Edit: Zi
Nam tử hèn mọn bên cạnh Lôi Lân sau khi bị một đoàn ánh sáng vây quanh lập tức biến mất, ngay cả tro tàn cũng còn một chút, nhìn thấy một màn như vậy, chẳng ai dám động, cũng chẳng ai dám nói nửa câu.
“Nói tiếp đi chứ, sao lại im rồi? Sợ sao?” Quân Mộ Khuynh cười cười nhìn Lôi Lân, nàng phải nên cảm ơn bọn chúng mới đúng, tìm được một nơi hẻo lánh như thế này, dù làm gì cũng sẽ không có ai biết.
Lôi Lân ổn định lại tinh thần, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh: “Quân Mộ Khuynh, ngươi đừng quá kiêu ngạo, ta là người của Lôi gia, Ninh Kiền bị ngươi giết là vì các ngươi lập ra sinh tử cục, Ninh Ưng mới không dám nói nửa lời, nếu ngươi dám đả thương ta, Lôi gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!” nói xong, Lôi Lân vô cùng đắc ý, cứ như là hắn rất tài giỏi vậy.
Ngược lại, cô gái kia nghe Lôi Lân gọi tên Quân Mộ Khuynh, sắc mặt đại biến: “Ngươi là người của Quân gia?”
“Tiểu tiện nhân, ở đây lúc nào đến lượt ngươi nói, Quân Mộ Khuynh mới không phải là người của Quân gia, nàng đã sớm tuyệt giao với Quân gia, phải không, Quân cô nương?” Lôi Lân híp mặt lại, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh, nụ cười trên mặt trở nên dâm tà.
Chỉ mới nghe qua Quân Mộ Khuynh là người có mái tóc đỏ, con ngươi màu đỏ, còn tưởng là người quái dị, hôm nay nhìn thấy mới biết, hóa ra lại là một đại mỹ nhân, dù chưa phát triển hoàn toàn, nhưng tư sắc này so với kỹ nữ còn đẹp hơn, kỹ nữ ở trước mặt nàng chính là một trời một vực.
Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, như là không nhìn tới nụ cười trên mặt Lôi Lân, nhẹ nhàng gật đầu: “Nói không sai!” nàng đúng là đã thoát ly khỏi Quân gia, hắn đắc ý cái gì, nàng thoát ly Quân gia nhưng không có nghĩa là sẽ gia nhập vào Lôi gia, Phong gia hay các đại gia tộc khác, nàng chính là nàng, nàng chính là Quân Mộ Khuynh, không ai có thể sở hữu.
Chỉ thấy nữ tử kia hừ một cái, xoay đầu quay đi, không nhìn bộ dáng buồn nôn của Lôi Lân.
“Chủ nhân ta không phải là người Quân gia, càng không phải là người của Lôi gia.” Thiểm Điện chậm rãi xuất hiện từ trong bóng tối, trên mặt lộ ra nụ cười khát máu, những người dám uy hiếp chủ nhân nhà hắn cho tới bây giờ không ai có thể sống tốt.
“Ngươi là ai?” Lôi Lân nhìn thấy Thiểm Điện đột nhiên xuất hiện, trong lòng run lên, Quân Mộ Khuynh lúc nào xuất hiện, hắn không biết, nam tử này lúc nào tới, hắn cũng không biết, Quân Mộ Khuynh, còn có người bên cạnh nàng, rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Nhìn thấy Thiểm Điện, Lôi Lân có cảm giác như nhìn thấy dã thú vậy, trong lòng đột nhớ tới trưởng lão đã từng hoài nghi, nói những ma thú kia là do Quân Mộ Khuynh triệu hồi ra, bởi vì Quân Mộ Khuynh có thần thú, thần thú có thể hiệu lệnh ma thú làm bất cứ chuyện gì, chuyện ngày đó vẫn chưa điều tra được gì, Phong thành chủ lại không nói một chữ.
Thế nhưng, ngày đó thành chủ có mặt ở trong thành, hắn hẳn là biết là ai làm, hắn không nói chính là vì muốn bao che cho người này, người này rất có thể là Quân Mộ Khuynh, một Quang điện mà Quân Mộ Khuynh cũng không sợ, không thèm để trong mắt, sao có thể sợ một chi nhánh Lôi gia đóng ở Anh địa được chứ.
Nghĩ tới đây, Lôi Lân đột nhiên toát mồ hôi hột, nếu thật như vậy, hôm nay Quân Mộ Khuynh giết mọi người ở đây, không ai biết được chuyện này là do Quân Mộ Khuynh làm, Lôi Lân đột nhiên lùi về sau mấy bước, trên mặt cũng không còn vẻ kiểu ngạo vừa rồi.
“Xem ra người của Lôi gia cũng không hoàn toàn là ngu ngốc, xem ra hôm nay bài vị Lôi gia lại gãy thêm mấy khối.” Quân Mộ Khuynh cười như có như không, vẫn đứng yên như cũ.
“Ngươi đây là ý gì, Quân Mộ Khuynh, nếu hôm nay ngươi dám động vào ta, Lôi gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Lôi Lân run run chỉ vào Quân Mộ Khuynh, kinh hoàng nói, nhìn đôi mắt lạnh lẽo như đầm băng vạn năm kia, trong lòng hắn lập tức lạnh đi một nữa.
Quân Mộ Khuynh sợ sao, người của Ninh gia nàng cũng dám đánh trước mặt Ninh Ưng, giết không chút lưu tình, nàng có chuyện gì không dám làm.
Quân Mộ Khuynh cười cười, tiến lên một bước: “Lôi gia? Hôm nay đừng nói là ngươi, cho dù có tổng trưởng lão Ninh Ưng ở đây cùng với gia chủ Lôi gia nhà các ngươi, ta cũng sẽ giết mà không do dự, ngươi tin không?” người của Lôi gia một nàng cũng không tha, ngày đó phụ thân biến mất, nỗi sợ hãi và đau đớn đó, đến bây giờ nàng chưa bao giờ quên.
Lôi Lân lui về sau mấy bước, Quân Mộ Khuynh là sát nữ, thật đúng là sát nữ: “Ngươi là sát nữ, là ma quỷ trong địa ngục đi ra.” Hắn hiện tại chỉ nghĩ được tới nhiêu đó, người trước mắt chính là một đại mỹ nhân, nụ cười ngọt ngào động lòng người nh thế, nhưng bất kể là thân thể hay trong tâm hắn đều có một sự sợ hãi bao phủ.
Một tia chớp bay qua, mùi máu tản ra khắp nơi, Thiểm Điện khát máu nhìn vài người trợn trừng mắt, để cho bọn họ đắc ý là người của Lôi gia, dù cho hôm nay đứng đây là người của Quân gia, chủ nhân nhìn không thuận mắt hắn cũng giết không tha.
Lôi Lân há mồm, mắt cũng không kịp nhắm đã ngã xuống mặt đất, chết không nhắm mắt, tùy tùng đi theo cũng chỉ nhìn thấy một đạo kim quang, sau đó toàn bộ đều chết, không có một chút cơ hội phản ứng.
Bọn họ rõ ràng không kịp nhìn thấy chuyện gì xảy ra, cũng chưa kịp sợ hãi, liền chết hết, nữ tử đứng phía sau lui về sau một bước, kinh ngạc nhìn Thiểm Điện, tốc độ nhanh như vậy, nàng chưa từng gặp qua.
Bọn họ là ai, sao lại muốn giúp mình?
Nữ tử trong đầu trống rỗng, hai mắt không tự chủ nhìn Quân Mộ Khuynh, khi ánh mắt nhìn tới thân ảnh màu đỏ rực kia, trong lòng chấn động.
Thân ảnh đỏ rực kia đứng ngạo nghễ trước gió, khí tức băng lãnh như hầm băng, nàng chỉ là đứng ở đó, nhưng không ai có thể không chú ý tới nàng, nàng dường như chính là vầng trăng sáng rực, những vật khác ở trước mặt nàng đều lờ mờ không có cơ hội tỏa sáng.
Nhìn thi thể trên mặt đất, một tia sáng thoáng qua, trên mặt đất thứ gì cũng không còn, ngay cả vị máu trong không khí cũng không còn.
Quân Mộ Khuynh nhìn thi thể bị tiêu hủy, lạnh lùng cười, này còn phải cảm ơn Quang Minh thánh điện, dạy nàng chiêu này.
Nữ tử nhìn thấy một màn quyết đoán như thế, cũng không khỏi sợ hãi, nàng chưa từng gặp qua cảnh giết người như thế, không chỉ giết mà ngay cả thi thể cũng không lưu lại, Quân Mộ Khuynh thật đáng sợ, nàng có cảm giác, tốt nhất là đừng trêu chọc nàng, bằng không kết cục sẽ là như mấy người kia.
“Ngươi có thể đi rồi.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn người kia nói một câu, người nên cứu cũng đã cứu, người nên giết cũng đã giết, cũng tới lúc quay về rồi.
Thiểm Điện liếc mắt nhìn nữ tử bị thương toàn thân, quần áo rách nát, tiện tay cởi áo choàng trên người ra, bước tới, nữ tử kia kinh hoảng lui về sau một bước, trên tay xuất hiện một đạo ánh sáng, nhưng bị hắn một tay cản lại, một tay đem y phục đặt lên người nàng, nhìn nàng một cái thật sâu rồi quay người rời đi.
“Ngươi vì sao lại muốn giúp ta?” Thiểm Điện còn chưa đi được hai bước, nữ tử kia nghi ngờ hỏi, hai người kia nàng không quen biết, cứu nàng tự nhiên cũng không phải vì vẻ đẹp của nàng, bởi vì Quân Mộ Khuynh so với nàng còn đẹp hơn gấp trăm lần, là một vẻ đẹp làm cho người ta đố kỵ không gượng nổi, hâm mộ tận trong tủy.
“Ta không giúp bất kỳ kẻ nào.” Thanh âm lạnh nhạt từ đằng xa truyền đến, thân ảnh đỏ rực tiếp tục bước về phía xa.
Nữ tử nhìn bóng lưng khuất dần của Quân Mộ Khuynh, trên mặt không còn sự sợ hãi, ngược lại là nở nụ cười, mà nam tử cho mình y phục kia, chậm rãi theo sau lưng nàng, như là không để ai có thể đả thương đến nàng, chỉ cần có người dám làm thế, người kia nhất định sẽ bằm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro.
“Mặc kệ như thế nào, ta vẫn là muốn cảm ơn ngươi.” Nữ tử kiên định nói, đôi chân thẳng tắp lui ra, đầu gối chạm đất, phát ra âm thanh.
Thân ảnh đỏ rực rốt cuộc cũng dừng lại, Quân Mộ Khuynh xoay người, lạnh nhạt nhìn nữ tử: “Tùy ngươi, ta nói rồi, ta không giúp bất kỳ kẻ nào.” Nàng không hề giúp nàng, giết người của Lôi gia, chỉ là giúp bản thân mà thôi.
“Ta có một điều thỉnh cầu.” nữ tử lập tức nói, chần chừ nhìn Quân Mộ Khuynh, khi nàng nhìn thấy con ngươi đỏ rực kia, lại vô cùng kiên định.
“Ngươi đã được cứu, còn không mau rời khỏi đây, đừng có được đằng chân lại lên đằng đầu.” Thiểm Điện lập tức nói, nữ nhân này, để nàng đi thì đi đi, nàng nhìn thấy chủ nhân giết người của Lôi gia, chủ nhân thả nàng, để nàng đi, còn đòi điều kiện gì chứ, không biết chủ nhân rất ghét người hay thích lấn tới sao?
Quân Mộ Khuynh liếc Thiểm Điện một cái, Thiểm Điện chột dạ quay mặt sang một bên, không dám nhìn Quân Mộ Khuynh.
Nữ tử nhìn thấy cử động giữa bọn họ, kiên định nói: “Dù hôm nay các ngươi giết ta, ta cũng muốn nói, ta tên là Hỏa Linh Nhi, xin các ngươi hãy cứu tỳ nữ của ta, nàng vẫn còn trong tay bọn buôn người.” Hỏa Linh Nhi thấp thỏm nói, nếu nàng không bị thương, nàng còn có chút nắm chắc cơ hội cứu tiểu Thiến, hiện tại một chút cũng không có nắm chắc. Thiểm Điện không đành lòng nhìn Hỏa Linh Nhi, đã bảo nàng đừng nói nữa mà cứ ngoan cố, có điều, cứu tỳ nữ sao?
“Nói nghe một chút, có lẽ tâm tình của hắn tốt sẽ giúp ngươi.” Quân Mộ Khuynh chỉ vào Thiểm Điện, hắn không phải sớm muốn làm như vậy sao?
Làm một chủ nhân như nàng, từ trước giờ chưa thấy Thiểm Điện lại quan tâm ai như vậy, cấp y phục cho một nữ tử lõa thể, quen biết hắn lâu như vậy, làm gì thấy như thế bao giờ, để hắn cấp cho một bộ y phục khó hơn lên trời.
Hỏa Linh Nhi ngẩng đầu nhìn Thiểm Điện một cái, hai má hơi ửng đỏ, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng: “Nhà ta bị người hãm hại, ta cùng tỳ nữ chạy nạn tới Anh, không ngời gặp phải bọn buôn người, hai chúng ta bị bắt, vì ta mà tỳ nữ của ta mới…” vừa nói, Hỏa Linh Nhi càng cúi thấp đầu, mới vừa rồi nàng hoàn toàn bị làm nhục, nhưng chỉ cần tiểu Thiến không có chuyện gì là được rồi.
“Một câu chuyện vô cùng bình thường.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói.
Trên thế giới này, những thứ nghe được, nhìn được còn chưa chắc là thật, Hỏa Linh Nhi nói mình như thế, cũng chưa chắc là sự thật.
“Ngươi không tin ta?” Hỏa Linh Nhi ngẩng đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng đem chuyện mất mặt như vậy nói ra chính vì muốn nhờ bọn họ cứu tiểu Thiến, nhưng bọn họ lại không tin, nàng phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để tiểu Thiến như thế tự sinh tự diệt? Không, tuyệt đối không thể.
“Tại sao ta phải tin ngươi? Nếu đổi là ngươi, người lúc này đang quỳ là ta, ngươi đứng ở đây, ngươi sẽ đơn giản tin lời một người lạ sao?” Con người chính là như vậy, vĩnh viễn sẽ không bao giờ nghĩ tới một mặt khác, nếu hôm nay người quỳ ở đây là nàng, sẽ có ai tin những lời hoang đường như thế?
Sắc mặt Hỏa Linh Nhi trắng bệch, chậm rãi cúi đầu, ngạo khí cũng dần không còn, không sai, nếu hôm nay nàng nghe thấy người khác nói thế, nàng nhất định sẽ không tin tưởng, nàng cần gì phải mong người ta tin chứ.
Nàng chậm rãi đứng lên, xoay người về hướng phía trước đi tới, hiện tại cũng chỉ có một mình nàng đi cứu tiểu Thiến nàng cũng phải đi.
“Thiểm Điện, ngươi đi theo nàng xem sao.” thân ảnh màu đỏ thoáng qua, Quân Mộ Khuynh đã đi rất xa, chỉ còn mỗi Thiểm Điện đứng ngốc tại chỗ, đi cũng không được mà không đi cũng không được, chủ nhân sao lại làm thế chứ, bỏ hắn ở lại đây một minh bảo hắn giúp? Hắn không biết phải làm sao đâu.
Hỏa Linh Nhi xoay người nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời đi, có chút khiếp sợ, vì sao nàng lại giúp mình, không phải là nàng không tin sao? Nghĩ đến một màn Quân Mộ Khuynh ra tay lúc nãy, trong lòng có thêm vài phần hâm mộ, nếu như nàng có thể giống như Quân Mộ Khuynh, sống tiêu sái như thế, muốn làm gì thì làm đó, quá tốt.
“Dẫn đường.” Thiểm Điện thở dài, vì sao hắn lại muốn ôm chuyện vào người như vậy chứ, đúng là hắn muốn giúp, nhưng mà hắn lại không biết phải giúp như thế nào, chẳng lẽ gặp người nào là giết người đó sao? Điều đó không có khả năng, chủ nhân nhất định sẽ không cho hắn làm như vậy.
Hỏa Linh Nhi nhẹ nhàng gật đầu, bước từng bước về phía trước, Thiểm Điện lắc mình một cái lập tức đến bên người Hỏa Linh Nhi, bắt lấy cánh tay nàng: “Nói cho ta biết hướng đi, ta đưa ngươi đi là được.” để nàng dẫn đường với cái tốc độ này, đừng nói là cứu người, đi tới chỗ đó không biết là tới khi nào.
Ở giữa tiểu viện vì Mạc Tương Thủ đến mà ồn ào náo nhiệt, Quân Mộ Khuynh vừa về tới cửa liền nghe thấy âm thanh cười ha hả truyền ra từ trong sân.
“Sư phụ, ngươi là phong nguyên tố, như vậy ngươi hãy dạy đồ tôn ngươi sử dụng phong nguyên tố đi.” Quân Mộ Khuynh đi tới, nhìn thấy Mạc Tương Thủ và Quân Chiến Thiên đang vui đùa, nhẹ nhàng cười.
Mạc Tương Thủ phất tay một cái, sắc mặt thay đổi: “Bảo bối đồ đệ, tiểu đồ tôn của ta mới năm tuổi, không thể ngưng tụ đấu kỹ.” Ngưng tụ đấu kỹ cần thể lực rất lớn, còn có tinh thần lực nữa, một đứa nhỏ năm tuổi không thể làm được, dù là bảy hay mười tuổi cũng chỉ có thể ngưng tụ một chút đấu kỹ đơn giản, không phải ai cũng biến thái như bảo bối đồ đệ của hắn.
“Vì sao không thể? Ta sẽ huấn luyện hắn, để hắn có thể thích ứng, ngươi trước tiên cứ dạy hắn thế nào ngưng tụ phong nguyên tố đi.” Quân Mộ Khuynh liếc Quân Chiến Thiên một cái, nàng cũng không còn biện pháp nào, chỉ có thể bước một bước, tính một bước.
Mạc Tương Thủ suy nghĩ một chút, nhìn Quân Mộ Khuynh: “Phong nguyên tố là có thể dạy, ngưng tụ đấu kỹ cũng phải chờ đến sáu tuổi mới có thể dạy được.” người có thiên phú cực cao cũng phải trải qua một loạt huấn luyện mới có thể học tập ngưng tụ đấu kỹ, nếu tiểu đồ tôn muốn ngưng tụ đấu kỹ, nhất định phải rèn luyện một chút mới được.
“Được, đợi hắn được sáu tuổi, ngươi nhất định phải đến.” Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng cười, có sư phụ thì mọi chuyện dễ làm hơn, phong nguyên tố nàng có, nhưng thường xuyên dùng hỏa nguyên tố, hơn nữa, nàng cũng không có dạy qua ai bao giờ, cho nên nhiệm vụ này giao cho sư phụ dạy là tốt nhất, không dạy đồ đệ, thì ngươi dạy đồ tôn.
Quân Chiến Thiên nghe xong sửng sốt, lúc đầu còn không hiểu, nhưng câu cuối hắn hiểu, sư phụ muốn đem hắn giao cho sư công: “Sư phụ, người không thể để ta theo sư công, ta muốn ở bên cạnh ngươi.” Sư công tốt nhưng hắn muốn ở bên sư phụ cơ.
“Chiến Thiên không muốn trở nên mạnh mẽ hơn sao?” Quân Mộ Khuynh liếc nhìn Quân Chiến Thiên một cái, tiểu hài không có cảm giác an toàn có thể hiểu được, nhưng không được ỷ lại.
Quân Chiến Thiên cúi đầu, bĩu môi, hắn đúng là muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng lại không muốn rời khỏi sư phụ, sư phụ tốt như thế, hắn không muốn rời khỏi nàng.
“Sư công là phong nguyên tố, ngươi cũng là phong nguyên tố, như vậy có thể dạy ngươi tốt hơn.” Cuối cùng, Quân Mộ Khuynh quyết định nói thẳng, nếu không hắn lại tưởng mình không cần hắn.
“Sư phụ không phải cũng là phong nguyên tố hay sao?” Quân Chiến Thiên thì thào nói.
Quân Mộ Khuynh sững sờ, nàng thế nào lại quên mất, đồ đệ của nàng có cặp mắt ngay cả màu sắc ở trong khoáng thạch đều có thể thấy được, chẳng lẽ ngay cả không gian nguyên tố của nàng hắn cũng có thể thấy được hay sao?
“Cái gì phong nguyên tố?” Mạc Tương Thủ nóng nảy, chẳng lẽ bảo bối đồ đệ của hắn cũng là phong nguyên tố.
Quân Chiến Thiên vội vàng che miệng lại, lắc lắc đầu, hắn nhất định không nói nữa, sư công hỏi, hắn nhất định sẽ không nói.
“Bảo bối đồ đệ?” Mạc Tương Thủ nháy nháy mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, phong nguyên tố, nếu bảo bối đồ đệ của hắn thật sự là có phong nguyên tố, như vậy chính là song nguyên tố.
“Ta là hỏa nguyên tố, hay là song nguyên tố thì có gì quan trọng sao?” Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, nhìn Mạc Tương Thủ, bây giờ không phải lúc nói cho hắn biết, nếu nàng có thể nói cho hắn biết nàng có phong nguyên tố, nàng cũng có thể nói cho hắn biết nàng có năm loại nguyên tố.
Mạc Tương Thủ lắc đầu, đương nhiên là không có quan hệ, mặc kệ như thế nào, vẫn là bảo bối đồ đệ của hắn, đơn nguyên tố hay song nguyên tố cũng không có gì khác cả.
“Kia không phải là chẳng có gì sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày.
“Chiến Thiên, sư phụ để ngươi đi theo sư công, là vì muốn tốt cho ngươi, hơn nữa cũng không phải là lập tức đi, còn một năm nữa lận, chờ tới khi ngươi trở nên mạnh mẽ rồi sẽ đi tìm sư phụ sau, được không?” Quân Mộ Khuynh cúi đầu kiên nhẫn nói, nàng thề, nàng đã đem toàn bộ sự kiên nhẫn của mình dồn hết lên trên ngươi đồ đệ này của nàng.
Quân Chiến Thiên cái hiểu cái không nhìn Quân Mộ Khuynh, cuối cùng cũng mờ mịt gật đầu, mặc kệ như thế nào, sư phụ cũng là muốn tốt cho hắn.
Bá Hiêu thấy Quân Chiến Thiên hiểu chuyện, cũng lộ ra nụ cười, lúc này nó mới chú ý tới có người vẫn chưa về: “Chủ nhân, Thiểm Điện đâu? Không phải là hắn đi với ngươi sao? Sao giờ vẫn chưa về?”
“Chờ hắn về ngươi tự đi hỏi là biết, lúc này chuyện có lẽ đã được giải quyết xong rồi.” Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu nhìn sắc trời phán đoán.
Chuyện giải quyết xong rồi?
Mạc Tương Thủ hoài nghi nhìn Quân Mộ Khuynh, vừa định hỏi cái gì đã nghe một tiếng ‘phanh’, cửa lớn bị người ta đá văng, mấy người thở dài, không cần nhìn cũng biết là ai về, trên thế giới này, trừ Thiểm Điện ra cũng không có ai dùng loại phương pháp này gõ cửa cả.
“Ta đã về rồi.” Thiểm Điện nhảy một cái lập tức tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, chần chừ liếc hai người sau lưng, chủ nhân không giận chứ?
“Vì sao các nàng lại tới đây?” Bá Hiêu chống nạnh, đang yên đang lành hắn dẫn người ngoài tới làm gì?
Thiểm Điện gãi gãi đầu, này, hắn phải giải thích thế nào đây? Hắn phải nói là vì hắn không yên tâm hai người các nàng nên tự chủ trương dẫn các nàng về sao?
Hỏa Linh Nhi hơi sững sờ, nàng còn tưởng ở đây chỉ có một mình Quân Mộ Khuynh, không ngờ còn có nhiều người đến thế, còn có nữ tử có đôi mắt màu vàng kia không hoan nghênh các nàng, có điều cũng phải thôi, làm gì có ai hoan nghênh hai người bọn họ.
“Ta chỉ là muốn đến cảm ơn Quân cô nương mà thôi, không có ý định ở lại.” Hỏa Linh Nhi dù bị như thế nào nhưng trên người vẫn có mấy phần ngạo khí, nàng không muốn bất kỳ ai xem thường mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...