Địch Lạp Nhã nghe thấy tiếng xì xào xung quanh, khoé môi giơ lên một độ cung khó thấy được.
Khuôn mặt điềm mỹ cười rộ lên thế nhưng không có một chút mỹ cảm nào, ngược lại cảm thấy nụ cười kia rất quỷ dị.
Địch Lạp Nhã một thân một mình đại diện Bắc Phong Quốc ngồi vào vị trí, đám người tùy tùng nối gót đứng ở đằng sau.
Tam quốc trên cơ bản đã đông đủ, cũng là lúc nhân vật chính lên sân khấu.
"Quốc vương đến —— "
Theo tiếng hô, một đoàn người khí thế mênh mông cuồn cuộn đi đầu là long liễn của hoàng đế Nam Tuyết tiến vào.
Phía sau, thân ảnh hai nữ tử nghiêng nước nghiêng thành sóng vai mà đi, cả hai đều giống bạch y tiên tử, phá lệ bắt mắt.
"Hai người kia, trong đó có một người là nhị công chúa Đế Liên Vận thanh danh truyền xa đúng không?"
"Vậy nữ tử còn lại là ai, thoạt nhìn khí chất không chút nào thua kém nhị công chúa!"
"Nàng a, chính là đại công chúa Nam Tuyết Quốc, cái người mà phế vật không thể tu luyện…."
"Suỵt — Ngươi thì biết cái gì! Đế Liên Tuyền từ khi trở về liền thuận lợi như cá gặp nước, rất được Nam Tuyết hoàng đế sủng ái, hơn nữa vị hôn phu của nàng chính là thiếu chủ Lam gia!"
"Oa, ghê gớm như thế —— "
"Đúng vậy, cho nên ngươi tốt hơn nên ăn nói cho cẩn thận, đắc tội không nổi…."
"......"
Mọi người bàn luận rất nhỏ, nhưng mà người có tu vi cao như Đế Liên Vận thì lại nghe rõ ràng rành mạch! Tay dưới ống tay áo không khỏi siết chặt lại.
Phế vật chính là phế vật, có cái gì tốt!
Đại hội lần này Nam Tuyết hoàng đế giao cho Đế Liên Tuyền chủ trì, sớm đã làm rất nhiều người bất mãn.
Mà Đế Liên Tuyền tựa như không nghe được gì, thản nhiên bước tiếp.
"Kính chào các vị sứ giả đại diện bốn nước tham gia đại hội.
Ta là đại công chúa Nam Tuyết Quốc Đế Liên Tuyền - người chủ trì đại hội lần này."
Đế Liên Tuyền không có diễn thuyết quá nhiều, trực tiếp đi vào vấn đề chính:
"Đại hội năm nay kéo dài 7 ngày, như mọi năm gồm có bốn hoạt động: Tỉ võ giao lưu, tiến vào Thần Đạo viện, hội nghị cao cấp và yến tiệc."
"Cái khác ta cũng không nói nhiều nữa, tự trải nghiệm sẽ biết, hiện tại liền bắt đầu tỉ võ giao lưu đi."
Đế Liên Tuyền nói xong, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường run rẩy như thổi gió tuyết trên đỉnh núi.
Không hổ là băng sơn mỹ nhân, danh xứng với thực, đủ ngắn gọn xúc tích!
Nhưng vừa hay, như vậy rất hợp ý mọi người, ai mà muốn nghe bài diễn thuyết dài dằng dẵng chứ?
Hơn nữa, có một số người đã gấp không chờ nổi muốn nhanh chóng tỉ thí.
Ví dụ như Tây Môn Tình Nhi!
"Thân là chủ nhà, bổn quận chúa sẽ đánh trận đầu tiên." Tây Môn Tình Nhi nhảy lên lôi đài chính giữa.
"Ngươi, có dám lên đây đấu một trận với bổn quận chúa hay không hả?" Tây Môn Tình Nhi không chút do dự chỉ đích danh Phượng Miên Miên.
Nàng biết rõ linh lực của Phượng Miên Miên bị Minh Vương phong bế, hắn không có ở đây thì sẽ không thể gỡ bỏ được.
Nàng ta dám bước lên lôi đài thì chỉ có phần bị ngược tơi tả!
Phượng Miên Miên nghe lời nàng nói vẫn không nhúc nhích, Tây Môn Tình Nhi tức khắc nóng nảy, sợ Phượng Miên Miên không lên đài thì tất cả mọi thứ nàng chuẩn bị đều biến thành uổng phí!
"Nói thế nào đây cũng là lần đầu tiên ma tộc tham dự tứ quốc đại hội, Phượng cô nương không định triển lãm cho chúng ta thấy một chút uy phong sao?"
Tây Môn Tình Nhi liên tục khiêu khích, ngữ khí lập tức nhấc lên sóng gió.
"Cái gì, vị cô nương kia nhìn cũng không tệ lắm, không ngờ lại là ma tu!"
"Tin đồn tứ quốc đại hội năm nay có mời ma tộc tham dự là thật vậy chăng? Vì sao vẫn chưa thấy sứ giả của ma tộc đến vị trí được sắp xếp?"
"Ngươi nói xem, cô nương ngồi bên cạnh hoàng đế Đông Nguyệt Quốc ở ma tộc rốt cuộc có thân phận gì? Quận chúa rõ ràng nhằm vào nàng!"
Tiếng bàn luận lớn nhỏ vang lên, hầu hết đều là xem kịch vui hoặc chờ xem ma tộc xấu mặt.
Đề cập đến ma tộc, Phượng Miên Miên cuối cùng cũng không thể làm lơ.
Nàng đưa cho Dạ Mặc Phong một ánh mắt trấn an, từ từ đứng dậy.
Dạ Mặc Phong nhìn Phượng Miên Miên bước lên lôi đài, tim tức khắc bay lên tới cổ họng.
Chết tiệt, vì sao cửu ca còn chưa tới!
Miên Miên bị hắn phong ấn linh lực còn tỉ thí thế nào được?
Dạ Mặc Phong trừng mắt nhìn hai người trên lôi đài, nếu Phượng Miên Miên có mệnh hệ gì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tây Môn Tình Nhi!
Trận đấu đầu tiên trong ngày, mọi người đều rất hứng thú nhìn xem.
Tây Môn Tình Nhi thấy Phượng Miên Miên đã trúng kế, đắc ý cười.
Chờ đến khi Đế Liên Tuyền vừa hô bắt đầu, nàng đã ngay lập tức, không chờ được xông lên trước.
Nhuyễn kiếm hung hăng đâm về phía Phượng Miên Miên, trong lòng Tây Môn Tình Nhi vẫn nhớ rõ mối thù ở hẻm nhỏ ngày đó.
Hiện tại ngươi đã không có linh lực, ta xem ngươi làm thế nào phản kích!
Tuy nói là tỉ thí giao lưu, nhưng trên lôi đài đao kiếm vô tình, nếu "ngoài ý muốn" xảy ra chuyện thì có thể trách ai được?
Chỉ tiếc suy nghĩ thì tốt đẹp, hiện thực lại không như mơ.
Phượng Miên Miên chính là Nguyên Anh cường giả hàng thật giá thật, dù không có linh lực, đối phó với một tiểu nha đầu Trúc Cơ cảnh cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Phượng Miên Miên giống như có một đôi mắt sau lưng, chuẩn xác né tránh hết tất cả đường kiếm của Tây Môn Tình Nhi đâm tới, thời khắc mấu chốt còn đạp cho nàng một chân.
Tây Môn Tình Nhi thế nhưng bị đá bay ra ba mét, có thể thấy sức lực đá mạnh bao nhiêu.
Tây Môn Tình Nhi không nghĩ tới mình sẽ rơi vào thế hạ phong, cực kỳ phẫn nộ, đồng thời cũng may mắn mình có chuẩn bị trước.
"Bổn quận chúa vốn định "giao lưu cảm tình" với ngươi trước, nhưng hiện tại không cần thiết nữa."
Tây Môn Tình Nhi dứt lời, xung quanh lôi đài loé sáng, sau đó một loạt tấm gương đồng xếp thành vòng tròn bao quanh Phượng Miên Miên.
"Má ơi, mấy tấm kính kia nhìn thật là quen mắt?"
"Không phải là thánh khí Lưu Quang Kính chứ?!"
Trong mắt Đế Liên Vận hiện lên một mạt ánh sáng.
Hừ, Tây Môn vương gia thật đúng là thương yêu Tây Môn Tình Nhi, ngay cả thánh khí chấn phủ cũng đem cho nàng.
Vừa hay, nàng cũng không thuận mắt Phượng Miên Miên, nhân cơ hội diệt trừ được thì quá tốt.
Tây Môn Tình Nhi thu được ánh mắt ý bảo của Đế Liên Vận, tức khắc có thêm tự tin.
"Biết Lưu Quang Kính là gì không?" Tây Môn Tình Nhi cười nói, "Không biết cũng không sao, ngươi sẽ lập tức biết được thôi."
Trên đại lục này, người hoặc vật sử dụng được quang nguyên tố không nhiều lắm.
Người thì gần hai mươi năm nay mới có Minh Vương Dạ Mặc Thần, vật thì linh khí hệ quang ít ỏi đến nỗi năm ngón tay cũng chưa đếm hết.
Mà Lưu Quang Kính chính là một trong những món bảo bối khan hiếm đó, bởi vì nó có thể phát ra thuộc tính ánh sáng.
Vô luận đối với ma tộc hay quỷ tộc đều là vũ khí công kích chí mạng!
"Định —— "
Tây Môn Tình Nhi hét to một tiếng, Lưu Quang Kính tức khắc phát ra ánh sáng chói mắt!
Sắc mặt Phượng Miên Miên rõ ràng tái đi.
Quang nguyên tố mặc dù ôn hoà không có tính công kích, nhưng lại hung hăng hủy diệt ám nguyên tố trong cơ thể nàng, thống khổ còn hơn cả so với bị ngoại thương.
"Hừ!" Tây Môn Tình Nhi lần nữa hướng mũi kiếm về phía sau Phượng Miên Miên.
Bị Lưu Quang Kính trấn áp, ta xem ngươi còn trốn như thế nào!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...