Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo


在这个不确定的生活中,一颗过于敏感的心是不幸的资产!
Zài zhège bù quèdìng de shēnghuó zhōng, yī kē guòyú mǐngǎn de xīn shì bùxìng de zīchǎn!
Hắn ta đích thị là một con sói xám đang nhắm mắt giả vờ ngủ, âm thầm chờ con mồi đến gần rồi một ngoạm cắn chết!
Ba người cảnh giác nhìn về phía Hàn Băng, thấy nàng móc từ trong tay áo ra một túi tiền màu trắng, cũng không nhìn mà trực tiếp ném cho hắc y nhân dẫn đầu.

"Một vạn ngân phiếu, có đủ không?"
"Có..

có chút thừa!" Hắc y nhân ôm lấy túi tiền, e ngại trả lời.

"Coi như tiền thưởng đi, nhớ làm việc cẩn thận và tận tâm hơn đấy!"
Nhìn ba thân ảnh nhanh chóng bay ra ngoài cửa sổ rồi biến mất, Hàn Băng bình tĩnh đóng cửa sổ vào, nhìn đống bông lộn xộn trên giường khẽ thở dài một hơi, đơn giản thu gọn lại một chỗ, cúi người xuống gầm giường lấy ra một bộ chăn gối mới trải lên rồi nằm xuống.

Cộc cộc cộc!
"..." Đêm rồi còn có người gõ cửa sổ người khác là như thế nào?
"Cộc cộc cộc cộc!"
"..." Hình như ngày hôm nay mở mắt, nàng đặt sai chân xuống đất trước đúng không? Tại sao hết chuyện này đến chuyện kia tiến tới vậy?!
"Cộc cộc cộc cộc cộc!"
Thở hắt ra một hơi, Hàn Băng vén chăn đi giày, cẩn thận đốt nến lên rồi mới bước đến phía cửa sổ.


"Kéttttt!"
Nam nhân ngoài cửa sổ một thân trường sam sạch sẽ, đầu tóc mượt mà chải chuốt tỉ mỉ, một khuôn mặt tuấn mỹ vô song nhưng mang theo sự lạnh lẽo từ chối người đến gần.

Hàn Băng nhìn vị khách lạ không mời mà tới, đưa tay lên che miệng ngáp một cái, giọng nói lãnh đạm pha chút không kiên nhẫn.

"Xin hỏi các hạ đêm khuya tìm đến đây lí do là tại sao?"
"Băng Phong thần y, ta có thể vào trong rồi nói chuyện không?" Võ Triển Long nhìn tiểu thiếu niên nhỏ nhắn, đôi mắt trong sáng sạch sẽ, trong lòng nhớ đến Tĩnh Khả Ngưng cũng có một đôi mắt trong veo như gương giống tiểu thiếu niên trước mắt này mà sinh ra chút hảo cảm.

Hàn Băng trầm lặng nhìn hắn một lúc, sau đó nghiêng người ý mời hắn vào.

Võ Triển Long hiểu ý, lập tức nhảy xuống một cách nhẹ nhàng không gây tiếng động.

"Vậy các hạ có thể nói lý do được chưa?" Hàn Băng không phủ nhận chữ thần y mà hắn đặt cho nàng, trong lòng liên tục phỏng đoán là ai có thể tiết lộ tung tích của nàng.

Chẳng lẽ là...?
"Ta muốn cầu y." Võ Triển Long ngồi xuống ghế không vòng vo lập tức vào chủ đề chính.

"..." Hàn Băng nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần.

"Bị nóng trong, uống nhiều thuốc bổ và giải nhiệt là được, đã khám xong vậy ngươi về đi."
"..." Võ Triển Long ngây người, suy nghĩ một chút liền biết được nàng là đang khám cho hắn, cảm giác có chút không biết gọi tên.

"Ta muốn cầu y cho thê tử tương lai của mình, không phải cho bản thân ta."
"Tại sao ta phải cứu thê tử của ngươi?" Hàn Băng lắc lắc tách trà trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

"Chỉ cần ngươi cứu nàng ấy, dù là chuyện gì ta cũng đều đáp ứng." Võ Triển Long nghiêm túc nói ra điều kiện.

"Chuyện gì cũng đồng ý?"
"Phải."
"Cho dù là ta muốn tính mạng của ngươi?" Hàn Băng nhướn mày.

"...!Dù là gì chỉ cần cứu nàng ấy, ta đều đồng ý."
"Ha!" Một nam nhân si tình như vậy thật hiếm thấy trong xã hội phong kiến cổ đại này! "Là ai chỉ dẫn ngươi đến gặp ta?"

"Mạch Kỳ Quân và ta là bằng hữu thâm giao." Võ Triển Long thẳng thắn bán đứng bạn bè.
"..." Quả đúng như nàng nghĩ! "Ta cần phải khám bệnh trực tiếp mới có thể đưa ra kết quả.

Phí chưa trị của ta rất đắt."
"Ngày mai ta sẽ đưa nàng ấy đến nơi này."
Hàn Băng gật đầu, cũng không nói là chữa hay không, nhìn về phía cửa sổ vẫn luôn mở, bàn tay làm dáng vẻ mời.
Võ Triển Long cũng không dây dưa, nắm hai tay hướng về phía nàng gật đầu tạm biệt, thân ảnh thoáng cái đã biến mất trong màn đêm đầy sương mù.

"Hầy, tại sao dạo này nhiều chuyện phiền phức kéo đến vậy nhỉ? Sao Tai Tinh* đang chiếu vào mình à?"
*sao Tai Tinh: là ngôi sao mang điềm xấu, mang đến xui xẻo, có nhiều người dùng sao này để mắng người, đặc biệt thấy nhiều nhất là ba chữ "đồ sao chổi".

Hàn Băng lẩm bẩm đóng chặt cửa sổ lại, một lần nữa thổi nến lên giường nằm ngủ.

Mà phía bên kia của Kiều phủ, Kiều Đàm không yên tâm nhắm mắt trằn trọc, trong đầu liên tục xoay chuyển hình ảnh bản thân bị làm nhục cùng khuôn mặt của Hàn Băng mà ả đã gặp ngày hôm nay.

Chính hắn! Là hắn đã hại ả ra nông nỗi này! Là hắn hủy hoại ả, hắn phải chết! Sau ngày hôm nay, trên thế giới này sẽ không còn kẻ đáng hận như hắn nữa!
Khuôn mặt Kiều Đàm trong đêm tối nở một nụ cười vặn vẹo xấu xí, hai mắt nhắm nghiền tưởng tượng thảm cảnh cái chết của Hàn Băng, từng trận khoái cảm thỏa mãn dâng lên trong lòng.

"Cạch!"
Kiều Đàm mở bừng hai mắt, cảnh giác nhìn ra phía gian ngoài, muốn mở lời kêu gọi người lại phát hiện cơ thể vô lực, ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn.

Rất nhanh sau đó, ba bóng đen bước tới gần giường nàng ta nằm, xác định là có người liền ném qua ba vật thể lạ, đè lên người ả ta.

Chuyện này là sao? Thị vệ canh gác đâu, nha hoàn hầu cận bên ngoài đi đâu hết rồi? Tại sao không ai ngăn cản ba người lạ kia tiến vào?! Còn nữa, bọn họ đây là muốn làm cái gì?
Ba bóng đen gật đầu ra dấu với nhau, phất tay rải một ít phấn hương xuống giường, chớp mắt đã lùi ra ngoài rồi biến mất.

Vật thể lạ đè lên người Kiều Đàm rất nặng, còn có mùi hôi thối khó ngửi, sau khoảng nửa khắc liền bắt đầu giật giật cơ thể, bắt đầu thở dốc ồ ồ rồi mò mẫm trong bóng đêm.

"A~" Kiều Đàm vô cùng sợ hãi, to giọng hét lên lại vô lực mà biến thành tiếng rên rỉ khe khẽ.
"Ực! Nữ nhân! Ta cần nữ nhân!"
"Nóng quá! Thật nóng quá!"
"Không chịu nổi nữa, ta muốn nữ nhân! Ta muốn..."
Ba vật thể mò mẫm trên chăn bông, lại dựa theo bản năng mà tìm thấy được Kiều Đàm đang vô lực sợ hãi kia.
Giống như đang khát lại tìm được nguồn nước trong lành, một tên trong số đó điên cuồng xé bỏ lớp trung y mỏng manh của nàng ta, cúi người xuống tham lam hít vào.
"Là nữ nhân! Thật thơm, thật mềm, thật muốn!"
"Nữ nhân! Ta muốn! Ta cũng muốn!"
"Không! Các ngươi...!a, tránh ra.." Kiều Đàm sợ hãi khóc lóc, cơ thể mềm như cọng bún chỉ có thể mặc ba người kia muốn làm gì thì làm, giọng nói thều thào giống như mời gọi câu dẫn.

"Sẽ rất sướng! Nhanh thôi, sẽ sướng!" Nam nhân động tác thô lỗ cởi bỏ y phục rách rưới của bản thân, bắt đầu đè lên người Kiều Đàm gặm cắn.
"Không, cút...!a, cút đi..." Kiều Đàm khóc lóc trong tuyệt vọng, trong đầu loạn thành một đống.
Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?!
Ba hắc y nhân kia hình như là người mà ả thuê đến để giết chết tên dân đen kia, vì sao cuối cùng lại cắn ngược lại ả?! Lại còn đem ba tên ăn mày đến để làm nhục ả ta, tại sao chứ?!
Hận! Ả ta hận! Nếu lần này không chết, ả thề sẽ băm nát ba tên khốn nạn đang cưỡi trên người ả ra cho chó ăn, cho người giết chết mấy tên phản ước kia, sau đó đâm chết tên dân đen đáng hận đó! Còn có những tên nô tài tỳ nữ vô dụng kia, chắc chắn cũng phải giết! Giết hết, giết hết!
Bão a~ bão a~ Mọi người ơi, đừng giục mình ra chap nữa mà hư hư! Mọi người hãy thương lấy tấm thân nhỏ bé íu đúi của mình, đừng bảo mình bão nữa, bão cái là mình bay mất đấy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui