Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

(Lưu ý: Ngoại truyện không liên tục với diễn biến cốt truyện. Mốc thời gian ảo mang tính chất mừng năm mới vui vẻ, không nằm trong nội dung.)

...****************...

Thư phòng Minh Vương phủ.

"Cửu ca!" Dạ Tiểu Phong thiếu niên tung tăng đẩy cửa vào liền thấy Dạ Mặc Thần đang vùi đầu trong đống tấu chương.

Dạ Mặc Phong cầm lấy một tờ nuốt nước miếng, "Oa, mấy tên đại thần này thật là quá chăm chỉ, 30 Tết vẫn dâng tấu sao? Cửu ca, huynh không có thù oán gì với bọn họ chứ?"

"Ừm." Dạ Mặc Thần chăm chú xem, mắt cũng không nâng lên.

"Ta nói, đều đã 30 Tết huynh còn xem cái gì mà xem a!" Dạ Mặc Phong bĩu môi lải nhải.

"Đệ thật ồn. Dạ Nhất, tiễn khách!"

"Thập Nhất hoàng tử, mời. Đi vui vẻ, không tiễn." Dạ Nhất dang tay.

"Từ từ! Một câu cuối cùng, lát nữa huynh có đi xem pháo hoa năm mới không?"

Minh Vương điện hạ: "Không đi."

Sau đó, lại bổ sung một câu: "Trò trẻ con."

"Hai người các ngươi! Vô vị!" Thiếu niên làm bộ tức giận nói.

Dạ Nhất nhướng mày: "Chúng ta vô vị, chẳng lẽ Phượng cô nương kia thì có vị?"

"Tất nhiên rồi! Nàng..."

Dạ Tiểu Phong: "...."

Dạ Nhất nén cười đến nội thương.

"Dạ Nhất, ngươi có ý gì!?? Hôm nay gia cùng ngươi liều mạng!" Dạ Mặc Phong thẹn quá thành giận hô.

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh hồng y đi tới.

"Tiểu Cửu?" Dung Mị đứng ngoài cửa ló đầu vào trong.


"Mị Nhi?"

Dung Mị hồ nghi nhìn chồng tấu chương trên bàn: "Chàng rất bận sao?"

"Không bận."

Dung Mị: *nhìn chằm chằm tay hắn*

Minh Vương điện hạ trực tiếp ném quyển sổ trên tay!

Đã ném....

Dạ Mặc Phong: "...."

"Cái này... Không sao chứ?" Dung Mị ngượng ngùng sờ mũi.

Dạ Mặc Thần đi đến xoa đầu nàng, nghiêm túc nói: "Không sao, đống tấu chương này thực ra là cho Thập Nhất xem."

Dạ Mặc Phong: "????" Cửu ca, nói dối cũng đừng nghiêm túc như vậy được không!

"Tiểu Phong? Vậy thật đáng tiếc hắn không thể đi xem pháo hoa với chúng ta rồi." Dung Mị lắc đầu.

Dạ Mặc Thần: "Pháo hoa năm mới?"

Dung Mị: "Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?"

"Có! Có vấn đề!" Dạ Mặc Phong bắt được cơ hội chen ngang nói, "Mị Nhi a, cửu ca ta nói pháo hoa là trò trẻ con, hắn khẳng định sẽ không đi xem đâu~"

Dạ Mặc Phong đắc ý rung chân. Xú cửu ca! Cư nhiên ném đống lăng quăng này cho hắn. Đúng là thấy sắc quên đệ đệ mà!

Minh Vương điện hạ đen mặt, "Đệ ngứa da hả? Ngồi đó xem tấu chương, không xong không được đi!"

"Mị Nhi, chúng ta đi." Dạ Mặc Thần nắm tay Dung Mị ra ngoài. Đi được mấy bước bỗng ngừng lại quay đầu nói:

"Đúng rồi, về sau không được gọi nàng là Mị Nhi. Nàng là Minh Vương phi, gọi hoàng tẩu!"

What?!

Dạ Mặc Phong biểu tình như sét đánh ngang tai. Nhìn hai người ra cửa, Dạ Nhất cũng theo bọn họ đi mất, thiếu niên lại nhìn nhìn chồng sách trên bàn.

"Đáng giận! Các ngươi đây là ngược đãi vị thành niên! Hu hu..."

Ngoài cửa Minh Vương phủ, vạt áo hồng bạch hai màu đan xen lấp ló. Vừa thấy đám người Dung Mị từ trong đi ra, nàng dục muốn xông lên.

"Ai ai ai, ngươi muốn làm gì?" Dạ Nhất không biết từ đâu ra kéo nàng lại.

"Ngươi mới làm gì! Buông ra!" Bạch Lăng giân trừng mắt hắn.

Dạ Nhất không thả, còn nắm tay nàng chặt hơn, "Vương gia vương phi muốn đi dạo phố, ngươi qua đó làm bóng đèn à?"

"Không, bổn điện muốn đi phá đám!" Bạch Lăng chân thật đáng tin nói.

Dựa vào đâu bọn họ có đôi có cặp, còn nàng là độc thân cẩu?? Đối tượng lại là Mị Nhi của nàng! Hỏi qua ý kiến nàng và Ma Hoàng bệ hạ chưa?

Dạ Nhất đỡ trán: "...." Vương gia, thuộc hạ sẽ tận lực!

...----------------...

Đám người chơi túi bụi, hoàn toàn không nhớ ra đã bỏ quên một người.

Rột rột~

"Đói bụng quá." Mỗ cô nương bị bỏ quên ngửa đầu nhìn trời, "Mị Nhi sao còn chưa đến."

Rột rột~~ Tiếng bụng kêu càng lúc càng lớn.

"Đi ăn trước rồi đi tìm nàng vậy." Nữ tử áo tím xoay người đi vào quán ăn.


23 giờ.

"Oáp~" Dạ Mặc Phong vươn vai, cuối cùng cũng xem xong.

Hắn nhìn ra ngoài trời, "Đã tối vậy rồi sao, không biết bọn họ đang ở đâu."

Xôn xao---

Đêm đã khuya, đường phố vẫn tưng bừng náo nhiệt. Đèn lồng đỏ treo khắp nơi, tiếng cười nói vui đùa không dứt. Năm nay nhất định sẽ là một năm bội thu đại thắng lợi, ấm no hạnh phúc.

"Mau lên, pháo hoa sắp bắn rồi."

"Tới bên bờ sông sẽ thấy rõ hơn."

Bên tai loáng thoáng tiếng nói của trẻ con.

Bên bờ sông sao?

Dạ Mặc Phong rảo bước đi qua, bỗng dưng ngừng lại trước một quán ăn. Hắn không nhìn lầm chứ, nữ tử áo tím đó là... Phượng Miên Miên?

"Cô nương, ngươi còn muốn ăn gì sao?" Tiểu nhị thấy Phượng Miên Miên ăn xong một lúc lâu vẫn chưa đi bèn tiến lên hỏi.

Phượng Miên Miên rất bình tĩnh nhấp một ngụm trà, "Thêm một phần điểm tâm."

"Được, cô nương chờ một lát."

Phượng Miên Miên giật giật mắt nhìn ra phía cửa, nếu Bạch Lăng lập tức xuất hiện trước mặt nàng, về sau nàng nhất định sẽ không chê Bạch Lăng ầm ĩ.

Dạ Mặc Phong thấy nàng đã lâu chưa đi, nhíu mày bước vào, sau đó liền thấy Phượng Miên Miên ngơ ngác nhìn cửa, vừa thấy hắn liền hai mắt sáng ngời.

"Ách? Làm sao vậy?" Dạ Mặc Phong cầm lấy điểm tâm cắn một miếng, "Hương vị còn tạm được."

"Ta ăn không vô." Phượng Miên Miên nhỏ giọng nói, mặt hơi hồng hồng.

"Không ăn vậy sao nàng còn ngồi đây?" Dạ Mặc Phong ngạc nhiên hỏi.

"....." Vài giây yên tĩnh.

Một lúc lâu sau nàng mới nhỏ giọng nói, đầu đã thấp đến không thể thấp hơn: "Ta không mang tiền."

Tuy là âm thanh còn nhỏ hơn muỗi kêu nhưng Dạ Mặc Phong ngồi gần như vậy cũng nghe được rồi. Lồng ngực không ngừng run rẩy, một ngụm trà suýt chút phun ra tới, tiếng cười thấp thấp truyền vào trong tai Phượng Miên Miên.

"Ngươi đừng cười!" Phượng Miên Miên khuôn mặt nhỏ bạo hồng, hơi nước tràn ngập, vừa tức vừa bực trừng mắt Dạ Mặc Phong.

Bộ dáng thủy linh này thật là... xem đến Dạ Mặc Phong tâm động!

"Nha đầu ngốc, sao nàng có thể đáng yêu như vậy chứ." Dạ Mặc Phong cười nhẹ, ném xuống một thỏi bạc dắt Phượng Miên Miên rời đi.


"Ai ngốc! Còn không phải quên mang tiền, ghê gớm lắm sao?" Phượng Miên Miên cắn môi.

"Ha ha---"

"Ngươi còn cười!"

Piu piu--- Pháo hoa bay lên.

Nhân lúc Phượng Miên Miên thất thần, Dạ Mặc Phong đôi tay vòng lấy nàng ôm vào lòng, "Không mang tiền cũng không sao, sau này ra ngoài mang theo ta là được rồi, ta giúp nàng trả tiền~"

Phượng Miên Miên xấu hổ vùi đầu vào ngực thiếu niên, trong lòng thầm mắng hắn 800 biến.

Bùm bùm bùm---

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời báo hiệu thời khắc chuyển giao sang năm mới. Dưới một bầu trời, mọi người nhìn thấy pháo hoa này đều có một năm suôn sẻ hạnh phúc.

"Tiểu Cửu, chàng không xem pháo hoa xem ta làm gì?"

Dạ Mặc Thần ôn nhu vén tóc mai nàng ra sau, "Pháo hoa cũng không đẹp bằng Mị Nhi."

"Ha ha... Ưm..."

Cách đó một gốc cây.

"?!!?!~~~" Cẩu nam nữ! Đây là nơi công cộng aaa!

Sao có thể h-h-hôn nhau?!?!

"Ngươi buông tay! Ta không nhìn nổi nữa!" Bạch Lăng hai mắt bốc lửa, nếu không có Dạ Nhất giữ nàng lại thì nàng đã sớm xông lên.

"Không nhìn nổi thì ngươi đừng nhìn a..." Dạ Nhất khóc ròng, cũng may đây là ngoại truyện, nếu không hắn lấy đâu ra sức lực kéo Bạch Lăng lại chứ? Bị nàng băm luôn còn tạm đúng.

Ta khổ quá mà~!

...****************...

(Ngoại truyện kết thúc, tóm lại một câu: Năm mới vui vẻ~)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui