Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!
Vành tai Mị Sát khẽ nhúc nhích, nàng quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Không ổn! Có người tới! Tốc độ tay của nàng càng nhanh hơn một chút.
Điểm đến huyệt đạo cuối cùng, nàng thở phào một hơi. Nhìn nam nhân đang bất tỉnh trước mặt, nàng nghĩ, đám người đang tới gần chắc là hướng về phía hắn, không biết là địch hay là bạn?
Nàng đã phong toả linh khí hỗn loạn trong người hắn rồi, chỉ cần tỉnh lại là sẽ không có nguy hiểm. Chỉ là, nếu những người kia có ý xấu và tới đây trước khi hắn tỉnh lại... Nhưng dù gì cũng không liên quan đến nàng, nàng đã tận lực!
Nàng không rảnh đi lo chuyện bao đồng, bản thân nàng còn đang gặp phiền toái lớn. Đây là chỗ nào, tại sao trang phục nàng mặc bỗng thay đổi kỳ lạ? Giống như cổ trang vậy?
Mị Sát đứng lên, nhân lúc này rời đi. Trước khi đi còn không quên hướng về phía Dạ Mặc Thần vứt mị nhãn:"Bye bye, mỹ nam! Có duyên gặp lại".
Bóng dáng nàng vừa khuất đi trong rừng cây, Dạ Mặc Thần liền tỉnh lại. Chung quanh bỗng xuất hiện mấy người mặc đồ đen, che mặt kín mít.
Bọn họ quỳ một gối trên mặt đất,"Vương gia! Chúng ta đến muộn, người không sao chứ?"
Dạ Mặc Thần cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn khi nãy rất nhiều, ngồi dậy nói:"Bổn vương không sao. Các ngươi lập tức đi tìm một nữ tử trên mặt đầy sẹo, nàng hẳn là chưa đi xa".
"Tuân mệnh", ám vệ Dạ Nhất cùng những người khác thực hiện nhiệm vụ, trong lòng tự hỏi là nữ tử nào dám chọc giận chủ tử? Thật can đảm!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ở một chỗ nào đó trong rừng\-\-\-
"Ách...chù~" Mị Sát bỗng hắt xì một cái. Nàng bĩu môi, chẳng nhẽ lại có người đang mắng nàng? Hừ, tốt nhất đừng để nàng biết được là ai, nếu không nàng sẽ làm hắn đẹp!
Lần này đến phiên Dạ Nhất đang đứng trên cây rùng mình một cái, mất thăng bằng ngã cái sấp mặt. Dạo này hắn có đắc tội ai sao? Có sao? Có sao...
Mị Sát ngồi dưới một gốc cây, bắt đầu phân tích hoàn cảnh hiện tại. Đúng lúc này, một cơn đau ập tới làm đầu óc nàng như muốn nổ tung, kí ức như từng đoạn phim ngắn không ngừng tua đi tua lại.
Dung Mị \- Tứ tiểu thư của Dung Hầu phủ, là một thứ nữ không được sủng ái. Khi còn nhỏ đã mất mẹ, kể từ đó phải chịu lạnh nhạt và bị các huynh tỷ bắt nạt. Cho đến năm 8 tuổi, nàng thức tỉnh linh căn 7 hệ, bị phán là phế vật!
Trong thế giới mà kẻ mạnh làm vua, nàng có thể sống tới 15 tuổi thật đúng là kì tích!
Còn cái vụ hôn ước với ngũ hoàng tử, đó là khi nàng vừa sinh ra đã được Đức phi \- mẹ của Dạ Mặc Thành định ra. Cũng không biết lúc đó Đức phi nghĩ gì, vì sao cứ khăng khăng phải là Dung Mị?
...
Tiêu hoá xong mớ kí ức này, Mị Sát chỉ nghĩ muốn chửi tục một câu!
WTF!? Xuyên không rồi??
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...