Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Từ khi biết được Cỏ Bảy Màu chỉ có ở Minh Vương phủ, trong lòng nàng đã có dự tính. Chờ khi thực lực được nâng cao, liền đi thăm hỏi nhà của vị Minh Vương nổi danh này, tiện thể mượn luôn vài cọng Cỏ Bảy Màu. Dù sao hắn thu mua nhiều như vậy, hẳn cũng không thiếu vài cây của nàng~

Lúc đầu nàng còn nghĩ phải đợi hơi lâu, ai ngờ ngay cả ông trời cũng muốn giúp nàng!

Thấy không, Luyện khí cảnh tầng thứ chín nha~ Với sức bật của nàng, hiện giờ đánh ngang tay với Kim Đan tu sĩ cũng không nói chơi!

Minh Vương phủ, nàng có thể thử xông pha một lần!

Mười lăm phút sau, Dung Mị có mặt tại một ngõ hẻm hẻo lánh, trước mặt nàng là tường vây của Vương phủ.

Dung Mị ngẩng đầu nhìn bức tường cao hơn hai mét, câu môi. Đỉnh Everest nàng còn trèo qua được, ngán gì một cái bức tường đâu.

Thân hình nàng nhanh nhẹn nhảy lên đầu tường, cẩn thận dò xét. Khi chắc chắn rằng không có ai, nàng mới nhảy xuống.

Xâm nhập thành công!


Dung Mị nắp trong góc khuất, thần kinh căng chặt.

Thảo nào mọi người nói Minh Vương phủ còn khó vào hơn cả hoàng cung. Nàng đi lại mấy vòng, nhìn qua thì không hề có thị vệ tuần tra, nhưng trong tối lại có rất nhiều ám vệ ẩn nấp. Nhân lực không phải dạng vừa a!

Chỉ riêng đoạn đường nàng mới đi qua thôi đã ẩn nấp hơn mười tên ám vệ, canh phòng nghiêm ngặt, hơi sơ ý một chút liền sẽ bị phát hiện.

Một lần nữa nàng cảm thấy vô cùng may mắn khi có được Ẩn Linh ngọc, hơn nữa còn thêm các kỹ năng khinh công và lẩn trốn của nàng. Đồng thời cũng tự khinh bỉ chính mình một phen, mấy kỹ năng ám sát chuyên nghiệp này thế nhưng lại bị nàng dùng để đi... trộm!

Dung Mị cào tường, nếu để đồng nghiệp của nàng biết được, bọn họ chắc sẽ tức hộc máu luôn quá.

Mị cô nương mải mê cảm thán, trong lúc nhất thời không hề càm nhận được có người tới gần.

"Ai!?" Tiếng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau lưng.

"!!!!!" Dung Mị giật bắn người, cái... cái giọng này vì mao lại quen như vậy aaaa~

Trong lòng yên lặng lau mồ hôi, nàng căn bản không dám xoay người, cứ thế muốn đứng lên chạy mất.

Nhưng người phía sau làm sao để nàng như nguyện, một cổ lực lượng đặt lên vai khiến nàng không thể động đậy nổi.

Dung Mị thấp thỏm nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi xoay người, "Ha hả, thật trùng hợp nha!"

Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú của nam nhân được chiếu đến rõ ràng.

Người này, đúng là Dạ Mặc Thần!

Lúc này đây, lại đổi thành hắn ngây người, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.


Là nàng?

Lật úp cả cái kinh thành cũng tìm không thấy, kết quả nàng lại tự chạy đến nhà của hắn. Đây có được tính là tự dâng tới cửa không?

Dung Mị đâu biết bản thân đã nhập ổ sói, hiện tại toàn bộ đầu óc đều đang suy nghĩ phải làm thế nào. Xem ra hôm nay nhất định phải "ngoại giao" tốt với tên này mới có thể an an tĩnh tĩnh rời đi.

Dạ Mặc Thần trầm mặc, nhìn biểu tình, nàng hẳn là chưa biết thân phận của hắn đâu, cho nên rốt cuộc nàng đến đây để làm gì?

Rất nhanh, hắn liền biết được câu trả lời.

"Ngươi cũng đến Minh Vương phủ trộm đồ sao?" Nàng cẩn thận hỏi, lời nói cố ý bỏ thêm một chữ "cũng" thể hiện ý thức đồng đội siêu cao, ngụ ý: đều là người trong nghề a~

Nam tử bị vấn đề bất thình lình của nàng làm cho ngơ ngẩn, hơi tức giận nhíu mày.

Hắn đường đường là... Có trộm cũng không thể trộm nhà của chính mình đi?

Không đúng! Hắn mà cần phải đi trộm sao? Tự dưng lại bị kéo theo mạch suy nghĩ của nha đầu này, hắn khó chịu trừng mắt nàng!

Mà động tác này trong mắt Dung Mị lại biến thành lặng im cam chịu.


Trên thực tế, Dung Mị thật sự nghĩ vậy sao?

Tất nhiên là không! Nàng đâu phải đồ ngốc! Nam nhân này vừa nhìn liền biết lai lịch không đơn giản, chỉ riêng thực lực của hắn cũng đủ để làm các thế lực lớn mời chào, làm méo gì phải đi trộm giống nàng chứ?

Dung Mị đẩy kính: Sự thật chỉ có một! Hắn nhất định là thuộc phe đối định với Minh Vương, đêm nay tới một là ám sát hai là thực hiện nhiệm vụ cơ mật không thể cho người khác biết. Âm mưu giữa các thế lực lớn a, quá kinh điển, nàng tuyệt đối không được biểu hiện là mình đã phát hiện, tránh bị giết người diệt khẩu!

Cho nên liền bịa một cái lý do để hắn tưởng nàng hiểu lầm cũng được, dù sao nghe có vẻ rất hợp lý, rất thức thời đúng không?

Aizz, đôi khi thông minh quá cũng là một cái tội lạp~~

Nhìn nha đầu trước mặt hết nghiêm túc rồi lại thở dài sau đó đắc ý nâng cằm, Dạ Mặc Thần chỉ thấy buồn cười cực kỳ.

Nàng có phải suy nghĩ nhiều quá rồi hay không? Nha đầu này thật là thông minh quá bị thông minh hại a. Vì sao không nghĩ đến khả năng hắn chính là chủ nhân của vương phủ chứ?

Chẳng qua như vậy cũng hợp ý hắn, nàng muốn diễn, hắn liền bồi nàng diễn. Xem xem nàng rốt cuộc muốn trộm thứ gì ở Minh Vương phủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui