì thêm.

Quân Mộ Khuynh liếc Mạc Tương Thủ một cái, con ngươi đỏ đậm không có một chút nhiệt độ, Mạc Tương Thủ nhớ tới chuyện vừa rồi, biết Quân Mộ Khuynh vẫn còn chưa hết giận, nên mới lạnh nhạt mở miệng: “Muốn nói gì thì nói đi, có điều ta nói cho ngươi biết trước, muốn ta thu ngươi làm đồ đệ là chuyện không thể.”

Hắn đã có một bảo bối đồ đệ rồi không muốn thêm nữa, một đồ đệ là đủ rồi, huống chi bây giờ hắn còn có cả đồ tôn nữa, đã thỏa mãn rồi.

Phong Diễm sắc mặt cứng đờ, thì ra Mạc Tương Thủ đại nhân đã sớm biết ý nghĩ của hắn, nhưng vẫn không xuất hiện chính là vì không muốn thu hắn làm đồ đệ, nghĩ tới đây, Phong Diễm vô cùng thất vọng, nhưng vẫn lạnh nhạt tiếp thu, dù sao hắn cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần bị từ chối rồi, không có gì đáng buồn cả.

“Này! Tiểu tử ngốc, hắn nói không nhận ngươi sẽ không cầu sao? Khó trách ngươi không bái được sư phụ!” Chiến Sí đi tới bên người Phong Diễm, vẻ mặt tiếc nuối, người như vậy đừng nói Mạc Tương Thủ không thích, ngay cả hắn cũng vô cùng không thích, một chút cũng chẳng bằng bảo bối đồ đệ của bọn họ.

Phong Diễm sững sờ, lời này có ý gì, chẳng lẽ Tương Thủ đại nhân không thu hắn làm đồ đệ, hắn phải ép buộc người ta sao? Hoàn toàn không có khả năng.


“Đúng là ngu ngốc.” Chiến Sí bất đắc dĩ lắc đầu, thiên hạ này chưa thấy ai ngu ngốc bằng hắn, nếu như mấy ngày trước hắn thông minh hơn một chút, Mạc Tương Thủ đã sớm thu hắn làm đồ đệ, hiện tại hắn muốn bái sư cũng không còn cơ hội nữa.

Hỏa Lưu Tinh bước tới trước mặt Chiến Sí, hung hăng thọt cánh tay hắn: “Chiến Sí đại nhân, ngươi không thể nói Diễm như vậy, cẩn thận ta không cho ngươi uống rượu nữa!” Phong Diễm dù gì cũng là thiên tài của Phong gia, bị người ta nói như vậy, còn đâu mặt mũi.

Chiến Sí bĩu môi: “Không cho cũng không thèm, bảo bối đồ đệ của ta ở đây, ngươi nghĩ rượu của ngươi uống ngon sao?” chỉ cần có bảo bối đồ đệ ở đây, hắn kiên quyết sẽ không uống rượu, mấy ngày tới nhất định sẽ không uống rượu, dù sao rượu cũng chẳng có gì tốt mà uống nhiều, ở bên cạnh đồ đệ nhiều thêm một chút mới là tốt.

Hỏa Lưu Tinh triệt để tròn mắt, nói như vậy không giống Chiến Sí một chút nào, không phải hắn là người yêu rượu như mạng sao, là người không có rượu là không được sao? Hiện tại uy hiếp hắn như thế, hắn cũng không sợ.

“Hừ, ngạc nhiên đi? Đồ đệ của ta nói cái gì chính là cái đó, ngươi cút qua một bên đi.” Lời nói của đồ đệ mới chính là chân lý, bọn họ là cái gì chứ, rượu có thể không uống nhưng đồ đệ không thể không có, một bảo bố đồ đệ như thế, hắn đi đâu tìm được chứ.

“Ta nói Chiến Sí đại nhân, này không giống ngươi…”

“Xuỵt!” Chiến Sí xuỵt một cái, trừng mắt liếc Hỏa Lưu Tinh một cái.

Bá Hiêu cười khúc khích đi tới trước mặt Chiến Sí: “Chiến tiền bối, cô nương nhà ta không có cấm ngươi uống rượu nha, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” bọn họ như thế cứ như là tiểu hài tử làm sai chuyện gì, chỉ sợ chủ nhân tức giận.

Chiến Sí trừng mắt liếc Bá Hiêu một cái, như là đang im lặng nói, ngươi thì biết cái gì, con nít không biết chuyện đừng có nói lung tung, hậu quả rất nghiêm trọng.

Bá Hiêu lắc đầu, đi tới phía sau Quân Mộ Khuynh, không nói gì thêm, tất cả mọi người lại trầm mặc, Quân Mộ Khuynh thưởn thức tiểu chuột bạch trong tay, trên mặt vẫn là nụ cười lạnh nhạt, Hỏa Hi nhìn Quân Mộ Khuynh, thiếu nữ trước mắt làm cho người ta có cảm giác không thể lờ đi được, nàng ngồi ở đây, tất cả mọi người như đều lấy nàng là trung tâm, ngay cả Chiến Sí và Mạc Tương Thủ đều phải cẩn thận từng li từng tí.

Đệ nhất thiên tài Phong gia Phong Diễm luôn luôn nhìn nàng, nàng rốt cuộc là ai, mấy năm nay ở ngoài đảo luyện khí đã xuất hiện nhân tài như thế nào?

Từ sau chuyện kia, Hỏa Hi không chú ý gì đến những chuyện xảy ra ở ngoài đảo, ngay cả ba chữ Quân Mộ Khuynh hắn cũng chỉ nghe lờ mờ, những chuyện xảy ra gần đây, hắn hoàn toàn không biết.

Thôi Lâm thấy Hỏa Hi luôn nhìn Quân Mộ Khuynh, ánh mắt thoáng qua một tia độc ác, nàng hung hăng nhìn Quân Mộ Khuynh.

Quân Mộ Khuynh ngồi tại chỗ, cảm giác có một tia nóng rực nhìn nàng, lúc này mới ngẩng đầu, liền thấy cái vị đảo chủ phu nhân kia đang tức giận nhìn mình, còn có Hỏa Chúc Nhi nữa, đều như vậy, không hổ là hai mẹ con.

“Sư công.” Quân Chiến Thiên đi tới trước mặt Mạc Tương Thủ, từ lúc Mạc Tương Thủ hứa sẽ làm cho hắn trở nên mạnh mẽ hơn, hắn liền bám dính lấy Mạc Tương Thủ, nói chuyện về điều khiển nguyên tố, Quân Chiến Thiên luôn khắc sâu trong lòng, không một chút buông lơi.

Một tiếng ‘sư công’ này của Quân Chiến Thiên lập tức làm Mạc Tương Thủ vui vẻ, trong lòng vô cùng hạnh phúc: “Nói đi.” Tiểu đồ tôn gọi một tiếng thật là thống khoái.

“Sư công, ngươi dạy ta ngưng tụ nguyên tố như thê nào có được không?” Quân Chiến Thiên chờ đợi nhìn Mạc Tương Thủ, sách sư phụ cho, hắn đều đã xem qua, những chữ không biết, hắn đều hỏi Tiêu tỷ tỷ, hắn cũng đã thuộc hết quyển sách, nhưng lại không hiểu nó viết gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận