Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!


Cốc cốc cốc ——
"Chủ nhân, ta đã đưa người đến rồi." Hồng Ngọc nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi." Một giọng nói xa lạ vang lên.

Hồng Ngọc đẩy cửa ra, Dung Mị bước vào.

Phía trước là nam nhân ra mặt ở phòng đấu giá, bên cạnh là người quản sự nơi này, Lịch lão.

Giờ phút này cả hai đều cung kính với người ngồi trên ghế chủ vị.

Đó là một nam nhân thoạt nhìn anh tuấn trẻ tuổi, nhưng một thân khí thế nội liễm thành thục đã chứng minh tuổi thật của hắn tuyệt đối đã vượt qua bốn mươi.

Cặp mắt lục của hắn lúc này đang suy ngẫm mà đánh giá nàng.

Hắn không phải Mục Thiếu Trì, nhưng đồng tử màu lục và thái độ của mọi người ở đây nói cho nàng biết, nam nhân này và Mục Thiếu Trì tuyệt đối có quan hệ với nhau.

Hai người đánh giá lẫn nhau, không khí yên lặng một lúc lâu làm ba người Hồng Ngọc bắt đầu cảm thấy khẩn trương.

Một người là chủ nhân của bọn họ, nhưng hồng y nam tử này nhìn qua cũng không phải người dễ chọc.

May mắn, nam nhân ngồi ở chủ vị bỗng nhiên bật cười kết thúc chuỗi trầm mặc.

"Ha ha, tiểu tử, ngươi thật không tồi." Thế nhưng có thể bình tĩnh mà đối diện với hắn một lúc lâu như vậy.


"Đa tạ tiền bối khen ngợi." Dung Mị sau khi xác nhận người này không có ác ý gì với mình, nàng cũng lười làm ra vẻ, trực tiếp nhận lời khen tặng.

Nào biết nghe nàng nói vậy người kia càng cười lớn hơn nữa, "Ha ha ha, thú vị, tiểu tử ngươi tên là gì?"
"Vãn bối Dung Mị, hạnh ngộ Mục gia chủ." Dung Mị lễ phép khom người, nói ra tên thật của mình.

Nàng tin tưởng, người này là bạn mà không phải địch.

Mục Lẫm giật mình, kinh ngạc nhìn nàng, "Ngươi…."
Đáp án này ngay cả Mục Lẫm cũng không ngờ tới.

Tin tức của chợ đen rất linh thông.

Dựa theo đặc điểm của Dung Mị, Mục Lẫm biết được nàng có khả năng là vị Ma Quân thần long thấy đầu không thấy đuôi của ma giới, nhưng chưa từng nghĩ thanh niên yêu nghiệt trước mắt này thật ra là một tiểu cô nương!?
Hơn nữa, sao cái tên Dung Mị này nghe rất quen?
Nhiều năm trước thằng nhóc nhà hắn đi cầu hôn sau đó bị "tình địch" làm cho thất bại thảm hại quay về, đối tượng cầu hôn hình như cũng tên là Dung Mị??
Mục Lẫm không khỏi nhìn kỹ Dung Mị từ trên xuống dưới một lần nữa, càng nhìn càng vừa lòng gật đầu.

Ánh mắt của tiểu tử thúi cũng không tệ lắm nha!
"Nha đầu, theo ta biết được, ngươi là ma quân của ma giới, có thật vậy chăng?" Mục Lẫm có chút không xác định hỏi.

Khó mà tin tưởng, quân vương ma giới tàn nhẫn thị huyết, giết người không chớp mắt làm cho cả ma giới long trời lở đất trong lời đồn lại là một tiểu cô nương hai mươi tuổi!
Dung Mị gật đầu thừa nhận.

Ngay cả khi nàng không nói, Mục Lẫm sớm muộn cũng sẽ biết, bởi vì nàng chưa từng che dấu.

Mục Lẫm: "Vậy ngươi và Tử Huyền…." Ngoại giới đều truyền ma quân là con riêng của ma hoàng, hắn tin rằng có tám phần là thật.

Dung Mị nghi hoặc không biết vì sao hắn lại nhắc đến Tử Huyền, nhưng nàng vẫn thành thật nói, "Đúng như ngài nghĩ, hắn là cha ta."
Mục Lẫm đột nhiên đứng dậy, kích động gặng hỏi, "Vậy mẫu thân của ngươi, nàng… là ai?"
"......" Dung Mị cỡ nào băng tuyết thông minh, vừa nhìn thấy màn này còn có gì không hiểu?
Nhớ đến "Danh sách tình địch của lão cha" mà nàng nghe được trong bí cảnh, lúc đó nàng còn suýt sặc tại sao cha của Mục Thiếu Trì lại có tên trong đó nữa kia.

"Khụ khụ!" Dung Mị cười gượng hai tiếng, bất đắc dĩ nói, "Mẫu thân của ta tự là Lãnh Nguyệt tiên tử."
Lãnh Nguyệt tiên tử!
Quả nhiên là nữ nhi của Nguyệt sao! Nghĩ đến đây, Mục Lẫm đột nhiên giận không thể át.

Rầm!!!
"Tử Huyền tên chết tiệt kia!" Mục Lẫm đứng dậy đập cái bàn.

Tử Huyền, hắn và Nguyệt thật sự…! Hơn nữa con gái còn lớn như thế này!
Nhớ lại một ít tin đồn về Dung Mị, Mục Lẫm trong lòng các loại tức giận, ánh mắt nhìn Dung Mị càng thêm hiền hoà ôn tồn, nếu nàng là con gái của hắn thì tốt rồi.


Tiểu cô nương tốt đẹp như vậy, đáng lý phải được cung phụng lên như công chúa mới đúng!
Dung Mị bất đắc dĩ, khoé môi hơi kéo, "Cái đó...!tiền bối hiểu lầm rồi.

Ma hoàng hắn rất tốt, là ta không muốn công khai quan hệ của chúng ta."
"Vì sao chứ?" Mục Lẫm khó hiểu hỏi lại.

"Chuyện này liên quan đến mẫu thân của ta, tình huống có hơi phức tạp…."
Dung Mị kể sơ qua chuyện của Lam Vọng Nguyệt, bao gồm việc nàng đã hôn mê từ bí cảnh năm năm trước đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Năm năm, cho dù Tử Huyền đã tìm toàn bộ danh y trong thiên hạ, dùng vô số thiên tài địa bảo nhưng vẫn không có một người biết nguyên nhân Lam Vọng Nguyệt ngủ say.

Ngay cả Dung Mị cũng không có biện pháp nào.

Mục Lẫm nghe xong, khuôn mặt hiện lên một tia đau lòng.

Lãnh Nguyệt tiên tử năm đó của Thần Ma đại lục, giờ phút này chỉ có thể lặng yên nằm một chỗ.

Băng tuyết nữ vương cao ngạo như nàng, sao có thể chịu đựng tình cảnh như thế?
"Nha đầu, ngươi cầm lấy Hàn Tuyết kiếm đi." Mục Lẫm mỉm cười nói, vốn dĩ hắn muốn thanh kiếm này cũng là vì đưa cho Lam Vọng Nguyệt, trả vật về nguyên chủ mà thôi, hiện tại đưa cho Dung Mị cũng là giống nhau.

.

truyện ngôn tình
"Đa tạ Mục gia chủ, sau này ngài có việc cần Dung Mị trợ giúp, ta quyết không chối từ!"
Dung Mị khảng khái nhận lấy, dù sao mục tiêu ban đầu của nàng chính là Hàn Tuyết kiếm.

Nàng đổi lấy một hứa hẹn cũng xem như công bằng, không ai nợ ai.

Mục Lẫm cười ha hả, "Mục gia chủ cái gì, gọi thúc thúc là được."
"Vâng, Mục thúc thúc." Dung Mị cười tít mắt.


Có thêm một chỗ dựa vững chắc, dại gì không nhận lấy.

Mỹ nhân mẫu thân đúng là phúc tinh của nàng a!
Như không nhặt được một người cha tiện nghi, bây giờ còn thêm một thúc thúc tiện nghi nữa!
"Ha ha ha." Tâm tình Mục Lẫm cực kỳ tốt.

Nữ nhi của Nguyệt gọi hắn là thúc thúc nhưng không gọi tên Tử Huyền kia là cha nha! Quá hạnh phúc!1
Đáng tiếc năm đó tiểu tử nhà hắn cầu hôn không thành công, nếu không còn hạnh phúc hơn nữa!
Nghe nói nàng và Minh Vương là một đôi, nhưng bây giờ hắn nhìn thấy cũng đâu phải như thế? Vậy không phải là vẫn còn có cơ hội sao!
"Đúng rồi nha đầu, ngươi trước tiên nán lại vài ngày đi, ta gọi một người tới, có lẽ hắn có cách chữa trị cho mẫu thân ngươi."
"Thật sự? Xin hỏi đó là vị thần y nào?" Dung Mị nghe thấy thì ngạc nhiên, tức khắc khẩn trương hỏi.

Mục Lẫm cười thần bí, "Hắn không phải y sư, ngươi cũng quen biết đấy.

Yên tâm đi, sơn nhân tự có diệu kế, không ngại để hắn thử thử, biết đâu có thu hoạch ngoài ý muốn."
"A, vậy làm phiền Mục thúc thúc." Dung Mị cảm kích nói, cho dù có một tia hy vọng nàng cũng phải thử.

Chỉ là….

Mong người kia có thể đến nhanh một chút, ở lại đây vài ngày nàng không yên tâm.

Trời biết Dạ Mặc Thần có thể đuổi theo tới hay không chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui