Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo


Hàn Băng có chút ngoài ý muốn, nàng thật sự không biết còn có chuyện như vậy.

“Ta không có thiếp mời, liệu có cách nào để lấy được không?”
Tư Đồ Vũ Thiên biết nàng sẽ hỏi vậy liền lấy từ trong tay áo ra một tấm thiệp màu đen tuyền.
Hàn Băng nhận lấy, liền cảm thấy tấm thiệp cực kỳ đặc biệt.

“Cái này…?!”
Thiếp mời không phải làm từ giấy bình thường, mà được chế tạo từ một loại lá cây đen bóng cứng cáp không dễ thấy ở đại lục Chiêu Ngọc.
Lá cây này có một đặc điểm rất nổi bật, có thể lưu trữ lại khí tức của người chế tạo rèn luyện ra nó, dù có cách xa đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ chỉ hướng về đúng nơi chủ nhân đã chế tạo rèn luyện nó, nói một cách khác, tấm thiệp như một chiếc la bàn chỉ hướng.
Trong thiệp mời có ghi rõ, người cầm tấm thiệp có thể mang theo mười người đến tham gia thi đấu không hạn chế tuổi tác, chỉ cần chủ nhân tấm thiệp dưới hai mươi năm tuổi là được.
Từ điều này có thể suy ra, mặc dù lá chế tạo thiệp không nhiều nhưng người đến tham gia chắc chắn không ít, một chủ thiệp có thể dẫn theo mười người, vậy một trăm chủ thiệp liền có thể dẫn đến một nghìn người!
Bất quá, hẳn là có rất ít chủ thiệp dẫn theo nhiều người đi cùng, dù sao thì càng ít người, sức cạnh tranh càng ít đi.

Hàn Băng đoán, có lẽ lần này tham dự, hầu hết đều là những đội ngũ thân thiết hoặc những nhóm người cùng trải qua sinh tử với nhau nhiều lần.
Tư Đồ Vũ Thiên hiểu được nàng đang suy nghĩ điều gì, liền lắc đầu giải thích.


“Thiếp mời phát ra một phần là cho những danh môn chính phái, một phần cho những nhóm người có danh tiếng trong giang hồ, một phần cho quân đội các quốc gia, thậm chí còn có một vài gia tộc lớn cũng nhận được thiếp mời.

Những người được chọn đi đều là tinh anh trong tinh anh, ai cũng đều là cường giả tài giỏi.”
“Vậy tại sao chuyện về Đại hội đấu kiếm cùng Linh Pháp đảo không có nhiều người biết đến?” Hàn Băng nghi vấn.
“Bởi vì những người tham gia đều được tuyển chọn trong âm thầm, mỗi một lần đi đều không bao giờ trở lại, có thể là đã chết, hoặc là đã đến Linh Pháp đảo.

Cuối cùng, những tin tức về Đại hội đấu kiếm cùng Linh Pháp đảo đều chỉ có những lão giả cùng những kẻ sống lâu thật lâu mới biết đến, đám người bây giờ đều chỉ biết rằng tham gia một giải thi đấu kiếm thuật, nếu thắng sẽ nhận được phần thưởng vô cùng hậu hĩnh.”
Hàn Băng hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó liền gật đầu.

“Cũng có thể có một trường hợp khác, mặc dù khả năng không lớn nhưng không phải là không có.”
“Ồ?! Băng Nhi nói thử một chút?”
“Ta từng đọc qua một quyển y điển, trong đó có một loại thảo dược có thể bào chế ra Ức Niệm đan, tác dụng là loại bỏ một đoạn ký ức trong đầu, người uống đan dược sẽ quên toàn bộ sự việc xảy ra trong khoảng thời gian đó.”
Tư Đồ Vũ Thiên có chút trầm tư suy nghĩ.

“Nếu đúng như nàng nói, vậy có cách nào để loại bỏ tác dụng của đan dược không?”
“Có hai cách.” Hàn Băng kéo môi mỉm cười.


“Cách thứ nhất là tìm kiếm hoặc luyện chế ra Phục Niệm đan, sau khi uống Ức Niệm đan vào rồi thì uống Phục Niệm đan xuống, có thể loại bỏ hoàn toàn tác dụng của Ức Niệm đan.”
“Còn cách thứ hai?” Tư Đồ Vũ Thiên nhìn thấy ánh mắt tinh nghịch như hồ ly của Hàn Băng liền không kiềm chế được mà nở nụ cười, mặc dù đã đoán được đáp án nhưng vẫn tình nguyện nhảy hố.
“Cách thứ hai đơn giản hơn nhiều lắm, đừng uống là được.”
“Ha ha, tiểu quỷ nghịch ngợm.”
Tư Đồ Vũ Thiên điểm chóp mũi nàng một cái sủng nịnh, Hàn Băng cũng không tránh né.
“Ta không luyện chế ra Phục Niệm đan được, thay vào đó ta có Bách Luyện Độc đan có thể giải bỏ hết tất cả những tác dụng xấu của thảo dược, công dụng cũng giống như Phục Niệm đan.” Bất quá dùng Bách Luyện Độc đan giống như dùng dao mổ trâu để giết gà vậy.
“Được rồi, đêm đã khuya, chúng ta nên nghỉ ngơi rồi.”
Tư Đồ Vũ Thiên bỗng đứng dậy bế bổng Hàn Băng lên, thẳng tiến đến giường nằm bên trong.
...............
Mọi người quay về lại Thiên Linh quốc đã là chuyện của mấy ngày sau đó.

Khi Hàn Băng rời đi không biết được tin Hàn phủ lại bị đốt cháy thêm lần nữa, Hàn Ân Ý bị bỏng một bên cánh tay, tóc cùng lông mày bị cháy xém mất một nửa.
Lộ Ngọc không may mắn như nữ nhi của mình, bị xà ngang cột rơi xuống đè trong đám cháy, lúc được cứu ra chỉ còn lại hơi tàn mỏng manh, hai chân nát bấy không thể phục hồi, tóc bị lửa thiêu đến trụi lủi, cả người bỏng nặng gần như hủy hoại hoàn toàn.
...............
Lần này bọn họ vẫn ở biệt viện nhỏ kia, người trông giữ mở cửa thấy bọn họ liền kính cẩn cúi người lùi qua một bên, mọi thứ bên trong vẫn như lúc mà mọi người rời đi, cây liễu bàn ghế, khóm trúc dãy nhà.
Năm người nghỉ ngơi một ngày, sau đó Tư Đồ Vũ Thiên liền biến mất hai ngày không thấy bóng dáng, khi quay lại còn có A Ngũ đi cùng.


Hàn Băng biết ngày chia xa đã đến cũng không do dự hay luyến tiếc điều gì, mang Nam Thiên Sang đến bờ sông lúc trước hai người dựng nhà gỗ.
“Tiểu Sang, đệ đi theo ta đã bao lâu rồi?”
“Tỷ tỷ, ta đi theo tỷ đã gần bốn năm rồi.” Nam Thiên Sang ngoan ngoãn trả lời.
“Bốn năm…” Hàn Băng nhìn mặt hồ tĩnh lặng, khuôn mặt lạnh nhạt không vui không buồn.

“Tiểu Sang, có lẽ chúng ta phải chia xa rồi.”
Nam Thiên Sang không nghĩ nàng sẽ nói như vậy liền ngơ ngác ra một hồi, đầu óc vận chuyển liên tục mới phản ứng lại được, cậu sắp bị bỏ rơi rồi.

“Tỷ tỷ, có phải đệ làm gì sai phải không? Hay đệ làm điều gì khiến tỷ không thích? Tỷ đừng đuổi đệ đi mà, đệ sẽ sửa lại thật tốt khiến tỷ vừa lòng!”
Hàn Băng nhìn tiểu tử hai mắt rưng rưng muốn khóc nghẹn ngào mờ mịt cầu xin nàng, mím môi lại lắc đầu.

“Không, đệ rất tốt, khiến ta rất tự hào.

Nhưng nơi ta sắp đến vô cùng hung hiểm, tràn ngập nguy cơ có thể mất mạng bất cứ lúc nào, ta không thể luôn luôn để tâm và bảo vệ đệ.”
“Đệ… đệ sẽ chăm chỉ để mạnh mẽ hơn! Đệ sẽ không làm vướng chân tỷ, đệ sẽ không làm phiền tỷ, ngoan ngoãn luyện tập hơn nữa! Tỷ tỷ, đừng đuổi đệ di, đừng bỏ Tiểu Sang lại một mình.” Nam Thiên Sang thút thít nắm tay áo nàng run rẩy cầu xin.
Hàn Băng thở dài một hơi, cầm khăn gấm lau nước mắt cho cậu nhóc, giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng khiến người an tâm.

“Tỷ không đuổi đệ đi, cũng không bỏ rơi đệ.”
“Thật… thật sao ạ?”

“Ừm! Nơi tỷ đến có tên là Linh Pháp đảo, là quê ngoại của tỷ, cứ năm năm sẽ tổ chức thi đấu một lần, chọn ra những người xuất sắc nhất để đến đấy rèn luyện học tập.” Hàn Băng đặt khăn tay vào tay tiểu tử.

“Nếu đệ muốn gặp lại ta, vậy năm năm sau hãy tham gia thi đấu và đến Linh Pháp đảo tìm ta, có được không?”
“Đệ… đệ không muốn rời xa tỷ!” Nam Thiên Sang vẫn nắm chặt tay áo của nàng.

“Nhưng mà, đệ không muốn làm người kéo chân, làm gánh nặng của tỷ… Đệ sẽ cố gắng luyện tập, sớm ngày đến gặp tỷ!”
“Ngoan lắm, ta rất tin tưởng vào lời đệ nói!” Hàn Băng nở một nụ cười thật nhẹ khẽ vỗ vỗ đầu tiểu tử.

“Từ sau hôm nay, đệ sẽ đi theo A Ngũ cùng các ca ca tỷ tỷ khác học tập kiến thức cùng võ công, có được không?”
“Dạ vâng.”
Đến lúc Hàn Băng và Nam Thiên Sang trở lại, bầu trời đã chuyển sang mờ tối, sương mù dâng lên khắp nơi.

Thức ăn đã được bày biện sẵn trên bàn chờ hai người trở lại.
Nam Thiên Sang biết đây là bữa cơm cuối cùng được ăn với nàng nên tốc độ ăn rất chậm, hai mắt rưng rưng muốn khóc nhưng vẫn kiềm nén lại không rơi xuống, sau khi ăn xong liền ngoan ngoãn đi sửa soạn hành lý, theo sau A Ngũ chuẩn bị rời đi ngay trong đêm.
Lúc đi đến giữa sân, Nam Thiên sang đột nhiên quay đầu lại, quỳ mạnh xuống dưới mặt đất, hướng thẳng về phía Hàn Băng đang đứng nhìn cậu, dập đầu ba cái rõ vang.

“Sư phụ, đồ đệ sẽ không làm người thất vọng, sẽ cố gắng hơn để có thể gặp lại người sớm nhất!”
“Đi đi, chú ý giữ gìn sức khỏe, ta tin đệ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui