Ba ngày sau\-\-\-
Đường cái buổi tối vô cùng náo nhiệt, một chiếc xe ngựa chạy qua. Dạ Nhất vẫn như mọi khi ngồi đằng trước, bên trong xe\-\-\-
Dung Mị lại giả trang nam, từ một thiếu nữ biến thành thiếu niên, duy nhất không đổi chính là khí chất tà mị trên người nàng.
Dạ Mặc Thần nhìn nàng đang vui vẻ ăn trái cây, bỗng nhớ tới lời nói của Lương ma ma ba ngày trước.
Lúc đó Lương ma ma đến tìm hắn, hỏi câu đầu tiên chính là hắn cùng Dung Mị có phải đã làm cái chuyện 'xấu hổ' kia rồi hay không.
Phủ nhận! Tất nhiên phải phủ nhận!
Nhưng mà Lương ma ma cứ sâu kín nhìn chính mình, trời mới biết, hắn suýt chút nữa liền tạc!
Hắn chính là Minh Vương, trời sinh vương giả a, có bao giờ bị hiểu lầm, bị oan ức? Cố tình lại giải thích không xong chuyện này, rõ ràng chính mình chưa hề làm cái gì hết, cùng lắm... là hôn một hồi mà thôi. Lại không phải chưa từng hôn!
Hắn khó chịu liếc 'thiếu niên' đang ngấu nghiến ăn một miệng trái táo, vì sao nàng lại có thể bình tĩnh thản nhiên như vậy, trong khi chính mình rối rắm suốt ba ngày!
Dạ Mặc Thần vươn tay lau đi mảnh vụn dính bên miệng nàng, tầm mắt lại hoàn toàn chăm chú vào đôi môi không ngừng chuyển động kia.
Dạ Mặc Thần nghĩ kĩ, nếu hắn cũng không bài xích nàng, vậy thì có lẽ nên tìm cơ hội đem nàng ăn sạch sẽ nuốt vào bụng, biết đâu chừng cái cảm giác lo được lo mất kỳ quái này sẽ không còn nữa?
Dung Mị bấy giờ cũng chú ý đến hắn, nàng nhướng mày, cái ánh mắt gì đó?
"Dạ Mặc Thần, ngươi đang nghĩ cái gì?"
Minh Vương điện hạ chùi tay rồi dựa người ra sau, khoé miệng hơi cong lên, "Không nói cho ngươi biết."
Một lát sau, xe ngựa dừng lại, Dạ Nhất đồng thời lên tiếng.
"Vương gia, cô nương, đến nơi rồi!"
Dung Mị bước xuống xe, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn biển hiệu "Thính Phong Lâu" thật to này.
Đây không phải tửu lâu mà nàng từng đến nghe kể chuyện sao?
"Chúng ta không phải đi chợ đen sao? Đến tửu lâu làm gì?"
Dạ Mặc Thần dẫn đầu đi vào, bước ngang qua nàng nói một chữ:"Ngốc!"
Dung Mị:"....."
Dạ Nhất khoé miệng trừu trừu, vương gia lại phát bệnh ngạo kiều~
"Khụ khụ, Mị cô nương, là như thế này. Không ai biết vị trí thật sự của chợ đen cả, người muốn vào phải thông qua truyền tống trận ở Thính Phong Lâu này mới được. "
"Nga~" Dung Mị vẻ mặt hiểu rõ, cười nhe răng đưa tay bắt lấy vai Dạ Nhất, "Không nghĩ tới Dạ Nhất ngươi cũng biết nhiều đấy chứ!"
"Ách! Quá khen, quá khen, haha..." Dạ Nhất lặng yên không tiếng động né đi động tác của nàng, trong lòng lau mồ hôi, suýt chút nữa...
Hắn liếc qua liền đụng trúng cặp mắt sâu không thấy đáy của vương gia nhà mình, lập tức quay phắt đầu!
Hú hồn chim én! Thoát chết trong gang tấc~
Hắn nhưng chưa có quên thiếu niên Dạ Mặc Phong kia bị ném vào Luyện Khí tháp như thế nào đâu!
Dạ Nhất lại âm thầm lùi ra sau ba bước.
Dung Mị:"....." Nàng là hồng thủy mãnh thú sao? Phản ứng có phải hơi lố quá hay không?
Dung Mị trực tiếp làm lơ hắn, tự mình bước vào trong truyền tống trận. Chớp mắt một cái, khi mở mắt, trước mặt đã là cửa lớn phòng đấu giá.
Người gác cửa tiến lên hỏi:"Xin trình ra thiếp mời."
Dung Mị nhìn nam nhân bên cạnh ung dung đứng, bĩu môi. Bất công, vì mao hắn không cần thiệp mời!
Nghĩ vậy nhưng động tác không nhanh không chậm lấy thiệp mời ra.
Người nọ kiểm tra thấy không có vấn đề liền nói:"Công tử chắc là lần đầu tới? Có cần ta dẫn lên phòng riêng của ngài không?"
Minh Vương điện hạ vốn đang khoanh tay tự phụ, nghe thế liền quay đầu, thật sâu nhìn Dung Mị.
Dung Mị:"Không cần. Ta đi chung với hắn!" Ngón tay chỉ qua Dạ Mặc Thần.
Minh Vương điện hạ: Vậy còn tạm được!
Ba người Dung Mị ngồi cùng một phòng, đấu giá hội tổng cộng chỉ có 10 phòng riêng, hầu hết đều dành cho hoàng thất quý tộc và các thế lực lớn.
Phía dưới tất nhiên cũng có rất nhiều ghế ngồi, Dung Mị phát hiện có không ít thành phần hỗn tạp, ví dụ như... ma tu!
Quả nhiên là chợ đen, không phân chính tà, xem ra lúc này đây sẽ rất thú vị!
Bọn họ vừa đến không bao lâu, dưới lầu đã tuyên bố bắt đầu buổi đấu giá.
Một mỹ nữ bước ra:"Hoan nghênh các vị đã đến! Ta là Hồng Ngọc, người chủ trì buổi đấu giá lần này. Hy vọng hôm nay mọi người đều mua được đồ vật mình muốn."
"Không chờ lâu thêm nữa, vật phẩm đầu tiên: Tứ cấp đan dược, Phá Linh đan! Giá khởi điểm 3000 lượng!"
Phá Linh đan được đưa ra lập tức khiến mọi người trầm trồ.
Đan dược chia làm Bảy cấp, Tứ cấp đã là khó cầu, đừng nói đến này chính là Phá Linh đan có thể khiến tu sĩ dưới Kim đan đột phá!
Các cao thủ thì không có hứng thú, nhưng mấy vị con em nhà giàu ở đây lại vừa vặn cần, cho nên không khí ngay từ đầu đã sôi nổi hẳn lên.
"3500!"
"4000!"
....
Chỉ trong nháy mắt, giá cả đã được đẩy lên 7000 lượng!
"1 vạn lượng!" Một đạo giọng nam từ phía đối diện với Dung Mị vang lên.
Mọi người đều tò mò nhìn qua, ai ra tay hào phóng như vậy? Trực tiếp nâng 3000 lượng!
Dung Mị nhíu mày, không phải chứ... Ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia, bên cạnh hắn còn có một nữ tử váy xanh.
"Thì ra là Thành vương điện hạ! Thảo nào đại tài khí thô như vậy! Bên cạnh hắn hình như là Lục tiểu thư?"
"Đúng rồi, là Lục Nhiễm tiểu thư..."
...
Dung Mị cười lạnh, tra nam! Dung Thi phế rồi liền lập tức thông đồng với Lục Nhiễm, loại người này thật đáng ghê tởm! Nữ nhân trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi.
Xem ra hôn ước giữa 'nàng' với hắn cũng phải nhanh chóng giải quyết mới được! Dạo gần đây bận nhiều chuyện làm nàng suýt quên mất cái này!
Hồng Ngọc đã bắt đầu đếm ngược:"1 vạn lượng lần một, 1 vạn lượng lần..."
"1 vạn 5!" Tiếng nói lười nhác hô.
Dạ Mặc Thần liếc Dung Mị một cái, nha đầu này lại muốn làm cái gì?
Dung Mị cười hì hì nói nhỏ:"Minh Vương điện hạ, ta chuẩn bị hố ca ca của ngươi một bút lớn nha~ Có định cản ta không?"
"Tùy ngươi, bổn vương không rảnh!"
"Hắc hắc~ Biết ngay vương gia sẽ đứng về phía ta mà!" Dung Mị nhanh nhảu nói, sau đó quay đầu tiếp tục đấu giá...
"2 vạn lượng!"
"2 vạn 5!"
"3 vạn!" Dạ Mặc Thành ngón tay nắm chặt khung cửa sổ, tiểu bạch kiểm ở đâu ra, thế nhưng dám tranh với hắn!
Ánh mắt dời qua nam tử ngồi phía sau thiếu niên, Dạ Mặc Thành sửng sốt!
Dạ Mặc Thần!!
Sao hắn lại ở đây!?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...