“Ngươi có thể để ta tự tay giết chết tên khốn Ngọc Mân kia không? Ta muốn tự tay giết chết kẻ thủ của mình, sau này mạng của ta đều cho ngươi, dù ngươi muốn ta chết ta cũng sẽ không chối từ!” Gã hắc y nhìn chằm chằm đội trưởng của gã bằng ánh mắt thù hận không thể che giấu.
“Nói xem lý do vì sao?”
Gã hắc y đau đớn khổ sở chìm vào hồi ức, sau đó chậm rãi kể lại mọi việc.
Gã tên là Thạch Việt, có một tiểu muội là Thạch Mộng.
Năm đó Thạch Việt nhận một nhiệm vụ dài hạn phải đi ra ngoài thực hiện, một lần đi này liền tận hai năm, gã cũng sợ nhiệm vụ này phải tốn rất nhiều thời gian nên đã nhờ người mà bản thân tôn trọng tin tưởng nhất, chính là Ngọc Mân kia chăm sóc hộ tiểu muội của mình.
Nhưng gã không thể ngờ được, khi trở về lại tổ chức, em gái đã không còn, ngay cả thân xác cũng biến mất, truy hỏi tên khốn nạn Ngọc Mân, hắn ta liền lấp liếm nói rằng lúc đó hắn nhận một nhiệm vụ rồi đi ra ngoài thực hiện, khi về đến nơi liền không thấy Thạch Mộng đâu cả, cho người đi tìm kiếm lại có người nói nàng ấy đã mang theo hành lý rời khỏi tổ chức từ lâu rồi.
Thạch Việt tất nhiên là không tin, liền nỗ lực tìm kiếm, sau đó đột nhiên phát hiện trong một bộ quần áo của gã rơi ra một tấm di thư, nét chữ trên đó chính là của Thạch Mộng.
Trong thư Thạch Mộng có nói lại rất nhiều chuyện, mặc dù nàng ấy không nói tại sao lại biến mất nhưng Thạch Việt từ trong bức thư liền đoán được chân tướng như thế nào.
Sau khi gã rời đi làm nhiên vụ được một khoảng thời gian ngắn, Ngọc Mân không nhịn được thú tính đã đè em gái gã ra ***** ***, sau khi làm xong chuyện còn hùng hồn đe dọa nàng ấy không được nói chuyện hắn ta đã làm ra ngoài, nếu không sẽ cho người đuổi theo giết chết ca ca nàng.
Thạch Mộng chỉ có thể yếu ớt nhịn nhục mà đồng ý, coi như chuyện lần này là trả ơn tên khốn đó thu dưỡng bảo vệ nàng khi ca ca không ở tổ chức, lại không ngờ Ngọc Mân là một tên cầm thú không có điểm dừng, năm lần bảy lượt cưỡng hiếp Thạch Mộng không nói, mà còn để mấy tên nam nhân khác tiến đến cùng ‘hưởng dụng’ em gái gã, dùng một ít đồ vật giá trị trao đổi để có ‘một đêm mặn nồng’ với Thạch Mộng.
Khi kể đến đây, hai mắt Thạch Việt đã biến thành màu đỏ ngầu, nước mắt căm phẫn cùng hối hận tràn ra bên ngoài, giọng nói nghẹn ngào không che nổi sát khí tàn bạo.
“Là ta hại Mộng Nhi, nếu ta không tin tưởng tên cầm thú khốn nạn đó, đem muội muội giao cho một tên súc sinh bảo hộ, muội muội ta đã không xảy ra chuyện như vậy! Đều là tại ta, tại ta!! Vậy nên cầu xin ngươi, để ta tự tay giết chết kẻ đã bức hại Mộng Nhi, đời này kiếp này ta làm trâu làm ngựa cho ngươi!”
Tên cầm đầu_Ngọc Mân, bị trói gô ném trên mặt đất cũng đỏ mắt trừng trừng nhìn Thạch Việt đang gào khóc, trong mắt không chút hối hận nào, ngược lại còn dâng lên tia khinh bỉ cùng chán ghét.
Không phải chỉ là một đứa con gái thôi sao? Đã mang người đến đưa cho hắn, chẳng lẽ hắn không được phép hưởng dụng à? Còn có, nữ nhân ngu xuẩn đó vậy mà dám ngang nhiên để lại chứng cứ vu cáo hắn ta, đáng lẽ lúc đó nên từng đao xẻo thịt nàng ta đến chết mới đúng! Nhìn xem, bây giờ cái rắc rối mà nàng ta mang đến cho hắn kìa, đúng là chết không hết tội!
Hàn Băng yên lặng đánh giá tình huống trước mắt, từ cảm xúc mà nam nhân kia thể hiện ra, nàng biết được tất cả lời hắn nói đều là sự thật.
Nhưng như vậy thì sao? Hiện tại nàng không cần thêm nhân thủ, cũng chẳng cần bảo tiêu đi theo bảo vệ, và… tên này cũng quá yếu!
“Để hắn qua một bên, đem tên thủ lĩnh cầm đầu kia đến.” Hàn Băng phẩy tay nói với Tố Phụng.
Tố Phụng ngay lập tức tiến lên nhét giẻ vào miệng Thạch Việt sau đó nhẹ nhàng kéo gã qua một bên, Vu Cầm nắm tóc Ngọc Mân lôi hắn ta đến trước mặt hai vị chủ tử, không chút cảm xúc giật bỏ giẻ trong miệng hắn.
“Khụ khụ khụ muốn chém muốn giết tùy các ngươi, đừng hòng ta khai ra bất cứ thông tin nào!” Ngọc Mân cố gắng ngẩng đầu lên gằn từng chữ, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tư Đồ Vũ Thiên.
Hàn Băng cười lạnh một tiếng, để cho Vu Cầm ra tay hủy đi đan điền đối phương, phế sạch tu vi cùng võ công của hắn ta, sau đó cắt đứt gân tay gân chân khiến hắn ta không thể nào động đậy nổi.
“Nói xem, kẻ muốn mua đầu ta là ai?” Hàn Băng chỉnh lại tư thế để thoải mái hơn một chút rồi lại dựa vào lòng Tư Đồ Vũ Thiên.
“Ngươi… giết ta đi…” Ngọc Mân run rẩy nhìn nàng, ánh mắt căm hận xen lẫn sợ hãi tựa như nhìn thấy ác quỷ dữ tợn.
“Ngươi bây giờ vẫn còn rất lành lặn.
Ta có thể bẻ trật từng khớp xương trên cơ thể ngươi rồi nắn lại vị trí cũ, có thể khiến ngươi trở thành một tổ kiến lửa mà không thể chết, để ngươi cảm nhận tư vị bị từng con kiến nhỏ cắn xé da thịt ngươi, bò tới bò lui trên cơ thể ngươi tìm chỗ làm tổ.
Ta cũng có thể cho vài con rết nhỏ chui vào tai ngươi, mũi ngươi, miệng ngươi sau đó sinh sản đẻ trứng, lấy máu thịt ngươi làm dinh dưỡng cho chúng nuôi dưỡng đời sau…” Hàn Băng nói quá nhiều liền thấy có chút khô cổ, đang tính xoay người lấy trà thì một ly trà ấm đã vươn đến trước mặt.
“Băng Nhi thật nhân hậu, những phần tra tấn đó thật chẳng có tý tàn nhẫn nào.
Nếu là ta, ta sẽ để cho hắn ta nuốt mười con đỉa trâu vào trong bụng, sau đó sẽ chậm rãi ép hắn uống một thùng nước chanh, để cho đám đỉa đó khi gặp nước chanh sẽ điên cuồng cào xé trong dạ dày hắn, để nước chanh bào mòn thành ruột hắn.
Nếu không thì ta sẽ thiến hắn, sau đó bắt hắn ăn sống ‘đồ vật’ đấy, cắt từng miếng thịt trên người hắn xuống, nướng chín lên rồi bắt hắn ăn vào, mỗi ngày ăn ba miếng, cứ như vậy cho đến khi khai ra hoặc chết mới thôi.” Tư Đồ Vũ Thiên hôn lên trán Hàn Băng, từng câu từng chữ nói ra thật nhẹ nhàng tựa như đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp.
Tố Phụng đứng bên cạnh nhanh chóng nở nụ cười, không chút e ngại mà xen lời đóng góp kinh nghiệm.
“Còn có một cách tra tấn rất hay mà thuộc hạ từng chứng kiến, chính là nhét giẻ vào miệng hắn ta, sau đó cố định đầu và người hắn trên một chiếc ghế dài, để hắn nằm thẳng hướng lên trần nhà.
Sau đó chúng ta sẽ treo cách đầu hắn một gáo nước bị nứt vỡ nho nhỏ, cứ cách một khoảng thời gian nước trong gáo sẽ chảy xuống một giọt.
Thuộc hạ nghe nói, cách tra tấn này ở thời gian đầu rất thoải mái, nhưng càng về sau càng đau khổ, trán bị giọt nước rơi trúng sẽ đau như búa nặng ngàn cân bổ xuống.
Bọn phản bội đều chỉ mất hai ngày thôi đã điên cuồng khai ra tất cả rồi, chủ mẫu có thể thử xem, dù sao chỉ cần hắn không chết thì chúng ta kiểu gì cũng sẽ biết người đứng sau thôi!”
Vu Cầm đứng thẳng, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Ngọc Mân, nàng tất nhiên sẽ không nghĩ ra mấy trò tra tấn tốn công sức đó, nàng là một độc sư, dùng độc chắc chắn sẽ khiến hắn ta đau khổ đến sống không bằng chết.
Nam Thiên Sang vừa nghe một đống thông tin đáng sợ: “…”
*Ahahaha, mọi người ít có ác ha ????))
“Không… các ngươi giết ta đi! Hãy giết ta đi!!” Ngọc Mân bất lực nằm trên mặt đất, sắc mặt xanh mét hoảng sợ, bao nhiêu thần thái tự tin cùng kinh nghiệm khi làm một sát thủ đều bay biến, chỉ còn lại bản năng thuần túy mà run sợ trước những cực hình tàn khốc mà bọn họ đề ra.
“Thần y, bọn ta là người thân Tinh Ôn, muốn vào thăm con bé, ngài cho chúng tôi vào được không?” Phía bên ngoài cửa biệt viện vang lên tiếng nói của Khôi phu nhân.
“A, hôm nay phải giải độc cho Khôi tiểu thư.” Nam Thiên Sang đột nhiên nhớ ra hô lên, sau đó chớp mắt nhìn chằm chằm mấy tên hắc y vẫn nguyên vẹn còn lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...