Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!


Chỗ phòng rút thăm, người chủ trì nhận được thông báo đã đến.

Tất cả mọi người một lần nữa dời hứng thú vào trò chơi.

Người chủ trì phổ biến lại luật.

Nghe nói mỗi lá thăm cần 1000 lượng, lúc này đây tới lượt Dạ Lưu Vân nhăn mày, "Ta, ta không có nhiều tiền như vậy."
Nàng chỉ là một công chúa vô quyền vô thế, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chỉ để chơi một trò chơi!
"Bổn quận chúa có thể cho ngươi mượn!" Tây Môn Tình Nhi nói.

"Thật sao? Cảm ơn ngươi!" Dạ Lưu Vân vui mừng nói.

Tây Môn Tình Nhi cười cười, thực chất trong lòng đang rỉ máu.

Sờ túi tiền bên hông, không còn nhiều lắm khoảng 5000 lượng, nhưng nghĩ đến mình ở Đông Nguyệt Quốc không quen ai, nữ nhân trước mắt này tốt xấu cũng là một công chúa, trước tiên cứ xây dựng quan hệ đã!
Mà bên phía khác——
"Phượng Miên Miên, Phượng Miên Miên!" Bạch Lăng nhỏ giọng kéo Phượng Miên Miên.

"Chuyện gì?" Phượng Miên Miên không kiên nhẫn nhíu mày.

Trong đầu nàng lúc này quanh quẩn câu 'Ta chỉ thích một mình nàng' của Dạ Mặc Phong.

Hắn đột nhiên thổ lộ làm gì, bọn họ căn bản không thể ở bên nhau.

Thế nhưng nàng lại vì câu nói đó mà tim đập nhanh!

Rối rắm!
Bạch Lăng cũng không biết Phượng Miên Miên nghĩ gì, nàng khẽ hỏi: "Ngươi có tiền không?"
"Ngươi cảm thấy sao?" Phượng cô nương thờ ơ trả lời.

Bạch Lăng: "......"
Cũng đúng, các nàng hai điện chủ ở ma giới có thể đi ngang, cần gì mang những thứ như tiền bạc gì đó?
Nhưng mà trò chơi này là do quân thượng phát minh, không được chơi thật đáng tiếc!
"Thôi thôi, dù sao có ngươi đứng xem cùng, bổn điện chủ không mất mặt một mình." Bạch Lăng bĩu môi.

"Ai muốn đứng xem cùng ngươi?" Phượng Miên Miên liếc mắt nàng một cái.

"Không phải ngươi nói không có tiền sao?"
"Đúng vậy."
"......" Vậy còn không phải đứng xem?
Bạch Lăng còn đang nghi hoặc, Dạ Mặc Phong đã chân chó tiến lại gần: "Nàng không có tiền, ta có a!"
Dạ Mặc Phong một tay phẩy quạt, một tay không hề báo trước ôm lấy eo Phượng Miên Miên, "Ta không thiếu nhất chính là tiền! Miên Miên nàng không cần lo, đều có ta!"
Dạ Mặc Phong tươi cười phải nói là đắc ý vô cùng, nhân tiện còn nhìn về phía Phượng Miên Miên vứt mị nhãn.

Phượng Miên Miên rùng mình!
Chưa đợi nàng phản ứng, Dạ Mặc Phong liền buông tay, bước ra xa Phượng Miên Miên ba thước!
Đến và đi nhanh như một trận gió!
Phượng Miên Miên: "......"
Phượng Miên Miên rối rắm nhìn Dạ Mặc Phong, không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên ôm nàng, nhưng mà hắn cũng buông tay rất nhanh, hình như không có lý do để đánh hắn?
Phượng cô nương quẫn bách.

Dạ Mặc Phong ăn được đậu hũ cười trộm.

Còn Bạch Lăng thì vẻ mặt như trái khổ qua.

Tê mỏi!
Mẹ nó, hai người này là đang ve vãn đánh yêu trước mặt bổn điện chủ sao!
Mới vừa thổ lộ rồi lại ôm ôm ấp ấp!
Coi nàng không tồn tại sao!
Đáng lẽ 5 năm trước nàng nên chơi chết tên tiểu bạch kiểm này mới đúng!
Để giờ hắn như ruồi bọ bay xung quanh Phượng Miên Miên….

"......"
Đợi đã?
5 năm trước?
Bạch Lăng đột nhiên quay sang nhìn Dạ Nhất, rồi lại cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu nhìn, cứ như vậy lặp đi lặp lại như đang suy tư gì.

Dạ Nhất bị Bạch Lăng nhìn chằm chằm cảm giác thật không thoải mái.

"Bạch điện chủ nhìn ta như thế, không phải định vay tiền ta chứ?"
"Gì?" Bạch Lăng bị một câu nói kéo về hiện thực.


Tên tử biến thái này thật là không ngừng nghỉ, chuyên gia mở miệng làm nàng thấy ghê tởm.

Mất công nàng còn tự hỏi 5 năm trước có từng gặp qua hắn hay không, hắn tuyệt đối không phải người đó!
"Ngươi cứ để tiền đó mua quan tài cho mình đi, bổn điện chủ không hiếm lạ!" Bạch Lăng giương cằm, độc miệng nói.

Bạch Lăng nhìn chính mình một lần từ trên xuống dưới, trên người ngay cả một món trang sức cũng không có, nói chi là đồ vật gì đáng tiền.

Đành phải nâng tay trái tháo ra một chiếc vòng ngọc ném cho người chủ trì:
"Cầm! Dùng nó đổi ra tiền cho bổn điện."
"Cái này..." Người chủ trì do dự.

"Dong dài cái gì! Báo cái giá đi, trời đều sắp tối rồi!" Bạch Lăng không kiên nhẫn.

Người chủ trì đành phải tiếp nhận.

Nhìn kỹ vòng tay, ngọc lục bích không tệ, nhưng thoạt nhìn có chút trầy xước cũ kỹ do đeo nhiều năm, cũng không quý giá.

Người chủ trì chần chờ: "Vòng tay này… Cô nương cảm thấy 3000 lượng bạc thế nào?"
"Chả thế nào!" Bạch Lăng hung hiểm nheo mắt, mở miệng không thương lượng: "Một vạn lượng!"
"Cái gì! Cô nương, vòng tay này tuyệt đối không đến giá đó!" Người chủ trì sửng sốt, hắn không phải gặp được cường đạo rồi chứ?!
Cô nương này cũng quá công phu sư tử ngoạm!!
"Ngươi nhìn kỹ lại!" Bạch Lăng hừ một tiếng, không chịu thoả thuận.

Tốt xấu gì cũng là trang sức duy nhất trên người, giá như vậy Bạch Lăng tự nhiên không quá hài lòng.

Uy áp nhàn nhạt tản ra, dù không có linh lực cũng khiến cho người chủ trì đổ mồ hôi một trận, không biết làm sao.

May mắn, người chủ trì bỗng dưng thấy uy áp tan đi, cả người nhẹ nhàng, đồng thời nghe Dạ Nhất mở miệng:
"Một cái vòng rách nát mà thôi, 3000 lượng cũng là lời cho ngươi rồi.

Không biết tốt xấu!"
"Biến thái chết tiệt, ngươi nói cái gì!!" Bạch Lăng đứng tại chỗ nghiến răng!

"Theo ta thấy, cái vòng nát này còn chưa đến 300 lượng."
"Dạ Nhất!!"
Hai người trừng mắt lẫn nhau! Hận không thể giết chết đối phương!
Người chủ trì càng thêm luống cuống, thoả hiệp nói: "Các vị không cần cãi nhau! 4000 lượng, đây là giá cao nhất rồi, cô nương xin đừng làm khó ta nữa."
Người chủ trì biết Dung Mị cũng ở đây và đang nhìn bọn họ, cho nên dù thịt đau cũng phải nói, hắn thật không dễ dàng gì a!
"Hừ!" Bạch Lăng tức giận chưa tiêu, nhưng không nói nữa xem như chấp nhận rồi.

Người chủ trì vội cầm vòng ngọc định lấy tiền ra, bỗng dưng có một bàn tay nhanh hơn cướp lấy vòng ngọc.

Đồng thời một túi tiền ném lại đây.

"Chủ trì chỉ là thường nhân, không chịu nổi Bạch điện chủ lăn lộn, ta đành phải cố mà làm, trả tiền thay cho hắn." Dạ Nhất mặt không đổi sắc, động tác mau chóng nhét vòng ngọc vừa cướp được trong tay Bạch Lăng vào ngực.

Bạch điện chủ cảm giác mình bị chơi! Đối với nàng tiền bạc không quan trọng, quan trọng là cái tên biến thái kia quá đáng giận!!!
Bạch Lăng đang muốn phát hoả lại bị Phượng Miên Miên kéo lại, "Bạch Lăng, đừng gây chuyện."
Sau đó quay đầu nói với đám người Dạ Mặc Phong, Dạ Lưu Vân: "Các ngươi cũng đừng cãi nữa, trời sắp tối rồi."
Đối với Phượng Miên Miên, Dạ Tiểu Phong gần như là nói gì nghe nấy: "Vậy bắt đầu đi! Luân phiên chơi, ta trước."
Bạch Lăng hừ lạnh ra tiếng, nể mặt Phượng Miên Miên tạm thời tha cho ngươi!
................!
Mọi người rất nhanh xếp xong thứ tự: Dạ Mặc Phong, Vân thái hậu, Phượng Miên Miên, Dạ Lưu Vân, Tây Môn Tình Nhi, Bạch Lăng.

Dạ Nhất không tham gia.

Tổng cộng sáu người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui