"Rầm!!"
Nam tử dùng sức đẩy Dung Mị ra xa, bản thân hắn cũng mượn lực tránh khỏi nơi đó.
Chỗ gốc cây hắn đang ngồi đã bị phá hủy thành một hố lớn, bụi đất bay tứ tung.
"Khụ khụ \-\-\-" Hắc y nam tử ho khan kịch liệt, vận động mạnh khiến vết thương đã được Dung Mị cầm máu lại vỡ ra. Hắn chỉ thấy trước mắt dần mơ hồ, cuối cùng là đen sầm lại.
Dung Mị nhìn nam tử rơi vào hôn mê, lại nhìn về bóng người nhỏ con trong khói bụi, kinh ngạc không thôi.
Sao có thể như thế!?
Qua một chưởng kia, nàng đã đem linh khí đưa vào cơ thể hắn rồi mà. Mớ linh khí hỗn loạn ấy đáng lẽ phải phá hủy thân thể hắn từ bên trong luôn mới đúng!
Làm sao hắn có thể bình yên vô sự đứng đây, hơn nữa vẫn còn nhiều sức lực như vậy!?
Có người bước về phía nàng, khói bụi tan đi...
Quả nhiên chính là đại hán thấp bé mà Dung Mị giao thủ đầu tiên!
Hắn thấp giọng cười lạnh:"Khặc khặc... Tiểu tử, không ngờ phải không?"
Tiếng cười khàn khàn vô cùng âm trầm, mang lại cảm giác quỷ dị khiến người ta không khỏi rùng mình.
Dung Mị đỡ thân thể trọng thương đứng dậy, nhìn chằm chằm hắn. Nàng phát hiện, linh khí của mình ở trong thân thể đối phương thế nhưng đang dần biến mất! Nói đúng hơn... nó bị cắn nuốt!!
Dung Mị trừng lớn mắt, nhìn xung quanh tên lùn bốc lên những làn khói đen kì lạ, xem ra chính nó đã cứu hắn một mạng.
"Ngươi... chẳng lẽ nào?!!" Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng.
Một loại năng lực mà thế giới của nàng không có nhưng thế giới này có. Một thứ sức mạnh nàng chưa bao giờ thấy qua:
Nguyên tố hắc ám!!!
"Ma tu!?" Dung Mị kinh hãi hô.
"Hahaha! Thật thông minh! Đáng tiếc, hôm nay ngươi phải chết vì sự thông minh này!" Tên đại hán hung tợn nói.
Trên đại lục này, hắc ám nguyên tố được xem như điềm xấu, hơn nữa thuộc tính của nó quá đặc biệt, có thể cắn nuốt mọi thứ! Trừ phi tu sĩ khác phải có cấp bậc cao hơn rất nhiều so với người có linh căn hắc ám, nếu không khi chiến đấu, ưu thế sẽ nghiêng hẳn về một phương!
Chỉ có nguyên tố ánh sáng trong truyền thuyết mới có thể chống lại nó!
Hơn nữa người mang linh căn hắc ám, trời sinh tính tình thô bạo, khát máu, dễ dàng sa đoạ, nên mới được gọi là ma tu!
Đây cũng là lý do mà tất cả những tu sĩ danh môn chính phái đều kỳ thị bọn họ!
Phải nói, chính tà không đội trời chung!
Hiện giờ tiểu tử này đã phát hiện thân phận của hắn, cho nên kết cục chỉ có chết!
Dung Mị cắn răng, thật là quá xui xẻo mà! Đi dạo cũng có thể gặp rắc rối! Nàng là con ghẻ của tác giả sao!??
CMN!!
Dung Mị thối lui về phía sau, quay đầu liền muốn bỏ chạy.
Tên ma tu kia làm sao có thể để nàng như nguyện, hất tay, một đường ánh sáng đen bay thẳng tới sau lưng nàng.
"Rầm rầm rầm!" Liên tiếp mấy lần như vậy, Dung Mị điên cuồng tránh né, linh lực của nàng dần hao hết, tốc độ cũng giảm xuống đáng kể.
"Phốc\-\-" Không ngoài dự đoán, mất đi ưu thế tốc độ, Dung Mị trúng chiêu, hộc ra một búng máu.
Nàng di chuyển thân thể lung lay sắp đổ dựa vào thân cây, thở hổn hển.
Chết tiệt! Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở đây sao!?
Tuyệt đối không được!
Nhất định phải sống sót, nàng không cam tâm cứ chết như vậy! Nàng chỉ mới tới thế giới này hơn 1 tháng thôi mà!
Từ rất lâu rồi, nàng luôn đứng ở trên cao, lần cuối bị thương nặng như vậy là lúc nào, nàng đã không nhớ rõ nữa rồi.
Cho nên nàng đã quá chủ quan và buông thả khi tới thế giới này, mà quên mất rằng bản thân đã sớm bị hạ đài, không còn là Mị Sát cao cao tại thượng kia nữa!
Chỉ cần có thể sống sót, Dung Mị nàng nhất định sẽ nhớ kĩ mối nhục hôm nay, sau này sẽ không để bất kỳ ai làm cho bản thân chật vật như vậy.
Tầm mắt Dung Mị ngày càng không rõ ràng, mơ hồ nhìn thấy tên lùn đang tiến về phía mình, bàn tay vô thức nắm chặt.
Nàng nhắm mắt, cảm nhận diễn biến trong cơ thể mình. Luồng khí đen đã lan tỏa từ nơi đầu vai bị đánh trúng đến khắp kinh mạch, hắc ám nguyên tố đua nhau cắn nuốt linh khí của nàng, thẳng tiến hướng đan điền!
Dung Mị thúc giục Ẩn Linh hấp thụ linh lực, trong đan điền, bảy màu linh khí cuồng cuộn đánh nhau với dòng nguyên tố hắc ám, nhưng căn bản chẳng cầm cự được bao lâu.
Lúc nàng tưởng rằng chính mình sắp khô kiệt linh khí mà chết, đột nhiên!
Trong vòng khí hỗn loạn, một chấm đen hiện lên! Đó là một màu đen thuần, đậm đặc, mang theo hơi thở cổ xưa huyền bí.
Chỉ một đốm nhỏ, nhưng trong lúc này, sự xuất hiện của nó phá lệ bắt mắt!
Dung Mị tất nhiên cũng chú ý đến điều này, nàng nghi hoặc không thôi. Đây là cái gì a? Rõ ràng lúc mới xuyên không, nàng đã sớm đem thân thể kiểm tra một lượt từ đầu đến đuôi, chưa từng thấy chấm đen này!
Hơn nữa, hiện tại nó thế nhưng ở trong đan điền của nàng!? Rốt cuộc là vừa mới xuất hiện, hay là nó vốn đã có sẵn trong thân thể này!?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...