Đan phương này Hàn Băng đã luyện chế vài ba lần, số lượng đan dược cũng rất khá, một lò trên dưới mười viên.
Tầng trệt cũng có đặt một lò đồng dùng để luyện đan, thường dùng trong trường hợp chỉ dạy cho người khác, cũng là nơi đầu tiên Hàn Băng luyện dược trong không gian Vô Thần.
Cầm lấy giỏ thuốc trống, Hàn Băng bước tới từng ô dược liệu, không cần nhìn phối phương để chọn thảo dược.
Ti Mã đề, Bách Diệu hoa, Quy Viên quả, Ương Mạch thảo, Vân Kiêm hoa...
Sau khi chọn đủ dược liệu, Hàn Băng tiến tới lò luyện đan, cẩn thận lau sạch sẽ bên trong bên ngoài lò một lần, sau đó đổ một bát nước nhỏ vào, nhóm củi dưới đáy lò lên.
"Đầu tiên sau khi nổi lửa phải cho Ti Mã đề vào, trong thời gian đợi nước nóng lên có thể giã nát Quy Viên quả chắt lấy nước, xác quả cũng không cần vứt đi, để lại cho vào cùng lúc với Vân Kiêm hoa và Tý Nhụy hoa...."
Động tác của Hàn Băng rất chậm rãi và nhẹ nhàng, giọng nói du dương trầm bổng đầy nghiêm túc.
Tất cả mọi người đều nhìn thao tác của Hàn Băng đến si mê, trong lòng âm thầm ghi nhớ lại các bước, mong chờ sau lần chỉ dẫn này bản thân có thể luyện chế được.
"Sau khi cho thêm một bát nước nhỏ pha với Chỉ Lan thảo bào nhuyễn liền đậy nắp lò lại, muốn tác dụng của đan dược hiệu quả cao, có thể trong nửa khắc này bao bọc lò luyện bằng nội lực của bản thân." Hàn Băng điều khiển linh khí nhẹ nhàng bao quanh lò luyện đan.
"Còn có thể làm vậy được nữa sao!" Mị Y Vũ ngạc nhiên nhìn lò luyện đan trở lên biến ảo dưới nội lực của Hàn Băng.
"Đây là cách mà ta trong khoảng thời gian này mới nghiên cứu ra, vừa có thể luyện đan cũng vừa có thể tu luyện nội lực.
Nội lực trong cơ thể phải liên tục xuất ra rồi thu đầy, như vậy mới có thể tiến bộ hơn!"
Đợi đến khi nắp lò bốc lên hơi màu trắng, Hàn Băng mới nhanh tay mở nắp lò ra, thả thêm hai vị thảo dược khác vào.
"Đến giai đoạn này, các loại thảo dược sẽ bắt đầu bài xích và dung hợp lẫn nhau, gây ra tình trạng nổ lò giống như Y Vũ.
Để tránh việc thất bại, có thể thêm một hai giọt của Quy Viên quả lúc đầu.
Quy Viên quả ngoại trừ tác dụng tăng tốc độ phục hồi, còn có thể làm thuốc dẫn của một số đan dược như Hồi Phục đan, Dẫn Khí Thần đan, Nhục Cốt đan,..."
Dưới động tác của Hàn Băng, đan dược trong lò bắt đầu phân chia rồi kết đan lại.
Từng viên đều tròn trịa bóng loáng, toát lên một màu đỏ nâu pha trộn ánh xanh lam nhạt, vô cùng xinh đẹp.
"Thành rồi! Thành công rồi kìa!"
"Tiểu chủ nhân thật tài giỏi!"
Hàn Băng nhặt mười viên Tục Mệnh Thiên Hoàn đan vào một hộp gỗ trải sẵn khăn tay, đưa tới cho Mị Y Vũ xem.
"Còn chỗ nào không hiểu không?"
"Không có, ta đã hiểu rồi! Đa tạ tiểu chủ nhân chỉ dẫn!" Mị Y Vũ lắc đầu cười, bởi vì cả khuôn mặt đen sì nên khi cười lên lại lộ ra hàm răng trắng sáng, nhìn qua có chút hài hước.
Tục Mệnh Thiên Hoàn đan là một đan dược cấp cao, ngay cả Nam Thiên Sang luyện chế cũng bị hỏng ba lần mới thành công luyện ra một viên, Mị Y Vũ chỉ mới bước vào con đường luyện dược, lại tự mình mò mẫn, thất bại là chuyện thường tình không có gì đáng ngạc nhiên.
Tiếp tục chỉ dẫn cùng giải đáp một số vấn đề cho mọi người, đến lúc rời khỏi không gian bên ngoài cũng đã tối đen.
Có lẽ sức mạnh của Hàn Băng tăng lên nên trong không gian cũng thay đổi không ít, ví dụ như bắt đầu phân chia ngày và đêm, thận trí còn xuất hiện mưa nắng như bên ngoài, không gian dường như cũng rộng lớn hơn so với lúc đầu.
"Ca ca, chúng ta ăn tối đi!" Nam Thiên Sang đứng ngoài cửa phòng nàng gõ.
"Được rồi, đi thôi."
Hàn Băng mở cửa xoa đầu tiểu hài tử, chậm rãi bước xuống đại sảnh, gọi lên một vài món ngon.
*tự nhiên viết đến đây đói bụng, mình phải đi nấu mì tôm ăn rồi mới viết tiếp được, hahaha!
"Nghe nói đầu tháng sau, Võ tướng quân sẽ cưới chính thê, mà cô nương kia lai lịch bất minh, không biết bên ngoại là người ở đâu!"
"Võ tướng quân còn thề trước thánh nhan*, nói rằng cả đời này của hắn không phải nàng ấy không lấy, còn tuyên cáo cả đời này muốn nhất sinh nhất thế nhất song đôi!"
*thánh nhan: dung nhan hoàng đế.
"Nam nhân, ai chẳng tam thê tứ thiếp, liệu câu nói nhất sinh thế nhất song đôi sẽ kéo dài được bao lâu chứ?! Nếu không đưa vào phủ chính, có khi lại lén lút nuôi bên ngoài không chừng, ha ha ha!"
Hàn Băng im lặng nghe lời bàn tán của bàn bên, trong đầu đột nhiên nhớ đến Tư Đồ Vũ Thiên, nam nhân như hắn là một tồn tại chỉ có thể đứng trên đỉnh cao chót vót, nữ nhân bên cạnh chắc chắn cũng không ít!
Một người như Tư Đồ Vũ Thiên chắc chắn sẽ không vì một ai đó mà từ bỏ quyền thế giang sơn, càng không phải người chung tình chỉ yêu một người một kiếp!
Nam nhân này, không nên tiếp xúc quá nhiều!
Hàn Băng ngoài mặt bình tĩnh gắp thức ăn vào bát Nam Thiên Sang, trong lòng âm thầm quyết định tránh xa mỗ nam nhân nguy hiểm nào đó.
"Ta biết được tin nội bộ đấy, có muốn nghe không?" Một nam tử thanh y tự rót rượu uống.
"Thật sao? Mau nói đi, đừng tỏ vẻ nữa! Mau mau kể!"
"Được được được! Tin nội bộ ta nhận được thì vị cô nương kia là người trong giang hồ, từng cứu Võ tướng quân hai mạng! Lần thứ nhất là giúp tướng quân giải độc, lần thứ hai thì giúp hắn đỡ một kiếm, trực tiếp biến thành phế nhân, mất hết võ công a!"
"Còn có chuyện như vậy sao?"
"Đúng vậy a!" Nam tử thanh y gõ gõ mặt bàn.
"Còn nữa, nữ tử kia biết mình có ân của Võ tướng, liền ép buộc Võ tướng quân cưới mình, nếu không cưới nàng ta, nàng ta sẽ đi loan tin tướng quân là bạch nhãn lang, vong ân phụ nghĩa!" Nam tử thanh y gõ gõ mặt bàn, nhỏ giọng nói.
"Hả! Nử tử đó lại có tâm tư xấu xa như vậy à? Loại người như thế thật đáng ghét mà!"
Hai người ngồi chung bàn với thanh y nam tử bị câu chuyện tác động, tỏ ra vô cùng giận dữ, cảm thấy bất bình.
"Chưa hết đâu, chưa hết đâu! Mấy lời đồn nhất sinh nhất thế gì gì đó, đều là do nàng ta cho người truyền ra ngoài, tự biên tự diễn hết cả!"
"Không ngờ sự thật đằng sau lại như vậy! Thật là quá đáng, chưa qua cửa đã âm thầm tung tin đồn như vậy, đúng là âm hiểm!"
"Chứ còn gì nữa! Tung tin đồn đó không phải là muốn độc chiếm phủ tướng quân sao!? Võ tướng quân anh minh thần võ, khôi ngô tuấn tú như vậy, là long phượng giữa biển người, nữ tử đó muốn giữ riêng là chuyện rất thường tình a! Các cô nương trong thành nghe tin đồn nhất sinh thế nhất song đôi của Võ tướng quân chắc chắn sẽ từ bỏ ngài ấy không dám tiến đến nữa, đúng là một nữ nhân mưu mô!"
"Thôi thôi! Ta chỉ nói tin này cho hai người các ngươi thôi đấy, đừng để truyền ra ngoài, cẩn thận cái miệng, biết chưa?!" Thanh y nam tử nói có việc cần làm liền rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở hai người kia một câu.
Mọi người đọc truyện vui vẻ nhoa, cuối tháng rồi, nhanh quá đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...