Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo


"Thứ nhất hiện tại chúng ta đang không có vị trí phù hợp để có thể lắp đặt cột ném đá, sau một tường thành cao như vậy độ ngắm bắn cũng không thể hoàn toàn chuẩn xác.

Có bắn cũng chỉ có thể ở rìa ngoài của cơn thủy triều, tác dụng không lớn lại tạo cơ hội cho những linh thú ở gần, khiến chúng càng thêm điên cuồng mà tấn công."
"Thứ hai, hiện tại chúng ta cũng không có những đá tảng lớn như vậy để tấn công, phá hủy nhà dân ở ngay đây càng là không thể.

Nhà dân sẽ thành vật cản linh thú nếu như cổng thành bị công phá.

Lúc đó bản tướng sẽ biến nơi đây thành tường lửa để ngăn cản bước đi tiếp theo của bọn chúng." Võ Triển Long nhíu mày nói ra suy nghĩ cùng kế sách của mình.
Hắn đã cho người đi chuẩn bị để phòng trường hợp xấu nhất, sẽ hi sinh một hàng dài những căn nhà đầu cổng thành.
Sau khi nghe được lời giải thích của Võ Triển Long, tất cả mọi người liền đồng loạt mà nhíu mày suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy đây chính là một vấn đề nan giải, nếu không tìm ra phương pháp giải quyết thì ngày hôm nay chắc chắn khó có thể toàn thây rời khỏi nơi này.
Tư Đồ Vũ Thiên không can dự vào bất cứ ý kiến nào của bọn họ, yên lặng đứng bên cạnh Hàn Băng hạ mắt nhìn linh thú đông nghịt bên dưới.


"Băng Nhi có cách gì sao?"
Hàn Băng hai mắt linh động nhìn hắn hơi gật đầu.

"Nếu mãi để linh thú điên cuồng như vậy thì chẳng mấy chốc nơi đây sẽ biến thành bình địa tan hoang, bây giờ điều quan trọng và cấp thiết nhất chính là khiến bọn chúng hòa hoãn cùng bình tĩnh lại, tiếp đến tìm ra linh thú thống lĩnh cao nhất của cuộc thủy triều này tiến hành trao đổi dò hỏi, cuối cùng là tìm phương pháp giải quyết vấn đề."
Tư Đồ Vũ Thiên mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc nàng.

"Băng Nhi thật thông minh.

Vậy bước đầu tiên ta có thể giúp gì được cho nàng?"
"Ở một nơi thoáng đoãng như này, bước sóng âm thanh sẽ được truyền đi rất xa và mạnh mẽ, chúng ta có thể dùng âm thanh để trấn an linh thú." Hàn Băng không tiện giải thích quá nhiều, chỉ đơn giản mà nói ra ý chính quan trọng nhất.
"Được, vậy ta lấy cho nàng một cây đàn." Vừa dứt lời liền đánh ánh mắt ra lệnh cho Vu Cầm.
Vu Cầm hiểu ý ngay lập tức phi thân nhảy lên lưng Tiểu Mã vẫn luôn bay lượn trên bầu trời, chỉ trong chớp mắt liền biến mất không dấu vết.
Hàn Ân Ý đứng ngay sát hai người cũng nghe được lời của Hàn Băng, trong lòng tràn đầy khinh thường, ngoài mặt lại không thể hiện ra chút biểu cảm nào.
Đàn cho bọn súc sinh ngu ngốc kia nghe ư? Thật nực cười! Những linh thú vô tri kia có khi còn chẳng để tâm đến âm thanh tiếng đàn, từ tai này chảy qua tai kia mà bay đi mất, sao có thể làm chúng bình tĩnh lại được chứ?! Bất quá nàng ta liền có thể nhân cơ hội này, khiến cho hồ ly tinh kia mất mặt xấu hổ, tự bê đá đập chân mình!
Tự bổ não vô số hình tượng Hàn Băng bị nàng ta làm cho nhục nhã xấu hổ, Hàn Ân Ý giả vờ đưa tay lên miệng ho khan, che đi nụ cười khinh thường không kìm chế được, ánh mắt nhìn Tư Đồ Vũ Thiên đầy nóng bỏng như nhìn vật trong túi mình.
"Ý Nhi, đừng đứng sát tường thành quá, rất nguy hiểm!" Hàn Trịnh nghe tiếng nàng ta ho cứ ngỡ nàng ta bị khói bụi bên dưới ảnh hưởng liền bước đến kéo nàng ta vào bên trong một chút.
"Muội không sao, ca ca đừng lo lắng." Hàn Ân Ý nhẹ nhàng lắc đầu, lại như có như không nhìn về phía Võ Triển Long cất giọng.
"Băng cô nương nói nàng ấy có biện pháp, nếu vậy thì cô nương hãy nói ra cho mọi người cùng kham khảo đi có được không?"
Lời nói của nàng ta vừa dứt, vô số ánh mắt đã hướng vào Hàn Băng mà chăm chú nhìn.

Đột nhiên bị điểm danh, Hàn Băng híp mắt nhìn Hàn Ân Ý giả vờ yếu đuối đứng ngay đó, khóe môi nhàn nhạt kéo lên.

"Tiểu nữ bất tài vô học, sao có thể có cao chiêu phương án gì được chứ? Khéo thay có khi Hàn tiểu thư đây đã tìm được biện pháp rồi cũng nên."
"Vừa rồi những lời của Băng cô nương ta đã nghe vô cùng rõ ràng, nếu thật sự có công dụng thì cô nương chính là đại công thần của các quốc đấy!" Hàn Ân Ý bày ra gương mặt ngưỡng mộ, thật giống như Hàn Băng nắm chắc có thể giải quyết cục diện rối loạn bên dưới.
Bất quá câu đại công thần của các quốc cũng không phải chỉ nói chơi.
Hiện tại ở sau bức tường thành tưởng chừng như kiên cố này đang hội tụ không ít những tinh anh do các quân chủ đế quốc chỉ định tiến đến làm thần sứ chúc phúc mừng thọ, nếu bọn họ ở nơi này xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ rất dễ biến thành ngòi nổ, dẫn đến chiến tranh loạn lạc.
Bất cứ người nào đứng ở đây đều hiểu vấn đề nghiêm trọng này nhưng ngoại trừ cố gắng chống đỡ trong bất lực thì không ai có thể làm gì khác.
Hàn Ân Ý sau khi thấy những lời nói của mình có tác dụng liền có chút đắc chí, lại giả vờ như vô cùng hâm mộ Hàn Băng mà tiếp tục lên tiếng.
"Băng cô nương vừa rồi nói rằng chúng ta có thể đánh đàn cho đám linh thú kia nghe, dùng âm thanh xoa dịu nội tâm bất an nóng nảy của chúng.

Sau khi linh thú yên tĩnh lại liền trao đổi tìm hiểu nguyên nhân a!"
Vừa nghe thấy biện pháp kỳ quái mà Hàn Ân Ý nói ra, rất nhiều ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Hàn Băng, những lời xì xào bàn tán tràn ngập khinh thường theo đó vang lên.
"Gì chứ?! Đàn cho linh thú nghe á? Kể chuyện cười sao?"
"Hừ, nhìn thôi cũng biết thuộc dạng nữ nhân chỉ biết bấu víu vào nam nhân, lại còn tự tỏ ra thông minh, kế sách cái con khỉ gì? Ta khinh!"
"Nếu không phải tình huống hiện tại không cho phép ta đã ném ra mấy đồng xu thưởng cho nàng ta vì câu chuyện hài hước này rồi!"

Nghe những lời nói châm biến xung quanh, Hàn Trịnh ánh mắt nhìn nàng cũng tràn ngập coi thường.
"Băng cô nương kế sách thật đặc biệt khiến mọi người tâm tình 'thoải mái' a! Nhưng thật đáng tiếc, ngay cả muội muội Hàn Ân Ý của ta, người được mệnh danh là cầm thần, cũng không đủ tự tin để có thể nói ra câu 'xoa dịu linh thú' đang bạo loạn như vậy!" Nói gì một tiểu nữ tử dựa vào nhan sắc mê hoặc đàn ông như ngươi!?
Mặc dù Hàn Trịnh không nói câu sau nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt khinh thường của hắn, Hàn Băng liền có thể hiểu hắn đang muốn nhục nhã cùng coi thường nàng đến mức nào.
Xung quanh phát ra tiếng cười khe khẽ của binh lính, Võ Triển Long ngay lập tức liếc mắt qua cảnh cáo, thậm chí không chớp mắt vung tay đánh ngã một cấm vệ quân đứng gần nhất.
"Vi phạm quy định quân lính, làm việc không tập trung, tâm tính không ổn định, sau hôm nay xuống dưới nhận phạt năm mươi trượng."
"Dạ thưa tướng quân." Tên lính cấm vệ quân không dám trái lệnh, ngay lập tức từ dưới mặt đất đứng lên ôm quyền.
Hoàng Tiêu Dương mặc dù được xưng là chiến thần nhưng ở thời điểm hiện tại cũng không thể ngay lập tức tìm ra phương hướng giải quyết, sau khi nghe thấy lời của Hàn Ân Ý ngoại trừ có chút đăm chiêu ra thì không còn biểu cảm nào khác, ánh mắt nhìn về phía Hàn Băng có chút nghi hoặc, đánh giá.
Cùng suy nghĩ với hắn chính là Vương Minh Nguyên, ánh mắt y nhìn Hàn Băng tràn đầy tò mò.

Một nữ tử có thể nói ra kế hoạch dùng đàn làm dịu linh thú giống nàng, vậy cầm nghệ có thể siêu quần đến mức nào?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui