Mười ngày sau.
Dung Hầu phủ, Tây viện\-\-\-
"Tiểu thư, Minh Vương điện hạ thế nhưng đồng ý cho ngươi trở về?" Tiểu Mạch chống cằm, tò mò hỏi
Dung Mị:"Không thì sao?" Hắn còn có thể giam nàng ở Minh Vương phủ cả đời chắc?
Tiểu Mạch mờ ám nói:"Tiểu thư, ngươi với Minh Vương có phải...."
Dung Mị gõ gõ đầu nàng:"Đừng nói bậy, ta với hắn không phải là gì hết!" Nàng còn lâu mới nói chuyện mình là nha hoàn của tên kia đâu, mất mặt chết!
Dung Mị chuyển chủ đề:"Được rồi, đừng bát quái chuyện của ta nữa, mau kể xem lúc ta đi trong phủ có xảy ra chuyện gì không?"
Không nghe được câu trả lời, Tiểu Mạch có chút nuối tiếc, nhưng rất nhanh đã bị câu hỏi của nàng hấp dẫn.
"Có có có! Nhiều chuyện xảy ra lắm! Chủ yếu là xoay quanh Tam tiểu thư...."
Sau đó, Tiểu Mạch bắt đầu kể, với tính cách nhiều chuyện của nàng, thông tin nắm bắt tuyệt đối là đầy đủ chi tiết.
Nói tóm lại chính là, Dung Thi bị câm, đại phu nhân đi cầu cứu Dung Tề, Thành Vương, thậm chí cầu xin Dung Cầm, nhưng bọn họ đều tuyệt tình, không để ý tới nàng.
Địa vị của hai mẹ con bọn họ tụt dốc không phanh, một là do Dung Thi đã không còn tác dụng gì với Hầu phủ, Dung Tề tất nhiên không hề phí tâm vào nàng. Hai là phía Dung Cầm không ngừng gây khó dễ, dù sao Dung Thi là đích nữ, mà nàng ta chỉ là thứ nữ, hiển nhiên sẽ thấy không cam tâm!
Tiểu Mạch:"Nếu không phải hai người họ vẫn còn danh hiệu chủ mẫu và đích tiểu thư, e là sẽ còn thảm hơn chúng ta lúc trước nữa đó!"
Dung Mị vẻ mặt thản nhiên, nàng cũng dự liệu được sẽ thế này, Dung Tề có thể bỏ mặc một nữ nhi là nàng thì làm sao lại không thể bỏ mặc thêm nữ nhi thứ hai? Đối với một người máu lạnh như vậy, Dung Thi chỉ như quân cờ bị phế bỏ mà thôi!
"Này cũng xem như báo ứng cho hai người bọn họ đi. Từ giờ chúng ta không còn nợ nần, nếu bọn họ không chủ động đến tìm phiền phức thì chúng ta cũng không cần xem vào!"
Tiểu Mạch gật đầu đồng ý.
Cốc cốc cốc\-\-\- Có người gõ cửa phòng.
"Ai vậy?" Tiểu Mạch mở cửa thì thấy nam tử hắc y ôm kiếm mà đứng, tuấn nhan lạnh lẽo không biểu tình.
"Ca ca?" Dung Mị dư quang liếc thấy hắn, "Sao ngươi lại đến đây?"
Nàng nói với Tiểu Mạch:"Ngươi ra ngoài trước đi, ta và ca ca nói chuyện."
Tiểu Mạch vâng một tiếng rồi ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại.
Dung Kỳ khó được mở lời trước:"Vết thương thế nào rồi?"
Dung Mị xua tay:"Không sao, đã sắp khỏi hẳn rồi."
Lần này cũng may nhờ các ngự y chăm sóc, còn có uống một mớ đan dược, nếu không, đặt ở trường hợp bình thường cũng phải dưỡng cả hai ba tháng!
"Thánh Viện đã bắt đầu chiêu sinh rồi." Dung Kỳ lấy ra một bức thư đưa cho nàng, "Thư giới thiệu, ngươi đến chỗ báo danh gặp Tô đạo sư, đưa cái này cho hắn là được."
"Được, ngày mai ta sẽ đi ngay." Thư giới thiệu.... nói trắng ra là đi cửa sau~ Ai bảo nàng hiện tại là một 'phế vật', không có nhận được thư mời nhập học.
Dung Kỳ ca ca vì muốn nàng vào được Thánh Viện, thật đúng là dụng tâm lương khổ.
Dung Kỳ nhìn nàng, ánh mắt có lam quang lưu chuyển, "Ta ở Thánh Viện đợi ngươi."
"Ngươi phải trở về rồi sao?" Dung Mị ngạc nhiên nói.
Dung Kỳ:"Ừ. Tự chăm sóc bản thân cho tốt. Sau này đừng tiếp xúc với Dạ Mặc Thần nữa, nếu không lấy được mảnh bản đồ thì ta sẽ nghĩ cách khác, không cần ép bản thân."
"Hả? Không... Thật ra ta không có...."
"Dạ Nhất thị vệ? Ngươi đến rồi. Sao lại đứng ngoài cửa thế?" Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Tiểu Mạch.
Dung Kỳ nhíu mày, tay cầm kiếm xiết chặt, "Ta đi trước!"
Dung Mị:"Được, gặp lại ở Thánh Viện!"
Dung Kỳ bước ra ngoài, cặp mắt u lam liếc Dạ Nhất một cái, Dạ Nhất cảm thấy cả người đều như rớt vào hầm băng, lạnh!
Dạ Nhất lập tức chuồn vào trong phòng, không dám đối diện Dung Kỳ, hắn ta giống như vương gia phiên bản lạnh hơn, thật khâm phục Mị cô nương có thể nói chuyện bình thường với hai người bọn họ.
"Cô nương, ngươi đã khỏe hơn chưa?"
Dung Mị:"Ta không sao rồi, sau này không cần mỗi ngày đều đến đây đâu."
Dạ Nhất sờ mũi:"Cái này.... Cô nương tự mình đi nói với vương gia nhà ta ấy, ta chỉ là tuân lệnh làm theo thôi."
"Nếu ngươi không sao vậy ta về đây! Tạm biệt!"
Dung Mị:"??" Vội vàng như thế làm gì? Dạ Nhất hôm nay thật kỳ quái.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Thánh Viện nằm ở ngoại ô kinh thành, chiếm cứ một vùng đất lớn, cơ hồ gần bằng một phần hai kinh thành!
Khí thế rộng rãi, linh khí nồng đậm, làm người ta cảm giác như vừa đi vừa có thể tu luyện.
"Tiểu thư, nơi này thật thích hợp để tu luyện!" Tiểu Mạch kinh hỉ cảm thán, "Tiểu thư, ta có cảm giác.... ta muốn tấn chức!"
Dung Mị gật đầu, không hổ là Thánh Viện, nơi đây đúng là thiên đường tu luyện, xem ra cho dù không phải vì mảnh bản đồ thì nàng cũng nhất định phải nhập học ở đây!
"Tiểu Mạch ngươi ngồi tại chỗ thăng cấp, ta giúp ngươi hộ pháp!" Cơ hội không thể lãng phí.
Tiểu Mạch nghe lời nàng, xếp bằng ngồi xuống, bắt đầu tụ tập linh khí tấn cấp.
Đúng lúc này, một âm thanh hung ác mang theo tức giận vang lên, "Dung Mị, ngươi tới Thánh Viện làm gì!?"
Dung Mị quay đầu vừa thấy Lục Nhiễm trợn mắt giận nhìn nàng, bên cạnh nàng có có hai người, là Dạ Mặc Thành và Dạ Lưu Vân.
Thật là oan gia ngõ hẹp a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...