Trong ba hoàng tử, kẻ có dã tâm lớn nhất là đứa con trai trưởng, người không có ham muốn quyền lực nhất lại là lão nhị, còn lão tứ thì lại là một kẻ không đáng để có thể ký thác kỳ vọng cao cả.
Đại hoàng tử Hưng Công tâm tư âm trầm kín kẽ làm việc không có gì để chê trách nhưng lại là một người mang tính kiêu ngạo, tự ngoại trang vẻ bề ngoài hào hoa tao nhã, một khi muốn thứ gì đó sẽ giành cho bằng được không từ thủ đoạn, một người như vậy sau này khi cai quản đất nước sẽ biến thành một bạo quân khát máu đáng sợ.
Nhị hoàng tử khác với hoàng huynh của y một chút ở điểm y là một người thẳng tính cương trực, biết lo tính trước sau, giàu lòng vị tha bác ái thương dân, một người như vậy rất thích hợp để làm một vị vua tốt nhưng y lại quá nhu nhược, sức khỏe không tốt lại càng không có ý muốn với ngôi vị, nếu trong tương lai một ngày nào đó y đột nhiên băng hà, chỉ sợ nội bộ triều chính sẽ rơi vào tay quần thần bất lương có ý muốn tạo phản.
Còn về phía tứ hoàng tử, Hưng Thành Vạn thật chẳng muốn nghĩ đến.
Tứ hoàng tử cả ngày chỉ lao đầu vào tửu sắc, thê thiếp chất đầy trong phủ, so với tam cung lục viện của lão còn muốn nhiều hơn gấp đôi.
Mỗi ngày đều tay ôm phải ấp vui vẻ bên mỹ nhân không quan tâm chính sự.
Đất nước mà rơi vào tay một hôn quân vô đạo như vậy thì chẳng bao lâu, có lẽ ngay khi lão vẫn còn là Thái thượng hoàng thôi cũng đã thấy được tình cảnh bá tánh muôn nơi nổi dậy chiến tranh, lật đổ vương triều!
Cả triều đình hiện tại chia làm ba phe cánh khác nhau đứng dưới trướng mỗi một vị hoàng tử, ngày ngày trên Kim Loan điện bởi vì vấn đề dâng lên tấu sớ sắc lập thái tử mà cãi nhau inh ỏi khiến đầu óc lão như muốn nổ tung ra.
Cũng chính vì vấn đề này, hoàng đế Hưng Thành Vạn đã triệu tập riêng ba người con trai lớn ở thư phòng và đưa ra một điều kiện, chính là ai có thể cưới được Thiên Nữ vào phủ trước, ngôi vị thái tử liền thuộc về người đó, lão sẽ không chủ động ban hôn nên việc bọn họ cần làm chính là khiến Tể tướng Hàn Hải Nguyên tự mình tiến cung xin hôn phối.
Sau khi nghe được điều kiện ai nấy cũng đều kinh ngạc không thôi, lời đồn mệnh cách Sát Thiên Phượng Tiên của Hàn Ân Ý bọn họ ai cũng từng nghe qua ít nhiều nhưng không ngờ hoàng thượng lại tin tưởng vào điều đó.
Nhị hoàng tử không quá để tâm trong lòng, sau khi nghe xong liền về phủ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng bệnh tình, để lại sân đấu cho đại hoàng tử Hưng Công cùng tứ hoàng tử Hưng Triệu Nham tranh giành nhau người đẹp.
Thực tế chứng minh, so với một kẻ chỉ biết ngày đêm mua vui bên tửu sắc như Hưng Triệu Nham thì Hưng Công thông minh và cao tay hơn rất nhiều, chỉ một nhiệm vụ chúc thọ thái hậu Thiên Linh quốc thôi mà đã kéo Hàn Ân Ý tiến vào vòng xoáy âm mưu tranh đoạt.
Hoàng đế liếc nhìn nhị hoàng tử ngồi uống rượu ấm mặc đồ dày ngồi ở bên cạnh khẽ thở dài trong lòng.
Y là người con lão vừa lòng nhất, nhưng sức khỏe yếu ớt tính tình hiền lành, không thích hợp cho việc tranh đấu cung đình, lão muốn truyền ngôi cho y cũng chỉ có lòng nhưng không có lực! Nếu như nhị hoàng tử khỏe mạnh như những người khác, lão chắc chắn sẽ không do dự mà chọn y làm Thái tử.
Nghĩ đến vấn đề sức khỏe, hoàng đế lại vô tình liếc mắt nhìn về phía Nhất Tông cùng Quốc Lôi.
Một năm trước lão lâm bệnh nặng một hồi, nếu không phải nhờ vào đan dược thần kỳ của Hội đấu giá Triệu gia thì có lẽ bây giờ đã thăng thiên rồi! Một nơi có thể tiếp xúc gần với đan dược như bọn họ, không biết liệu có thể trợ giúp nhị hoàng tử khỏe mạnh lên không?
Lão hoàng đế đăm chiêu suy nghĩ không tập trung đến những vũ cơ đang uyển chuyển cơ thể hoàn thành những đường múa cuối cùng, sau khi nghe thấy tiếng tán thưởng vỗ tay mới thoáng tập trung trở lại, phất tay cho bọn họ lui xuống, để một nhóm vũ công khác lên trình diễn.
Sau vài tuần rượu đi qua, bên dưới các quan lại cũng bắt đầu thoải mái hơn, rôm rả trò chuyện tán gẫu.
Phía bên nữ quyến nhao nhao nhìn các vương công quý tộc đối diện e thẹn ngại ngùng chớp mắt, chỉ hận không thể gào to lên tâm ý của chính mình.
"Hoàng thượng, hôm nay là một ngày vui hiếm có, thần thiếp nghĩ hay là để các quý nữ thiên kim lên biểu diễn tài nghệ, góp thêm chút không khí sôi động trên thuyền." Hoàng hậu ân cần dịu dàng gắp vào bát hoàng đế một phần thịt chim mỉm cười đề nghị.
Nhìn dung nhan được bảo dưỡng thật tốt của hoàng hậu, Hưng Thành Vạn đành tùy ý gật đầu.
Hoàng hậu vẫy tay với ma ma hầu cận bên cạnh, nhỏ giọng phân phó công việc cho nàng ta.
Ma ma hiểu ý di chuyển về sau, chỉ bảo một đám cung nữ thái giám làm việc, chỉ trong chốc lát đã mang về không ít giấy trắng có ghi tên tiểu thư quan gia cùng các tiết mục mà bọn họ muốn biểu diễn.
"Nương nương, người nhìn thử xem." Ma ma lướt qua một lượt mặt giấy xong mới cẩn thận trình lên cho hoàng hậu.
"Ừm, được."
"Tỷ tỷ cho ta xem với." Hiền quý phi ngồi ở phía bên còn lại của hoàng đế yểu điệu cười duyên, bởi vì nhập cung sau hoàng hậu mà dung nhan vẫn rất tươi trẻ, lại được chăm chút kỹ lưỡng, nhìn qua không ai đoán được nàng ta bao nhiêu tuổi.
"Hiền quý phi muội có hứng sao, vậy được thôi." Hoàng hậu thoải mái đưa một nửa số giấy qua cho nàng ta."Tề quý phi muội có muốn xem không?"
"Tạ hoàng hậu tỷ tỷ quan tâm nhưng muội muội không muốn xem đâu." Tề quý phi ngồi yên tĩnh dịu dàng một bên hoàn toàn không muốn tranh nổi bật, hóa thành một đóa hoa cao lãnh không nhiễm trần tục.
Hoàng hậu cũng không ép uổng nàng ta, chầm chậm lướt qua từng cái tên trên mặt giấy.
Rất nhiều quý nữ kinh thành đều vui vẻ tham gia, người muốn đánh đàn kẻ muốn vẽ tranh hoặc nhảy múa, những chủ đề giống nhau lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, đến cuối cùng, thị mới tìm thấy được tên của người thị muốn.
Nữ nhi của Trần tướng quân, Trần Ngọc Thi muốn lên múa kiếm hoặc tìm người tỷ thí võ nghệ.
||||| Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu |||||
Vị tiểu thư này không giống các thiên kim đài các khác, nàng sinh ra trong tướng gia, từ nhỏ thay vì học cầm kỳ thi họa thì lại học binh pháp múa kiếm đánh nhau, thậm chí còn từng lên chiến trường giết địch, còn đạt được đanh hiệu nữ tướng uy mãnh nhất đội quân, nắm giữ một nhanh quân đội tinh nhuệ do nàng ấy tự thân chỉ dẫn huấn luyện.
Dưới Trần Ngọc Thi còn có hai tiểu đệ đệ gần đến lễ cập quan, đều giống cha cùng tỷ tỷ mình mà tiến vào quân doanh, lập được nhiều chiến công, cực kỳ mạnh mẽ thiện chiến.
Cả một nhà tướng phủ nắm giữ hơn hai phần năm binh lính quân đội tác chiến tinh nhuệ ngoài biên giới lãnh thổ.
Trần tướng quân hiện tại không theo phe nào trong ba phe, nếu có thể lôi kéo y về phe mình thì cơ hội được nâng lên làm trữ quân của con trai thị sẽ cao hơn một chút.
Hoàng hậu nhìn tứ hoàng tử đang ngó chăm chăm vào các vũ công biểu diễn, tự biết tính cách cùng danh tiếng của con trai thị vô cùng kém nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, muốn lôi kéo thêm nhiều người ủng hộ.
"Cho thiên kim Trần Ngọc Thi của Trần tướng quân lên hiến nghệ đi.
Sau đó thêm cả...." Hoàng hậu nhỏ giọng phân phó cho cấp dưới đi làm.
Hiền quý phi bên kia cũng chỉ đơn giản là lật xem một vài tờ giấy xong liền trả lại, không có hứng thú với những người trên giấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...