我喜欢一个人,很喜欢
不幸的是,我们永远不会朝着同一个方向走同样的路……
Wǒ xǐhuān yīgè rén, hěn xǐhuān!
Bùxìng de shì, wǒmen yǒngyuǎn bù huì cháozhe tóng yīgè fāngxiàng zǒu tóngyàng de lù…
"Đó là những thương buôn cùng bá tánh vừa từ bên ngoài tới.
Khi họ đến cửa thành đã đóng lại rồi.
Vì an nguy của những người khác, chủ thành không cho phép thị vệ mở cổng."
Hàn Băng gật đầu, điều quan trọng của hiện tại chính là làm sao để có thể quen biết với chủ thành và thành công tham dự chuyện này!
"Băng tiểu đệ!" Từ xa, Mạch Chúc bước lớn đi tới cạnh nàng.
"Ta biết ngay đệ sẽ ở chỗ này mà! Vậy nên ta đã đến thẳng cổng thành, thật không ngờ ta đoán đúng!"
"Mạch tỷ." Hàn Băng nhìn nàng gật đầu.
Đối với nữ nhân hào sảng thẳng thắn như vậy, Hàn Băng thật sự rất có hảo cảm.
"Thật may rằng chỉ mới phát bệnh ở đầu cổng thành, nếu vào sâu hơn một chút nữa chắc cả thành sẽ nổi loạn mất!"
Hàn Băng gật đầu nhìn tình huống bên dưới.
Những thương buôn cùng bá tánh đang chạy loạn thất bát tao, kêu gào đập vào cổng thành, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Kétttttt!
Cổng thành hé mở ra một khoảng trống, người bên ngoài chưa kịp vui mừng đã bị thị vệ chặn ngang giáo dài, đẩy lùi về sau.
Một đội vệ binh giáp mũ chỉnh tề chạy đều bước ra ngoài, bắt đầu khống chế những dân làng mất đi ý thức, dùng dây thừng trói chặt bọn họ lại.
"Xin lỗi mọi người, là ta đến trễ, làm mọi người hoảng sợ! Ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm trong sơ sót lần này và chi phí thuốc men, mong mọi người hãy bình tĩnh lại, đã an toàn rồi!"
Phía dưới một nam tử thanh y chững trạc bước tới, cầm trong tay chiết phiến không chút do dự cúi gập người nhận lỗi, giọng nói đều đều ôn nhuận.
Đánh một cây roi, cho một quả táo!
Hàn Băng nhìn cách xử sự của nam tử thanh y, trong lòng liền đoán được thân phận của đối phương_thành chủ Phong Dương thành!
"Băng tiểu đệ, xuống bên dưới thôi!" Mạch Chúc vỗ vai nàng, chủ động bước xuống tường thành, Tầm Niệm cũng nối gót theo sát.
Hàn Băng mím môi đi theo sau lưng hai người, thầm nghĩ nếu lần này bản thân đứng sau lưng chỉ đạo cho Nam Thiên Sang, vậy sẽ mất bao lâu để chữa khỏi cho toàn bộ người bị ký sinh kia.
"Băng tiểu đệ, mau đến đây!" Mạch Chúc đứng bên trong vòng bảo hộ của vệ binh vẫy tay gọi nàng.
Hàn Băng mê man nhìn qua đó, sau khi xác định đối phương gọi mình mới chậm rãi bước tới.
"Băng tiểu đệ, giới thiệu với đệ, đây là ca ca của ta, Mạch Kỳ Quân, thành chủ Phong Dương thành.
Ca, đây là tiểu đệ mà muội vừa nói với huynh, Băng Phong!" Mạch Chúc vỗ vai nàng cười.
"Hả?" Mặc dù đoán ra được thân phận của đối phương, lại không ngờ nam tử này là ca ca của Mạch Chúc.
Hàn Băng vẻ mặt không đổi, lạnh nhạt gật đầu.
"Thành chủ Mạch."
"Băng công tử, tại hạ nghe muội muội kể về công tử rất nhiều! Cũng theo đó nghe nói công tử y thuật bất phàm! Trong thành hiện đang có dịch bệnh, hi vọng công tử hỗ trợ, phí khám chữa bệnh tại hạ sẽ thanh toán sòng phẳng!" Mạch Kỳ Quân nhìn nàng trực tiếp mở miệng mời gọi.
"Được." Dù sao mục đích lần này của nàng cũng chính là những người bị ký sinh kia, cũng chẳng cần giả vờ làm cao lưỡng lự.
"Mời."
Mạch Kỳ Quân đưa tay tư thế mời, Hàn Băng gật đầu bước theo.
Trên đường đi đọc tên những thảo dược và đồ dùng cần thiết để người của hắn chuẩn bị.
"Tại hạ sẽ cho người mang tới ngay, cũng sẽ đưa những đại phu khác đến hỗ trợ, công tử có ý kiến gì không?" Mạch Kỳ Quân vừa sai người đi chuẩn bị vừa hỏi nàng.
"Không, thành chủ tùy ý sắp xếp, ta chỉ cần đồ đệ của ta có thể tham gia lần chữa bệnh này là được." Hàn Băng lắc đầu từ chối cho ý kiến.
"Tất nhiên! Đồ đệ của công tử chắc hẳn y thuật cũng rất cao minh!?" Mạch Kỳ Quân liếc nhìn ba người đi theo phía sau nàng, trực tiếp loại bỏ hai nam hài ra khỏi đầu, nhận định A Ngũ chính là đồ đệ của nàng.
"Tiểu Sang." Hàn Băng quay người gọi Nam Thiên Sang đến.
"Một chút nữa ta nói gì đệ làm đó, đừng để xảy ra sơ xuất!"
"Vâng ca!" Nam Thiên Sang nắm chặt tay nải chứa đồ nghề, nghiêm túc gật đầu.
"Này...!là đồ đệ của công tử?" Mạch Kỳ Quân có chút bất ngờ nhìn tiểu hài tử một cái.
Sau khi nhận được câu trả lời của Hàn Băng liền có chút không biết nên nói gì.
"Ca ca, huynh đừng có coi thường tiểu hài tử này, Băng tiểu đệ là một người rất có tầm nhìn a!" Mạch Chúc đi bên cạnh lập tức chen vào.
"..." Muội muội đã nói như vậy rồi, hắn còn có thể có ý kiến gì sao?
Nhanh chóng đi đến nơi cách ly mà Mạch Kỳ Quân sắp xếp, Hàn Băng nhìn qua một lượt những người bị thương.
"Những người mới bị thương ngày hôm nay sẽ không có vấn đề nào nguy hiểm đến tính mạng!" Hàn Băng đưa ra câu trả lời chắc chắn.
"Nếu như bọn họ đói, trước đừng vội đưa thức ăn, hãy cho uống nước pha Thực Nghĩ Nhân, Hoàng Sư Thảo, Mộc Đề Tâm cùng cỏ Hạ Trường*.
Những loại thảo dược đó giã nhuyễn rồi chắt lấy nước, cứ một bát con nước cốt hòa với một gáo nước ấm.
Bã thuốc mang đi nấu cháo, lại cho thêm vào trong đó Hoàng Chi sâm cùng Tuế Thiên thảo, sau hai canh giờ uống nước liền cho bọn họ ăn."
*Tất cả những loại thảo dược này đều là mình nghĩ ra, không có thực nhé! Những cái nào có thực mình sẽ ghi chú thông tin cho mọi người biết nha!
Đối với bọn họ, việc nàng cần làm chính là ngăn cản Thực Cốt Trùng hấp thu năng lượng rồi phân tách.
Những thứ đó sẽ khiến cho Thực Cốt Trùng trong cơ thể họ rơi vào trạng thái ngủ say tạm thời, kéo dài thời gian cho nàng khám chữa bệnh.
Sắp xếp xong cho những người bị thương, bọn họ lại bước đến phía những dân làng được gọi là "đầu nguồn của mầm bệnh".
Tổng cộng một trăm ba mươi mốt người.
Trong đó có ba mươi bảy tiểu hài tử, mười năm người là người già, còn lại là bảy mươi chín người trưởng thành.
Một con số không nhỏ! Đặc biệt trong cơ thể họ chính là Thực Cốt Trùng đã phân tách, số lượng cổ trùng không còn là chỉ nhân theo số đơn nữa!
Hàn Băng chỉ huy thị vệ tách riêng những người này theo ba độ tuổi để dễ dàng khám chữa, cũng cho người ép bọn họ uống nước thảo dược, khiến Thực Cốt Trùng trong người bọn họ tạm thời yên tĩnh lại.
Trước tiên là ba mươi bảy tiểu hài tử.
Hàn Băng dùng sợi chỉ cách không bắt mạch, nhíu mày cầm bút kê đơn, viết ra một loạt các loại thảo dược, cho người đi nấu lên.
Nam Thiên Sang đi theo sau Hàn Băng, dưới sự chỉ dẫn của nàng cầm kim châm đâm vào ***** ** của từng người một.
"Ọe!"
Vì đã có chuẩn bị trước nên lúc những tiểu hài tử nôn ra, đã có sẵn thau đồng trước mặt, không sợ Thực Cốt Trùng ra khỏi cơ thể sẽ chui xuống dưới đất nữa!
"Ôi, ta chịu không nổi nữa! Tầm ca, mau đến che mắt che tai cho người ta đi!" Mạch Chúc nhìn cảnh tượng đó mặt tái mét đi tới chỗ Tầm Niệm.
Cuối cùng cũng đạt được 150 chương rồi, hư hư, mừng rơi nước mắt! Mọi người nhớ ngủ nghỉ sớm nhé!
......꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖ ♡ ˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...