Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo


Tông chủ a! Chỉ có nữ nhân như ta đây mới xứng đáng để đứng bên cạnh ngài! Hãy mau nhìn lại và đáp trả ta đi!
Mặc cho tiếng đàn có du dương tuyệt hảo như thế nào, mỹ nhân đánh đàn có xinh đẹp ra sao thì tầm mắt của Tư Đồ Vũ Thiên vẫn luôn chỉ đặt trên bóng dáng của một người.
Hàn Ân Ý sau khi phóng mị nhãn không thành liền có chút thất vọng cùng không cam lòng, theo ánh mắt của đối phương nhìn về phía Hàn Băng.
Một tiểu tử không chút danh tiếng có gì đặc biệt mà khiến Tư Đồ Vũ Thiên nhìn ngắm chăm chú như vậy? Bề ngoài cũng gọi là khôi ngô tuấn tú, khí chất thì không thấy, phong thái lại càng không, vậy điều gì ở hắn thu hút y chứ?
Cảm thấy bản thân mình sắp phân tâm hoàn toàn, Hàn Ân Ý liền hít sâu một hơi, một lần nữa dồn hết sự tập trung vào cây cổ cầm trước mặt.
Tiếng đàn cùng tiếng chim hòa lại với nhau tạo thành một bản nhạc tràn đầy vui tươi kỳ diệu.
Ngón tay Hàn Ân Ý dần di chuyển chậm lại lướt trên những sợi dây đàn, những tiểu điểu bị thu hút bởi tiếng đàn của nàng ta cũng theo đó mà hạ xuống tiếng hót, chậm rãi nối nhau mà líu lo.
Đến khi tiếng đàn kết thúc hẳn mất một lúc, mọi người trong yến hội mới giật mình tỉnh táo lại, tiếng vỗ tay lần lượt vang lên liên tiếp.

Tiếng vang bất chợt như vậy dọa sợ một số chú chim nhỏ, khiến chúng nhanh chóng đập cánh bay đi.
Hàn Ân Ý chậm rãi đưa tay ra phía trước, một tiểu lam điểu từ xa bay lại, nhẹ nhàng vỗ cánh đậu lên cánh tay nàng ta.
Tiểu lam điểu toàn thân một màu xanh óng mượt, cái yếm trước ngực bồng lên, trên đầu là một nhúm lông dựng đứng, lông đuôi thật dài rũ xuống phía dưới.


Đôi mắt to tròn đen láy, quanh mắt là đường viền màu trắng như tô điểm thêm cho sự lanh lợi trong con ngươi của nó.

Cái mỏ vàng nâu cong cong đóng lại, móng vuốt sắc nhọn bám chặt vào cánh tay của Hàn Ân Ý.
"Thái hậu cát tường! Thái hậu cát tường! Thái hậu cát tường!"
Giữa yến hội yên tĩnh vang lên giọng nói thánh thót vui tai, tiểu lam điểu trong tay Hàn Ân Ý gật đầu lên xuống, khẽ hé miệng cất tiếng.
"Chim biết nói sao?"
"Này, ngươi biết đó là chim gì không? Ta cũng muốn tìm một con để nuôi!"
"Ta lần đầu trông thấy đấy!"
Kha Vũ sau khi nhìn thấy tiểu lam điểu cũng bất ngờ, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn vật nhỏ đó, lại vô thức mà hỏi Hàn Băng.

"Tiểu Phong, đệ có biết đó là loài gì không?"
"Là một loại chim khá thông minh, tên gọi đầy đủ là vẹt mào Cockatoo, cũng có thể gọi là vẹt mào cũng được."
*Vẹt mào Cockatoo chỉ sinh sống ở khu vực Thái Bình Dương.

Phần lớn loài này được tìm thấy ở Úc, nhưng chúng cũng phân bố rộng khắp các quốc gia như Philippines, New Guinea, miền đông Indonesia (chủ yếu là khu vực Sulawesi), và một số hòn đảo rải rác như đảo Solomon.

Tuổi thọ của chúng thường kéo dài từ 25 – 60 năm.

Một số cá thể vẹt mào Cockatoo còn có tuổi thọ ngang với con người.
"Vẹt mào gì cơ? Tên thật kỳ lạ và khó đọc!" Kha Vũ ngơ ngác gãi đầu.

"Tiểu Phong à, đệ biết thật nhiều a! Ta thật sự vô cùng khâm phục kiến thức uyên bác của đệ!"
Hàn Băng lắc đầu cười nhẹ không trả lời hắn, hướng ánh mắt tiếp tục quan sát nữ tử đứng giữa yến hội dâng lễ vật kia.

"Kính thưa Thái hậu, đây là một con vẹt mào, có thể nói được tiếng người và vô cùng thông minh!" Hàn Ân Ý mỉm cười nhẹ nhàng giới thiệu lễ vật.

"Vẹt mào này là trong lúc vô tình, đế quân cao quý của Ngạo Hùng quốc chúng thần sứ tìm thấy được, đem lòng yêu thích mà mang về nuôi dưỡng huấn luyện.

Nay dâng lên làm lễ vật chúc thọ Thái hậu mong Thái hậu không chê bai ghét bỏ."
"Ồ không, ai gia sao có thể chê bai được chứ?! Tiểu điểu nhìn thật lanh lợi đáng yêu, ai gia thích còn không kịp nữa mà!" Thái hậu phe phẩy chiết phiến che một nửa mặt, ánh mắt nhìn tiểu lam điểu bám trên cánh tay Hàn Ân Ý có chút dò xét.
Hàn Ân Ý chậm rãi tiến lên vài bước, để vẹt mào nhanh nhảu di chuyển qua tay của Tống cô cô, vui vẻ lúc lắc cái đầu.
Tống cô cô mỉm cười nhìn tiểu lam điểu vừa tinh nghịch vừa ngoan ngoãn bám trên tay mình, cẩn thận mang đến trước mặt Thái hậu.
"Thái hậu vạn phúc! Thái hậu vạn phúc!" Vẹt mào lanh lợi kêu lên vài chữ, nhảy xuống bàn ăn trước mặt Thái hậu.
"Ha ha, thật thông minh!" Thái hậu phe phẩy quạt giấy trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông xinh đẹp của lễ vật mới này.

"Thay ai gia gửi lời cảm tạ đến hoàng quốc, ai gia cảm thấy rất vui vẻ với lễ vật này!"
"Dạ thưa, tiểu nữ tuân lệnh!"
Hàn Ân Ý cúi người hành lễ rồi chậm rãi di chuyển về chỗ ngồi của bản thân, ôn hòa gật đầu mỉm cười với Hàn Trịnh.
"Hàn cô nương đã hoàn thành vô cùng chất sắc phần biểu diễn này, đúng là không phụ lòng mong mỏi của bản điện hạ! Khi trở về, bản điện hạ sẽ bẩm tấu lên phụ hoàng để người khen thưởng cho Tể tướng phủ." Đại hoàng tử Hưng Công híp mắt cười, sâu trong ánh mắt chính là một dòng xoáy đen đang dần chuyển động.
Đại hoàng tử phi Ưu Thu Phỉ ngoài mặt mỉm cười tỏ vẻ hài lòng, mở miệng khen ngợi một vài câu, bàn tay để dưới bàn lại nắm chặt khăn tay đến nhàu nát, trong lòng càng đem đối phương liệt vào danh sách những người cần phải loại bỏ.
"Tiểu muội đúng thật là kinh tài tuyệt diễm! Ca ca thấy ngay cả Mục Trúc kia cũng không thể nào so sánh được với Ý Nhi của chúng ta, ha ha ha!" Hàn Trịnh khuôn mặt đầy kiêu ngạo xem lẫn tự hào, nhanh tay rót một ly trà đưa cho muội muội của hắn.

"Ý Nhi không được giỏi giang như vậy đâu, ca ca đừng khen Ý Nhi nữa!" Hàn Ân Ý e thẹn cúi đầu, dư quang khóe mắt lại liếc nhìn về phía Tư Đồ Vũ Thiên, lắng nghe những lời bàn tán xung quanh.
"Vậy là lời đồn thổi đó là thật đúng không? Lời đồn về mệnh cách Sát Tiên Phượng Thiên ấy?"
"Chắc chắn là thật rồi! Nhìn xem, người ta còn gọi được cả bách điểu đến trợ âm kia mà!"
"Có được người đó sẽ có được cả thiên hạ, không biết ai sẽ là người có được giang sơn cùng mỹ nhân đây?"
"Theo ta thấy, chắc chắn là hoàng gia của Ngạo Hùng thôi! Quốc vương Ngạo Hùng làm sao dám gả một lá bài may mắn như Hàn tiểu thư cho nước khác được chứ!"
"Cũng đúng! Là ta ta cũng không gả ra khỏi quốc đâu! Cho dù không có được cả giang sơn như đời đồn thổi, nhưng ít nhất vẫn có được mỹ nhân, kết quả như vậy cũng không tồi a!"
"Ha ha, đúng đúng đúng!"
Sau khi bàn tán xôn xao một lúc, tất cả mọi người đồng nhất mà đột nhiên im lặng, tập trung về phía đại nhân vật mặt lạnh đến muộn nào đó kia, âm thầm suy đoán lễ vật mừng thọ của y sẽ là thứ gì?!
Người dâng lễ vật tiếp theo chính là Thánh Diện tông môn, không biết tông chủ sẽ chuẩn bị món quà gì đây a?!
Nếu giống như lễ vật trong bốn quốc vừa dâng lên thì thật đúng là một trò cười khôi hài nhất lịch sử a!
Bốp bốp!
A Nhất đứng sau lưng Tư Đồ Vũ Thiên chậm rãi đưa tay lên vỗ hai tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui