Dung Mị đẩy Dạ Mặc Phong qua cho Phượng Miên Miên: "Ngươi giúp ta chăm sóc hắn, ta đi cứu Tiểu Mạch."
Phượng Miên Miên ngơ ngác: Chăm... cái gì cơ??
Khu tân sinh.
"Phế vật Dung Mị kia đâu?" Diệp Ý hất cằm, kiêu ngạo cực kỳ. Phía sau nàng còn có một đám học sinh trung ban, bọn họ là do nàng và Phụng Chi gọi đến.
Tiểu Mạch giận dữ trả lời đầu tiên: "Các người nói ai là phế vật!"
Theo sau, có không ít tân sinh vây quanh xem náo nhiệt cũng lên tiếng, hiện tại Dung Mị là nữ thần của bọn họ, làm sao có thể để người khác nói xấu.
Diệp Ý cười lạnh: "Đám ngu ngốc, Dung Mị chẳng qua là phế vật xấu nữ, nàng thì có gì tốt?"
Tiểu Mạch: "Không cho phép ngươi nói xấu tiểu thư! Tiểu thư nhà ta mà xấu thì trên đời còn ai đẹp nữa."
"Hừ, một tỳ nữ mà cũng dám nói chuyện với ta. Tìm chết!" Diệp Ý phóng về phía Tiểu Mạch.
Phanh phanh phanh\-\-\-\-
Hai người đối chiêu, thân ảnh chập chờn đan xen. Rất nhiều người đều cho rằng Tiểu Mạch sẽ thua, bởi vì một tân sinh làm sao thắng được học sinh trung ban? Nhưng để bọn họ bất ngờ là, chiêu thức của Tiểu Mạch vô cùng kỳ quái, biến hoá khôn lường, lấy tốc độ làm chủ, trong nháy mắt nàng lại xuất ra một chưởng, đánh Diệp Ý ra xa bảy bước!
"Lợi hại! Không hổ danh là nha hoàn của nữ thần."
"Cái này là vượt cấp chiến đấu phải không. Quá tuyệt!"
Diệp Ý sắc mặt hơi tái nhợt, Phụng Chi lui ra sau một bước, không ổn, lúc đầu chỉ tìm Dung Mị tính sổ, không ngờ lại có nhiều tân sinh ủng hộ nàng như vậy, thất sách quá. Hai người này ở lớp khác nên còn chưa biết sự tích của Dung Mị đâu, đám tân sinh cũng giữ bí mật không hé răng. Đùa, nếu người khác biết khả năng của Dung Mị thì chẳng phải sẽ giành với bọn họ, tân sinh như bọn họ làm sao tranh lại đám lão sinh?
Phụng Chi thấy tình hình không ổn liền lặng yên rút lui đi gọi cứu viện. Nàng chạy một mạch đến trung ban.
"Tống Khiêm sư huynh, mau cứu bọn ta!"
Tống Khiêm: "Các ngươi không phải đi tìm tân sinh báo thù gì đó sao? Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ bị đạo sư bắt gặp?"
Phụng Chi lắc đầu: "Không, không phải! Ta đúng là đi tìm Dung Mị tính sổ, nhưng còn chưa gặp được nàng, Diệp Ý đã bị nha hoàn của nàng đánh bại rồi, hơn nữa bọn tân sinh năm nhất không hiểu sao đều bênh vực Dung Mị, chúng ta..."
Tống Khiêm nhíu mày: "Dung Mị?"
"Vâng, sư huynh quen nàng à?"
"Đâu chỉ là quen." Tống Khiêm cười lạnh đứng dậy, Dung Cầm trong mắt người khác, thanh danh tẫn hủy, nhưng Tống Khiêm lại là một người hâm mộ cuồng của nàng, giống lũ fan não tàn ở hiện đại, cho nên hắn không những không thấy Dung Cầm sai, mà còn ghi thù Dung Mị dám vạch trần nàng.
"Hừ, tân sinh năm nay thật hống hách, xem ra là lúc cho bọn họ một bài học!"
Bên này, kết quả đánh nhau là Tiểu Mạch thắng, nhưng trên người nàng cũng có vài vết thương. Tiểu Mạch đưa dao kề cổ Diệp Ý, một đạo khí lạnh chạy khắp sống lưng.
"Mau xin lỗi tiểu thư nhà ta." Tiểu Mạch uy hiếp nói.
"Ngươi đừng mơ! Ở Thánh Viện, chẳng lẽ còn muốn giết người?" Diệp Ý đắc ý nói, nàng không tin Tiểu Mạch sẽ ra tay.
Tiểu Mạch dường như biết nàng nghĩ gì, bỗng nhiên đưa mặt lại gần Diệp Ý, "Ngu ngốc, thật tưởng ta không dám?"
"!!!" Diệp Ý nhìn ánh mắt của Tiểu Mạch không hiểu sao cảm thấy một luồn sát khí cuồng bạo, sau lưng nháy mắt ướt mồ hôi lạnh! Nhưng chờ nàng nhìn lại lần nữa, hết thảy đều biến mất, Tiểu Mạch chỉ giống như đang tức giận bình thường mà thôi. Chẳng lẽ nàng nhìn lầm?
Răng rắc!
"A\-\-\-\-" Diệp Ý kinh hô, nàng đau đến nước mắt đều chảy ra.
"Trời ạ!" Mọi người tận mắt nhìn thấy Tiểu Mạch thế nhưng chém đứt cánh tay của Diệp Ý! Quá hung hãn! Trước đây còn tưởng nàng là một nha đầu kẹo ngọt nữa chứ, thật là... Không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài a!
Tiểu Mạch cười: "Nàng dùng tay đả thương ta, ta trả thù lại có gì sai sao?"
Mọi người: "...."
"Diệp Ý!" Phụng Chi chạy tới thì thấy Diệp Ý người đầy máu, nàng hoảng hốt đỡ lấy nàng.
Tống Khiêm chậm chạp đi tới, "Đưa nàng tới dược xá chữa thương đi."
Phụng Chi gật đầu, cùng với hai người khác nâng Diệp Ý đi.
"Tống... sư huynh..." Các tân sinh hoảng hốt, bọn họ tất nhiên nhận ra Tống Khiêm, nhưng càng chú ý hơn là, phía sau hắn, nghìn nghịt một mảnh người. Là học sinh trung ban... Toàn bộ 500 học sinh trung ban!
"Đây... Các người muốn làm gì!?" Chỉ là xô xát nhỏ, vì sao lại ra nông nỗi này. Mọi người lo lắng, không ngừng ra ám hiệu cho Tiểu Mạch mau chạy.
Tống Khiêm hừ lạnh: "Dung Mị không có ở đây vậy thì xử lý nha hoàn của nàng trước đi, để xem nàng ta còn rút đầu không xuất hiện hay không!"
Dứt lời, Tống Khiêm tạo ra một cơn gió lốc bạo liệt cuốn Tiểu Mạch vào trong! Tiểu Mạch đáng thương bị lốc xoáy cuốn vòng quanh, đâm loạn xạ, trên người đều bị cắt chảy máu.
"Đủ rồi, mau ngừng lại!"
"Lão sinh thật là ức hiếp người quá đáng!"
Các tân sinh cắn môi, Tiểu Mạch bị ngược, bọn họ rất đồng tình, thậm chí không ít người cũng là nạn nhân của trò ma cũ bắt nạt ma mới.
Tống Khiêm khinh bỉ không chút che giấu: "Một đám nhược kê có tư cách gì ý kiến!"
Bị người coi khinh, các tân sinh tự nhiên tức giận, trong mắt bọn họ tràn ngập phẫn nộ, tay nắm chặt!
"Chết tiệt! Chúng ta thà chết vinh còn hơn sống nhục, các huynh đệ, lên!"
"Trung ban có gì ghê gớm, lúc trước không phải cũng là tân sinh thôi sao!"
"Ha ha" Tống Khiêm cười nhạo: "Không biết tự lượng sức! Cho bọn họ thấy thế nào gọi là cách biệt thực lực đi!"
"Đi\-\-\-\-"
"A\-\-\-\-\-"
500 học sinh trung ban và 200 tân sinh, vừa nghe đã biết ai thắng, các tân sinh quả thật bị ngược thảm, nhưng bọn họ càng thêm phẫn nộ, hiện trường nhất thời hỗn loạn vô cùng! Không được bao lâu, các tân sinh toàn bộ nằm đảo, ai nấy đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
"A!" Tiểu Mạch trong lốc xoáy cũng sắp không chịu nổi, nàng cảm thấy cơ thể như bị cắt ra làm đôi. Lúc Tiểu Mạch cảm thấy tuyệt vọng, trong mắt bỗng dưng có dị quang loé lên....
Đúng lúc này\-\-\-\-
Xoẹt! Một đường hàn quang hiện lên, lốc xoáy kiên cố bị một kiếm chém đôi!
Tiểu Mạch từ trong gió xoáy ngã xuống, vững vàng ngã vào người Dung Mị.
"Tiểu... Tiểu thư."
"Đừng nói chuyện." Dung Mị nhìn Tiểu Mạch vết thương đầy người, trong lòng phẫn nộ không thôi, "Tĩnh Hàm, đỡ lấy Tiểu Mạch, ta đi báo thù cho nàng!"
Tĩnh Hàm trịnh trọng gật đầu: "Cẩn thận!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...