Edit: Zi
Quân Mộ Khuynh khóc không ra nước mắt nhìn thứ chui ra từ trong quả trứng, gánh nặng trong lòng cũng dần dần nhẹ bớt đi, không phải là được rồi, không phải là tốt rồi.
Có điều cái ngọn lửa vừa chui ra rốt cuộc là cái gì? Sao lại ở bên trong quả trứng?
Sau khi quả trứng vỡ tan, nguyên tố không gian cũng lớn hơn, ngọn lửa kia cứ lách tách ở chỗ mà trước kia hỏa nguyên tố ở, những nguyên tố khác cũng về chỗ của mình, Quân Mộ Khuynh đột nhiên cảm giác thân thể nhẹ bẫng, cơn đau nóng rực trước kia không còn nữa.
‘Ùng ùng…’ ngay lúc nàng vừa mới vui mừng vì không còn gì xảy ra nữa thì mây đen trên trời bắt đầu tụ tập, sau đó lại có tiếng của Hỏa Liêm.
“Ê hồ ly, ngươi nói chủ nhân ta ở đây, sao ta không thấy nàng đâu hết vậy?” Hỏa Liêm đang rống lão Lộc, trời sắp mưa rồi mà chủ nhân lại không thấy đâu, đã trễ hơn một ngày rồi, tên lão Lộc chết tiệt này cứ cố tình kéo dài thời gian, tới ngày thứ tư mới chịu đi.
Lão Lộc ngây ngốc nhìn chỗ Quân Mộ Khuynh vẫn ở lúc hắn rời đi, vương rõ ràng đã ở đây mà… “Lúc ta rời đi, vương ở đây, cái hộp gỗ nhỏ vẫn còn ở đây này, chắc vương đang ở gần đây thôi.” Vương, ngài nhất định không được xảy ra chuyện.
“Ngươi có thấy chủ nhân ta ở đây không hả? Ngươi nói là ở đây, ta tìm nãy giờ thiệt lâu mà có thấy đâu.” Hỏa Liêm lại rống lên, nó chưa từng gặp tình huống mà chủ nhân không nói câu nào liền biến mất, có phải chủ nhân đã xảy ra chuyện rồi không? Phi phi phi! Chủ nhân nhất định là không có việc gì.
“Hỏa Liêm, ngươi đừng nóng, chúng ta tản nhau ra kiếm thử.” Lạc Ưng Hùng nhìn xung quanh, nói, tiểu Khuynh chắc chỉ ở gần đây thôi.
“Ta ở đây mà!” Quân Mộ Khuynh nhìn xuống bản thân, rồi nhìn không gian màu đỏ đang bao bọc mình, chẳng lẽ vì nó mà bọn họ không thấy mình sao? Đây rốt cuộc là cái gì?
“Là tiếng của chủ nhân!” Hỏa Liêm nhảy lên, nhìn xung quanh, nhưng vẫn không nhìn thấy Quân Mộ Khuynh đâu, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Ta vẫn luôn ở đây mà.” Quân Mộ Khuynh ngồi tại chỗ, chống cằm.
“Chủ nhân ở đây, trên trời còn có mây đen! Không phải là…” nghĩ tới đây, Hỏa Liêm lập tức cong chân chạy: “Chủ nhân, ngươi cứ ở đây chờ nhé, lát nữa ta tới đón ngươi, các ngươi mau đi nhanh lên, đây là thiên địa quy luật, chủ nhân muốn tấn chức!” Nó cũng không muốn nằm không cũng trúng đạn đâu, cách nàng càng xa càng tốt.
Mọi người nhìn Hỏa Liêm chạy như bay, vẻ mặt cũng co quắp, coi như là thiên địa quy luật cũng không chạy nhanh đến thế chứ, nó đâu có đánh bậy.
“Các ngươi không mau chạy thì đừng có mà hối hận, lúc ta tấn chức, chủ nhân cũng bị thiên địa bổ, chủ nhân tấn chức, không chừng các ngươi cũng có phần!” Hỏa Liêm lớn tiếng quát, nó cứ né trước đã, chờ sau khi chủ nhân tấn chức xong rồi quay lại sau.
Lão Lộc ngẩng đầu nhìn mây đen không ngừng tụ tập trên bầu trời, cũng xoay người: “Vương, chờ ngươi tấn chức xong chúng ta liền tới.” nói xong, lão Lộc mang theo đám người thú nhân tộc, rời đi.
“Chúng ta cũng đi.” Lạc Ưng Hùng lập tức kéo Lạc Anh Ninh còn đang ngơ ngác, nhanh chóng chạy mất.
Quân Mộ Khuynh: “…”
Cái gì mà tấn chức chứ, không có nhanh như vậy đâu, nàng mới có tám cấp kỹ linh sư thôi, nói không chừng là trời muốn bão, bọn họ chạy nhanh như vậy làm gì chứ, hiện tại nàng không nhìn được bên ngoài như thế nào, bên ngoài lại chẳng nhìn thấy được bên trong, cứ coi là thiên địa quy luật, cũng chẳng đánh được nàng.
‘Răng rắc!’ thanh âm trời rung đất lở vang lên, lòng Quân Mộ Khuynh lập tức lạnh một nửa, không phải là thật đấy chứ?
Một tia chớp từ trên trời giáng thẳng xuống, rơi thẳng xuống người nàng, Quân Mộ Khuynh thở dài một tiếng, sau đó ngất luôn, mây đen trên trời vẫn chưa tan đi.
Hỏa Liêm ở đằng xa, nghe thấy thanh âm kia, tốc độ chạy càng nhanh hơn.
“Tiểu Khuynh tấn chức kỹ tôn sư sao?” thanh âm kinh hãi của Lạc Anh Ninh kéo bước chân Hỏa Liêm lại.
Hỏa Liêm dừng lại, ngẩng đầu nhìn đám mây đen ở đằng xa, miệng cũng co quắp, nó nói chủ nhân là cái đồ biến thái mà, tấn chức cũng biến thái, tấn chức kỹ tôn sư có mạnh như vậy à?
“Vương đây là?” lão Lộc kinh hãi, đây chỉ là tấn chức kỹ tôn sư sao? Sao có thể? Chuyện này quá vô lý, không logic chút nào.
“Hồ ly, trước giờ chủ nhân chẳng bao giờ làm việc hợp logic cả.” Hỏa Liêm thở dài, đạo đầu tiên đã mạnh như vậy, đạo thứ hai…
‘Răng rắc!’
‘Răng rắc!’
Hai tia chớp liên tiếp đánh xuống, mọi người tập thể mất trật tự, ai có thể nói cho bọn họ biết này cái gì không? Tấn chức kỹ tôn sư sẽ không lớn như vậy nha.
“Không đúng, đây không phải là chủ nhân tấn chức!” thoạt nhìn không giống là đấu kỹ sư tấn chức.
“Đúng là không giống!” lão Lộc cũng nhận ra, tia chớp của đấu kỹ sư không phải như thế này, chẳng lẽ trên người vương còn có thứ gì cần tấn chức sao? Hay là cái tia sáng đỏ đỏ kia? Hay là còn thứ gì khác nữa?
‘Răng rắc!’ lại thêm một tia đánh xuống, mọi người không khỏi nuốt nước miếng, cái này… cũng quá kinh khủng đi.
Thiên địa quy luật đã xong nhiệm vụ, mây đen chậm rãi tan đi trên trời, bầu trời lập tức quang đãng, nắng chiếu xuống ấm áp, Hỏa Liêm thấy mây đen tan đi, vội vàng chạy ngược trở lại, tốc độ so với lúc rời đi còn nhanh hơn.
Lúc tia cuối cùng kia rơi xuống, Quân Mộ Khuynh cũng đã tỉnh lại, huyệt thái dương giật giật mấy cái, này đúng là hết nói nổi mà, nàng đâu có tấn chức đâu, đang yên đang lành sao lại phách nàng, hay là Huyết Yểm tấn chức nên lại phách nàng?
Không đúng, Huyết Yểm bị phong ấn, sẽ không tấn chức, vậy là ai đây?
“Chủ nhân!” Hỏa Liêm thấy thân ảnh đỏ rực, vội vàng chạy tới, vẻ mặt kinh hoàng, nó ngồi xổm xuống, dùng móng vuốt đụng đụng người nàng một cái.
“Còn chưa có chết!” Quân Mộ Khuynh rên rỉ một tiếng, có điều cũng sắp chết rồi.
“Dọa! Chủ nhân, ngươi bị bốn tia sét đánh đó, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tia chớp này so với lúc nó tấn chức còn muốn khủng hơn, thật lợi hại, chủ nhân quả nhiên là chủ nhân, trên người nàng không biết có bảo bối gì, quá lợi hại.
Quân Mộ Khuynh miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Hỏa Liêm: “Ngươi vui nhỉ!” nàng bị sét đánh, nó lại vui?
“Ặc… không có, làm gì có!” Hỏa Liêm vội vàng nói, nó tuyệt đối không vui, chỉ là hưng phấn muốn biết vì sao chủ nhân có thể lợi hại như vậy, bị bốn tia sét khủng đánh trúng lại không có việc gì, quá lợi hại.
“Tiểu Khuynh, ngươi không sao chứ?” Lạc Anh Ninh đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, gấp gáp hỏi, nhìn những vết bỏng trên người nàng, vô cùng đau lòng.
“Không có việc gì, sao các ngươi lại tới đây?” Quân Mộ Khuynh tò mò nhìn lão Lộc, rõ ràng nàng chỉ bảo một mình hắn tới thôi, sao lại kéo theo cả đám đến đây vậy?
“Ta lo lắng muốn chết, may mà không có việc gì.” Lạc Anh Ninh lo lắng nói, tiểu Khuynh thật lợi hại, chịu bốn tia chớp mà không có chuyện gì, cũng may là không có chuyện gì hết, may quá, tốt quá.
Lạc Du đứng một bên, khoanh tay nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng lại vô cùng kinh hãi, mấy tia chớp vừa rồi, hắn cũng không chắc là mình có thể tiếp được mấy tia, nàng không những nhận hết mà còn không bị thương nặng, nàng…
“Vương, ngươi không sao chứ?” lão Lộc lo lắng hỏi, đều là do hắn…
“Không sao, ngươi đừng lo.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi động người một cái, không còn cảm giác đau nữa.
Nàng biết lão Lộc muốn hỏi cái gì, đúng là mấy hôm trước có chuyện thật, nhưng giờ thì không còn nữa, hơn nữa nàng còn cảm thấy tốt hơn lúc trước nhiều, điểm sáng kia hoàn toàn thay thế hỏa nguyên tố của nàng, ngoan ngoãn ở im một chỗ.
“Không có việc gì là được rồi.” lão Lộc thì thào tự trấn an mình, lau lau mồ hôi trên trán, may quá, vương không có việc gì.
Hỏa Liêm nghe đoạn đối thoại của lão Lộc và Quân Mộ Khuynh, đi đến trước mặt lão Lộc, quát: “Nói, ngươi giấu ta chuyện gì?” nó không dám hỏi chủ nhân, thế mà hắn dám hỏi thẳng, nhất định là có chuyện mà nó không biết.
“Hỏa Liêm, ngươi rãnh quá không có chuyện làm à, mau đưa chủ nhân ngươi về.” Lạc Ưng Hùng lạnh lùng nói, thấy bộ dáng chật vật của nàng, chắc là không tự đi được.
“A.” thân thể Hỏa Liêm lớn lên một chút, đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, còn đang sầu não không biết làm sao để đưa chủ nhân lên người thì một tàn ảnh thoáng qua, Lạc Du ôm Quân Mộ Khuynh, nhún một cái đã bay lên trên lưng Hỏa Liêm, buông người trong tay ra, lập tức nhảy xuống dưới.
Lạc Du giúp là chuyện không ai ngờ tới, nhất là Quân Mộ Khuynh, nàng đang định tự bò lên trên, không ngờ hắn lại giúp nàng.
“Quay về thôi.” Lão Lộc cười cười, rốt cuộc hắn cũng thông suốt.
Hỏa Liêm chạy như bay, hai huynh muội Lạc gia và mấy thú nhân lập tức đuổi theo phía sau.
“Ngươi nghĩ thông là tốt.” lão Lộc vui mừng nói.
“Ta cũng muốn nhìn xem người ngươi bảo ta đi theo để học tập, rốt cuộc có gì đặc biệt.” Lạc Du vẫn cuồng ngạo như trước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Quân Mộ Khuynh đi đằng xa.
“Ta chưa từng bảo ngươi đi học tập nàng.” Lão Lộc lập tức phản bác, mặc dù trong lòng hắn vô cùng muốn như thế, nhưng có thể học được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh hắn như thế nào, chuyện này không ai giúp được hắn cả.
Lạc Du có chút không hiểu vỗ vai lão Lộc: “Ta biết ngươi muốn gì, ngươi nói xem, nàng không tấn chức, vậy thiên phạt kia là gì?” chẳng lẽ trên người nàng có thứ gì đó tấn chức?
“Không biết.” Ba ngày nay hắn luôn ở thú nhân tộc, vương chỉ ở đây một mình, nàng không muốn nói thì chẳng ai biết cả.
Thật ra thì ngay cả Quân Mộ Khuynh cũng không biết gì cả, nàng không có dấu hiệu tấn chức, cũng không có tấn chức, thiên địa quy luật tới nàng cũng không có chút cảm giác, nhưng lại vẫn bị bổ, còn rất mạnh nữa.
Quân Mộ Khuynh nằm ở trên lưng Hỏa Liêm, lần nào nàng cũng bị phách oan, đừng để nàng tìm được thiên địa quy luật, nếu không nàng nhất định sẽ tính sổ hết.
“Chủ nhân, vì sao ngươi lại bị sét đánh?” đây là chuyện mà Hỏa Liêm tò mò nhất, chủ nhân không có tấn chức nha, vậy tại sao thiên địa quy luật lại đánh nàng? Còn tới tận bốn tia.
“Nếu ta biết đã không ở đây.” Sau khi Quân Mộ Khuynh ăn dan dược, vết thương cũng đã hồi phục được một nửa, hiện tại nàng cần nhất chính là nghỉ ngơi.
Hỏa Liêm gật đầu, chủ nhân có nằm không cũng trúng đạn, lần trước nó cũng bị đó thôi, ai nói thiên địa quy luật là công bằng nhất? Vậy sao vô duyên vô cớ lại đánh nó với chủ nhân chứ?
“Lần này chắc không phải là vô duyên vô cớ bị phách.” Quân Mộ Khuynh thì thào, có lẽ là do vật kia.
Nghĩ đến đó, Quân Mộ Khuynh nhắm mắt lại, dùng ý thức soi không gian nguyên tố, nàng phát hiện điểm sáng kia đã thay đổi, hình dáng có chút kì quái, nhưng vẫn ở yên ở đó, trong thân thể nàng vẫn còn hỏa nguyên tố.
Bốn loại nguyên tố còn lại vẫn an phận ở chỗ của mình, không biến hóa gì khác, nhưng mà điểm đen nhỏ kia lại không thấy đâu.
“Chủ nhân biết mà không nói.” Chắc chắn là chủ nhân biết, vậy mà không chịu nói cho nó.
“Biết cái gì?” Quân Mộ Khuynh mở mắt ra, điểm đen kia mất rồi sao?
Là bị đốt rụi hay là bị tia chớp phách nát?
“Chủ nhân còn giả bộ.” Hỏa Liêm xem thường nói.
“Ta giả bộ cái gì?” nàng giả bộ lúc nào chứ.
“Ngươi rõ ràng biết tại sao bị thiên địa quy luật phách.” Hỏa Liêm liếc Quân Mộ Khuynh một cái, lại còn giấu nó.
“…” nàng nói nàng biết lúc nào? “Ba ngày không gặp, có phải là ngươi thấy chủ nhân ngươi…”
“Không có, tuyệt đối không có.” Hỏa Liêm lập tức nói, khụ khụ, nó không hỏi nữa, không có hỏi gì cả.
“Ta đi ngủ trước, sau khi về tới thú nhân tộc, ngươi nói cho lão Lộc biết, ngày mai chúng ta sẽ rời đi.” Thời gian đã gần hết rồi, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi đây, huynh muội Lạc gia chắc cũng rất sốt ruột mà không dám nói.
“Nhưng mà vết thương của ngươi…”
“Thương cái gì chứ, nếu ngươi không nghe theo, ta bỏ ngươi ở lại đây.” Quân Mộ Khuynh lười biếng nói, nặng nề chìm vào giấc ngủ, ba ngày qua, nàng thật sự bị hành hạ rất khổ.
Lạc ƯNg Hùng và Lạc Anh Ninh ở phía sau, bọn họ biết, tiểu Khuynh là vì bọn họ nên mới thế, vết thương của nàng còn chưa hồi phục hoàn toàn đã gấp rút lên đường, không biết có xảy ra chuyện gì không, khoáng thạch họ có thể không cần, giờ chỉ cần quay về là được.
“Tiểu Khuynh…”
“Chủ nhân ngủ rồi.” Hỏa Liêm nhỏ giọng nói, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn, mấy người này ở đây ồn ào, làm phiền chủ nhân ngủ, nhanh chóng quay về là tốt nhất.
Một thân thể màu tím từ trong bộ lông ở cổ của Hỏa Liêm bò ra, leo lên người Quân Mộ Khuynh, tìm một vị trí thoải mái nhất, ấm áp nhất, tiếp tục ngáy khò khò.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...