Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

“Ngươi hỏi đi.”

“Quang Minh thánh điện, có ai tên là Khiết Nhã không?” Nàng nhớ rõ, người kia gọi là Khiết Nhã, là có hai loại nguyên tố, một là thủy, một là quang.

Khiết Nhã!

“Thanh nhi, sao ngươi biết Khiết Nhã!” Người ngoài căn bản không biết Khiết Nhã, ngay cả người của Quang Minh thánh điện cũng chưa chắc biết Khiết Nhã, Khiết Nhã là người thuần khiết nhất thánh điện, từ nhỏ đã bị ngăn cách với bên ngoài, không bị lây thói xấu ở bên ngoài, thánh khiết cao thượng, bọn họ cũng là vất vả lắm mới biết được có một thánh nữ, gọi là Khiết Nhã.

Quân Mộ Khuynh không biết sao bọn họ lại ngạc nhiên đến vậy, chỉ lãnh đạm nói, “Ta đã gặp.”

“Khiết Nhã là ai?” Mạc Tuyết Lan ngơ ngác hỏi, bọn họ đang nói cái gì, Quang Minh thánh điện lúc nào có nhân vật như vậy, nàng từ nhỏ ở Quang Minh thánh điện, ra ra vào vào, cũng không có nghe nói qua, có người Khiết Nhã này.

“Có người đến.” Mặc Ngạo Tà lạnh lùng cắt đứt trận đối thoại này, con ngươi màu mực, xuất hiện gợn sóng.

Mùi máu tươi! Quân Mộ Khuynh chợt nhìn về phía mấy người đi tới, quần áo màu trắng, trên người có mùi máu tươi nồng nặc, người khác ngửi không thấy được, nàng vừa ngửi liền biết, đây cũng là nàng từ nhỏ luyện được.

“Mặc thiếu gia, là Thánh Huy trưởng lão bảo chúng ta tới mang mọi người ra ngoài.” Ba người đều là một bộ trắng tinh, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, tỏ ra vô cùng trang trọng, thánh thiện.

“Không cần, chỉ cần nói cho ta biết lối ra ở đâu là được rồi.” Mặc Ngạo Tà lãnh đạm nói, trog mắt vừa mới có gợn sóng, khi nhìn đến người của Quang Minh điện, trong nháy mắt biến mất.

Người của Quang Minh thánh điện đều biết thân phận của Mặc Ngạo Tà, chỉ cần hắn gật đầu, thánh chủ sẽ để hắn làm người kế vị thánh điện, người kế vị thánh điện, ngay cả thánh tử cũng không dám làm gì, cũng không thể vọng tưởng.

“Ở đây đi thẳng, Mặc thiếu gia thấy quang minh chi thần, sẽ có thể tìm được cửa ra.” Người đứng đầu nhẹ giọng nói, âm thanh giống như một luồng trong sạch, khiến cho mệt mỏi tan hết.

Điều này càng khiến cho Quân Mộ Khuynh khẳng định, thánh điện đem nơi này phong tỏa, nhất định là có chuyện trọng yếu, nàng không tin, ở đây chỉ có mấy người bọn hắn.

“Ừm.” Mặc Ngạo Tà nhàn nhạt gật đầu, trong mắt một mảnh yên lặng.


Ba người La Tắc khinh thường nhìn thoáng qua ba người của Quang Minh thánh điện, kiểu nói chuyện như vậy, cũng chỉ có Ngạo Tà mới có thể nói với bọn họ, đây cũng là làm khó hắn, Ngạo Tà cũng giống như bọn họ đều chán ghét người của Quang Minh thánh điện, nhưng vì gia tộc, không thể không nén giận, ai bảo người của Quang Minh thánh điện coi trọng hắn, muốn hắn làm người kế vị.

Hoàng thượng một nửa là buồn phiền, một nửa là vui vẻ, vui chính là, Mặc Ngạo Tà được thánh điện nhìn trúng, nếu như sau này thánh điện ở trên tay của hắn, Quang Minh thánh điện còn có cái gì uy hiếp, cũng không giống bộ dáng hiện tại, mà buồn phiền cũng là, khi bước vào làm người của Quang Minh thánh điện, người đều giống như thay đổi vậy, đối với quang minh chi thần là vô cùng tín ngưỡng, không thể thay đổi trở về như trước.

Trên mặt Lam Phong mang nụ cười, yên lặng đứng tại chỗ, người của Quang Minh thánh điện, muốn Mặc Ngạo Tà đi vào, chính là tính sai rồi, Ngạo Tà chán ghét người của Quang Minh thánh điện như vậy, làm sao có thể đi Quang Minh thánh điện, ngay cả một chút khả năng cũng không có.

Mạc Tuyết Lan lộ ra một nụ cười đắc ý hướng về phía Quân Mộ Khuynh, nhìn bộ dáng của nữ nhân kia, chính là không có gặp qua người của thánh điện, đâu phải giống như nàng, từ nhỏ đã đi thánh điện chơi, cũng người của thánh điện đã sớm quen đến không thể quen hơn, nữ nhân kia là một ngoại nhân thì biết cái gì.

“Đi thôi.” Mặc Ngạo Tà lãnh đạm nói, xoay người hướng sau lưng đi tới, nhìn người của Quang Minh thánh điện rời đi, hàn ý trên mặt cũng giảm bớt không ít.

Có nội tình, khóe miệng Quân Mộ Khuynh khẽ nhếch, chuyện ở nơi này chỉ sợ là không đơn giản, chỉ có điều nàng không muốn quản nó, đừng kéo đến trên người nàng là tốt rồi.

Dọc đường đi không ai mở miệng nói chuyện, mấy người bước nhanh đi ra ngoài, vừa mới đi không bao xa, liền thấy Lạc Du cả người bị thương, nằm trên mặt đất, trên mặt đều bị máu của hắn làm cho nhiễm đỏ, “Lạc Du!” Quân Mộ Khuynh vội vàng đi tới trước mặt Lạc Du, ngồi xổm người xuống, trong mắt có chút nóng nảy.

“Quang Minh, gạt người, ngươi phải cẩn thận.” Lạc Du suy yếu nói, người của Quang Minh, trên thế giới này căn bản không có ngay thẳng, hơn nữa không có hắc ám, quang minh hắc ám có cái gì khác nhau, trong lòng hắn cho rằng những người trên người có quang minh chi lực, thì nhất định là ngay thẳng, hiện tại xem ra, hắn là sai lầm rồi, Quân Mộ Khuynh lại dạy hắn thêm một bài học.

Quân Mộ Khuynh thấy Lạc Du suy yếu đến ngay cả lời cũng đều không nói ra được, một viên dược màu xanh bắn ra, rơi vào trong miệng của hắn.

“Nuốt vào!” Nàng lạnh giọng nói.

Lần này Lạc Du cũng không có tâm tư phản kháng cùng Quân Mộ Khuynh, tự giác đem dược hoàn nuốt xuống, tức khắc cảm thấy khá hơn nhiều.

“Đã xảy ra chuyện gì!” Quân Mộ Khuynh sốt ruột hỏi, Lạc Du hắn là thú nhân! Thú nhân! Người của Quang Minh thánh điện coi như là lợi hại hơn nữa, nhưng mà vài người như vậy, đánh như thế nào được Lạc Du thân là thú nhân, nàng thực sự không nghĩ ra là đã xảy ra chuyện gì!

“Từ sau ngày hôm nay, ta sẽ không tin tưởng người của Quang Minh thánh điện nữa!” Lạc Du căm hận nói, thế giới này, căn bản không có quang minh hắc ám, căn bản không có.

Quân Mộ Khuynh im lặng thở dài một tiếng, Lạc Du không nói nàng cũng không có cách nào, trong lời nói của hắn, nàng cũng có thể đoán được một chút, hắn thấy trên người Hàn Ngạo Thần có ám nguyên tố, thì cho là hắn sẽ làm bị thương đến người của Thú nhân tộc, thấy trên người của Quang Minh thánh điện có quang nguyên tố, thì cho rằng người của Quang Minh thánh điện chính là người tốt, không nghĩ tới lại bị ám toán.

“Hắn thế nào?” La Tắc lo lắng hỏi thăm, bị Quang Minh thánh điện đả thương thành bộ dạng này còn có thể sống được, người này tuyệt đối là một kỳ tích, nhưng mà toàn thân bị thương, sẽ không dễ dàng tốt như vậy.


“Chúng ta đi hoàng thành đi.” Cuối cùng Quân Mộ Khuynh thở dài, hiện tại Lạc Du có bộ dạng này, nàng có muốn đi cũng không đi được, người của Quang Minh điện, đối với người tóc đỏ mắt đỏ, là khẩn trương như vậy, nàng vẫn là đem đầu nhuộm thành màu đen, cũng không cần thay đổi màu mắt, thế giới này chỗ nào cũng có, không có cái gì kỳ quái.

Lạc Du không trả lời, vẫn nằm im trên mặt đất, Quân Mộ Khuynh cũng không mở miệng nói chuyện, thú nhân trời sinh có khả năng lành vết thương, Lạc Du còn là quang nguyên tố, vậy thì năng lực chữa trị vết thương trên người càng nhanh hơn, quang lực lượng, có thể chữa khỏi vết thương trên người nhanh hơn, nàng cũng là gần đây mới biết.

Mặc Ngạo Tà đảo qua Lạc Du trên mặt đất, không có chút độ ấm, hắn vung ống tay áo, quang mang vọt đến trên người Lạc Du, chỉ thấy rất nhiều điểm sáng nhỏ, tập hợp trên người Lạc Du, vết thương của hắn chẳng những không chảy máu, sắc mặt cũng không có tái nhợt như vừa rồi.

“Ta có thể làm, chỉ có chừng này.” Mặc Ngạo Tà lãnh đạm nói, hai tay để sau lưng, thản nhiên xoay người.

“Ngươi… hừ!” Mạc Tuyết Lan trợn mắt nhìn Quân Mộ Khuynh một cái, lẽ nào ngay cả Ngạo Tà cũng như vậy, trên người nữ nhân này có ma lực gì sao, Ngạo Tà vậy mà sẽ trị thương cho một người không liên quan gì! Dùng hết nguyên tố là có thể trị thương, nhưng là sẽ tiêu hao tinh thần lực thật lớn, cho nên quang nguyên tố đấu kỹ sư, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, sẽ không chữa trị cho người khác, Ngạo Tà từ trước đến giờ cũng chưa có vì ai làm như vậy!

“Ta sẽ không cảm ơn ngươi.” Lạc Du nửa nằm đứng dậy, rõ ràng cảm thấy vết thương trên người đã khá nhiều.

“Ta chỉ là muốn nhanh lên một chút rời đi nơi này.” Mặc Ngạo Tà lãnh đạm nói, trong giọng nói không có nửa điểm thay đổi, giống như trời sập xuống, cũng sẽ không khiến chân mày hắn nhíu một cái.

Quân Mộ Khuynh đối với nam tử kia, là càng ngày càng có nhiều nghi vấn, thấy Lạc Du có thể đứng lên, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói như thế nào đi nữa, nàng cũng là đã đáp ứng trưởng lão Thú nhân tộc, nói thêm một chút, nàng dù sao cũng là vương Thú nhân tộc.

Lạc Du bị thương, nàng cũng không thể không quan tâm.

Lạc Du đứng lên, che ngực, hung hăng trừng mắt nhìn người đi tới phía trước, hắn không biết người này là cố ý, vẫn là cố ý, đem thương thế hắn trị một nữa, để lại một nửa, một nửa còn lại kia là nghiêm trọng nhất, không bằng một đoạn thời gian, phục hồi như trước đi, người này, thật sự là quá đáng ghét!

Từ đó về sau, lúc đến lối ra, bọn họ cũng không có gặp qua người của Quang Minh thánh điện, có lẽ là có Mặc Ngạo Tà ở chỗ này, có lẽ bọn hắn ở trong bóng tối nhìn bọn họ, nhưng chỉ cần bọn họ ra được, bọn họ cũng không quan tâm bọn hắn ở chỗ nào, muốn bám đuôi, bọn họ coi như được rồi, bọn họ cũng xem như là không nhìn thấy.

Đi ra khỏi địa phương của Quang Minh thánh điện, tất cả mọi người không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, La Tắc càng là vui mừng không được.

“Các ngươi không biết, ta vừa rồi ngay cả lời cũng không dám nói, người của Quang minh thánh điện rất thích cáo trạng, nếu bọn họ bẩm báo hoàng thượng, chúng ta sẽ gặp phiền toái.” Có người của Quang Minh thánh điện ở đây, vẫn là bớt nói, không thì những người này chỉnh không chết ngươi, cũng muốn chỉnh chết ngươi.

Người có quang nguyên tố cũng không tồi, có thể giống như Mặc Ngạo Tà, được người tôn trọng, bọn họ không cẩn thận, liền bị người cáo trạng, làm sao bị phạt cũng không biết, hoàng thượng đương nhiên là sẽ không giết con cháu của hoàng thành Tứ gia, nhưng ngăn chặn miệng của người Quang Minh thánh điện, vẫn là kiên quyết phạt bọn họ.


“Cáo trạng?” Quân Mộ Khuynh tò mò nhìn La tắc, người của Quang Minh thánh điện sẽ đi cáo trạng!

“Đương nhiên, nhưng mà Thanh nhi này, tóc của ngươi, sao trong nháy mắt liền biến thành màu đen? Ngươi rốt cuộc là màu gì?” La Tắc giật mình, như là một tiểu hài tử, có điều hắn có khuôn mặt trẻ con, dù có hành động như trẻ con, cũng không ai thấy có cảm giác bất ngờ.

“Ngươi thấy màu sắc gì chính là màu sắc đó.” Quân Mộ Khuynh hờ hững đáp lời, nàng cũng không biết vì sao vừa ra khỏi địa bàn của Quang Minh điện, tóc của mình lại biến thành đen, nhuộm cũng không nhuộm hơn nữa trong tóc đen cũng không tìm được một sợi màu đỏ.

Còn có chính là ban nãy, rõ ràng nàng nhớ được, tóc mình đã gội sạch sẽ, làm sao còn có thể có màu đen hiện ra, nhưng mà nếu không phải có một sợi tóc đen kia, nàng hiện tại cũng là hết đường chối cãi.

“Mạc tiểu thư, người của Mạc gia tới đón ngươi.” Lam Phong chỉ chỉ đằng trước, hướng về phía Mạc Tuyết Lan nói, lần sau bọn họ đi, nhất định phải nhìn xem phía sau có người đi theo không, tiểu thư Mạc gia này, chẳng những vô vị, mà còn rất nhàm chán, không biết tại sao cứ theo chân bọn hắn, nói gì cũng không chịu quay về.

Mạc Tuyết Lan thấy người Mạc gia đến, thở dài, liếc nhìn bóng lưng Mặc Ngạo Tà một cái, hung hăng dậm chân một cái, sải bước đi về phía trước.

“Rốt cuộc cũng đã đi rồi.” La Tắc giống như đã buông được một gánh nặng, thở dài một cái thật sâu, nha đầu kia cùng người của Quang Minh thánh điện rất quen thuộc, ai biết nàng có thể hay không nói gì đó tố cáo với Quanh Minh thánh điện.

“Ngươi vừa rồi muốn nói cái gì.” La Tắc ban nãy rõ ràng muốn nói gì đó, nhìn thấy Tuyết Lan đứng ở một bên mới không có mở miệng nữa.

“Ngươi đã nhìn ra.” La Tắc cười ha hả nói, hắn không nói gì, Thanh nhi đã nhìn ra, “Thanh nhi, ta nói cho ngươi biết, Quang Minh thánh điện, một mực muốn tìm người nào, ta không biết ngươi có phải hay không, nhưng mà hôm nay bọn họ chú ý tới ngươi, ngươi vẫn là cẩn thận một chút, nếu như bị người của Quang Minh thánh điện bắt được sơ hở, sau này nhất định sẽ không được yên ổn.” Thấy Mạc Tuyết Lan không có ở đây, xung quanh đều là người mình, La Tắc cũng liền đem sự việc nói ra.

“Hửm?”

“La Tắc nói không sai, quả thực là như vậy, chúng ta tìm hiểu rất nhiều năm, đều không sao biết được là bọn họ tìm người nào, nhưng mà người này là do quang minh chi thần, tự mình hạ chỉ, nhất thiết phải tìm được.” Ánh mắt Lam Phong cười giống như trăng non, âm thanh ôn nhu, như cơn gió nhẹ thổi qua, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Tìm người? Quang Minh chi thần? Nàng làm sao càng ngày càng nghe không hiểu, xem ra nàng còn rất nhiều chuyện không biết.

Lạc Du thấy vẻ mặt nghi hoặc của Quân Mộ Khuynh, cũng chậm mở miệng, “Giống như truyền thuyết của chúng ta, có rất nhiều truyền thuyết đều là thật, trên thế giới này, quả thực là vẫn còn thần tồn tại, chỉ có điều không có ai thấy thần, liền cho rằng đây chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi, Quang Minh có quang minh chi thần trông coi, hắc ám cũng có hắc ám chi thần.” Hắn thực sự không biết là vương của bọn hắn, có phải hay không là người của thế giới này, những chuyện này cũng không biết.

Quân Mộ Khuynh gật đầu một cái, hóa ra là như vậy, thần, quang minh chi thần, hắc ám chi thần, chậc chậc… Đó chẳng phải là có rất nhiều thần!

“Của các ngươi, vị công tử này, các ngươi là cái gì?” Hạ Trúc Thanh bắt được hai chữ trọng yếu nhất, lập tức hỏi.

“Không có gì.” Lạc Du thản nhiên đáp.

“Không nói thì thôi.” Hạ Trúc Thanh bĩu môi, không chút do dự liền cho Lạc Du một cái liếc mắt.

Quân Mộ Khuynh khẽ cười, xem ra thế giới này thực không giống như mình nghĩ đơn giản như vậy, thần, đó là thần sao?


“Hoàng thành! Ta cuối cùng đã trở lại rồi!” Đương lúc Quân Mộ Khuynh cho rằng không có việc gì, âm thanh quen thuộc vang lên ở bên tai, nàng không nhịn được hơi sửng sốt, đây là…

“Oa! Hạng Võ, tiểu tử ngươi tại sao trở lại, còn chưa tới kỳ nghỉ hè, nếu như Long Thiên đại nhân biết ngươi đi ra, nhất định sẽ trực tiếp đóng gói ngươi đưa về nhà.” La Tắc rất nhanh liền phát hiện Hạng Võ, ngay lập tức chạy như bay tới.

Lộp bộp! Quân Mộ Khuynh sửng sốt một chút, Hạng Võ đã trở lại rồi! Đúng vậy! Nàng làm sao quên mất, Hạng Võ chính là người của hoàng thành Hạng gia. Nghĩ không ra, nàng làm sao sẽ đem chuyện quan trọng này quên mất như vậy!

“La Tắc, ngươi không cho lão tử trở về hả, có phải hay không có chuyện gạt ta? Chẳng lẽ là biết mỹ nhân nào, sợ bộ dạng ta dễ nhìn hơn ngươi, cho nên mới khẩn trương như vậy?” Hạng Võ nheo mắt lại, cố ý quét một vòng chung quanh, mệt nhọc trên mặt, thời điểm khi nhìn đến mấy người bọn hắn, thì mất sạch.

“Cái rắm, ta là loại người như vậy sao? Hạng Võ, ngươi vẫn là thành thật khai báo, nói một chút chuyện của Nam Ngưng học viện năm nay, không phải là có học sinh mới tiến vào sao? Thế nào, làm điên đảo mấy người?” La Tắc khinh bỉ nhìn Hạng Võ một cái, tuổi tác của hắn so với bốn người bọn họ nhỏ hơn, cùng bọn họ cũng hết sức quen thuộc, quan hệ cũng đặc biệt tốt, có thời điểm Hạng Võ còn nói, nếu không phải hắn ra đời so với bọn họ chậm vài năm, hoàng thành kia, sẽ không chỉ là tứ thiếu, mà là, ngũ thiếu.

Hạng Võ suy nghĩ một chút, hung hăng thở dài, “Có thể có chuyện gì, không phải là những chuyện kia.” Ngoại trừ một Quân Mộ Khuynh không tầm thường ra, cũng không có chuyện gì khác.

“Nam Ngưng học viện các ngươi không phải là có một người gọi là Quân Mộ Khuynh sao? Nói một chút, ta nghe nói nàng có thần thú, ta còn muốn để thần thú của nàng cùng Hạ Trúc Thanh đánh một trận, nghe nói con thần thú kia của nàng là hỏa nguyên tố, vậy thì càng tốt.” Hỏa nguyên tố cùng hỏa nguyên tố đánh nhau, nhất định sẽ vô cùng đặc sắc, đáng tiếc, Quân Mộ Khuynh chưa có tới hoàng thành.

“Này! Có thể có chuyện gì, lại nói, ta cùng Quân Mộ Khuynh còn rất quen, chỉ có điều ta đã nói với ngươi, ngươi đừng cho Hạ Trúc Thanh xuất thủ, lảo tử sợ hắn đoạn tử tuyệt tôn.” Hạng Võ nói xong liền phá lên cười, nghĩ đến Ninh Kiền, hắn vẫn không nhịn được cười.

Sắc mặt Hạ Trúc Thanh biến đen, đi tới trước mặt Hạng Võ, “Tiểu từ này ngươi nói làm sao, cái gì gọi là đoạn tử tuyệt tôn!” Hắn vừa về đã nói tầm bậy, về làm gì chứ.

“Ta nói là sự thật, người Ninh gia bị nàng đem thiến, huống chi là Hạ Trúc Thanh ngươi.” Hạng Võ cười ha hả nói, Quân Mộ Khuynh lợi hại như vậy, Hạ Trúc Thanh không tin, hắn cũng không có biện pháp, hắn chỉ nói thật mà thôi.

Cắt!

La Tắc ngốc lăng đứng tại chỗ, sau lưng không nhịn được từng trận gió lạnh, là hắn ảo giác, làm sao cảm thấy cả người đều không thoải mái.

“Không tin thì thôi, Quân Lạc Phàm thiếu chút đã bị cắt, các ngươi nói đi?” Cũng không biết năm đại gia tộc là nghĩ như thế nào, người đứng phía trước rõ ràng lợi hại như vậy, nói Quân Lạc Phàm là thiên tài, cũng đúng, là thiên tài của năm đại gia tộc.

“Ồ? Thời điểm người ngu ngốc kia đi khiêu chiến, có phải hay không cũng có thể bị cắt?” Âm thanh lạnh như băng từ phía trước truyền tới, Hạng Võ nhất thời cứng ngắc ở tại chỗ, cổ hắn cứng đờ quay lại, nuốt một ngụm nước miếng, không, không, sẽ không trùng hợp như vậy chứ!

Thời điểm thấy cặp mắt đỏ ngầu kia in vào trong tầm mắt, Hạng Võ nhất thời cảm thấy nửa người dưới một trận gió lạnh, “Quân Quân Quân … Quân Quân…” Sẽ không thật sự trùng hợp như vậy chứ! Hắn mới vừa trở về!

“Ngươi nói ta lần sau gặp được Xích Quân, có phải hay không…”

“Đừng! Ngàn vạn lần đừng!” Hạng Võ lập tức nhảy dựng lên, đi tới trước mặt của Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt lấy lòng, “Sớm biết ngươi đã đến hoàng thành, đánh chết ta cũng sẽ không nói những lời mới nãy, ngươi coi như ta mới vừa rồi là nói bậy đi, thật.” Hạng Võ hung hăng gật đầu một cái, Quân tiểu thư này lúc nào thì đến hoàng thành, tại sao không ai nói cho hắn biết, những người này không có nghĩa khí, cứ thế mà hỏi hắn chuyện của Quân Mộ Khuynh, mọi người đều đứng ở chỗ này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui